"Bạch Vũ, con định đi đâu?" Phương Yến thấy anh định rời đi liền gọi lại.
"Rời khỏi đây!!" Bạch Vũ lạnh nhạt.
"Anh Vũ, giờ cũng muộn rồi, hay anh ở lại cùng dùng bữa đi" Nguyên Nhã cũng không muốn mất đi cơ hội được thể hiện bản thân trước mặt anh nên cũng lên tiếng.
"Phải đó, từ lúc mẹ trở về đến giờ chúng ta cũng chưa từng cùng nhau nói chuyện nghiêm túc, cùng nhau ăn một bữa cơm gia đình" Phương Yến khó khăn biểu đạt ý muốn, kì thực cũng chỉ muốn con trai nhìn thấy nhiều điểm tốt từ Nguyên Nhã mà thôi, cho anh có thêm thời gian được tiếp xúc với cô.
Bạch Vũ vẫn giữ im lặng, thấy mẹ mình nói xong rồi liền tiếp tục bước đi.
"Cho cả cậu ta cùng ở lại ăn cơm nữa" Phương Yến hết cách đành dùng cậu làm mồi nhử.
"Đừng nói như là bố thí người khác thế!" Bạch Vũ bất bình với cách nói của mẹ mình, lên tiếng chỉ trích đầu vẫn không quay lại mà đi tiếp.
"Vậy mẹ mời cậu ấy ở lại dùng bữa được không? Con ở lại cùng cậu ấy nhé?" Phương Yến cắn răng làm theo lời con trai nói, rất may là đã thành công.
Bạch Vũ xoay người lại thần sắc lạnh nhạt, chỉ chú ý đến một mình cậu đang đu trên người mình như con bạch tuộc, một đường đi thẳng vào phòng bếp.
"Anh....!giận em hả?" Cậu được đặt lên ghế ngồi bên bàn ăn nhìn khuôn mặt vô cảm của Bạch Vũ mà hỏi.
"..." Bạch Vũ hình như là giận thật, chỉ cúi đầu chỉnh lại quần áo cho cậu cũng không hề nói thêm một lời, ngồi xuống bên cạnh cậu.
"Em xin lỗi, đừng giận em nữa mà" Cậu nhìn thấy nét mặt không vui kia của Bạch Vũ, anh lại không để ý gì đến mình cho nên càng lo lắng quay sang nhìn anh nói nhỏ.
"Hừ, không phải lỗi của em" Bạch Vũ vẫn là một bộ mặt lạnh nhạt không nhìn cậu.
"Em không gọi cho anh biết là lỗi của em, em xin lỗi.
Nhìn em một cái đi" Cậu lo lắng Bạch Vũ sẽ giận mình rất lâu cho nên càng ghé sát người anh mà hối lỗi.
"Anh chỉ không muốn thấy em vì nghĩ cho cảm nhận của người khác mà để bản thân chịu thiệt.
Họ đưa cho em số tiền đó để em rời khỏi anh phải không?" Bạch Vũ vòng tay ôm lấy bờ vai nhỏ mảnh mai của cậu, đau xót nói.
"Em chỉ nghĩ rằng nếu rời khỏi đây với số tiền đó thì ít nhất chú và hai đứa em nhỏ sẽ có cuộc sống sung túc hơn thôi." Cậu ghé vào vai anh thành thật trả lời.
"Vậy còn em thì sao? Em cũng sẽ đồng ý rời khỏi anh sao? Em chỉ chăm chăm lo cho người khác mà không cần biết cảm nhận của bản thân ra sao, em có phải bị ngốc quá rồi không? Rồi em rời khỏi đây, em có nghĩ đến tâm trạng của anh không? Em thật sự muốn trở lại nơi ám ảnh kia?" Bạch Vũ nhìn nhóc ngốc trong lòng những lời trách mắng lại trở nên quá đỗi dịu dàng khi mà anh thương xót, đau lòng cho cậu.
"Em xin lỗi, em không thể suy nghĩ được nhiều như vậy." Cậu giương đôi mắt tủi thân nhìn người đàn ông mà cậu đang dựa vào, hiểu được sự đau lòng của anh chỉ trong ánh mắt, nhưng cậu vẫn chưa thể buông bỏ được nỗi phiền muộn còn nặng trĩu trong lòng.
"Anh không giận em, cũng không phải lỗi của em.
Chỉ là quá lo lắng thôi.
Chúng ta nên nhanh chóng ăn xong bữa rồi còn rời khỏi đây nữa.
Anh thấy không thoải mái" Bạch Vũ vừa liếc mắt đi đã nhìn thấy hai người phụ nữ chướng mắt kia bước vào.
Tâm tình anh vừa vì nói chuyện với cậu mà tốt lên đôi chút lại bị hai người kia làm cho tụt dốc không phanh.
"Bạch Vũ, mẹ có kêu người làm mấy món con thích ăn đấy, nhớ ăn nhiều vào nhé" Phương Yến kéo theo Nguyên Nhã bước vào tươi cười nói với anh.
"..." Không hề đáp lại.
"À phải rồi, Nguyên Nhã cũng có chung sở thích với con đấy, mẹ thấy hai đứa thực sự rất hợp nhau, con bé cũng rất giỏi nữa.
Không phải công ty chúng ta đang thiếu nhân lực sao, con bé sắp tới cũng sẽ đi thực tập, con giúp con bé nha" Phương Yến ngồi xuống đối diện với anh, còn Nguyên Nhã ngồi đối diện với cậu nhưng hai người phụ nữ đó chỉ hướng ánh mắt vui vẻ về phía Bạch Vũ mà nói.
"Anh Vũ, từ lúc còn đang học là em đã có mong muốn được thực tập ở công ty Bạch thị rồi, hi vọng anh sẽ giúp đỡ em nhiều hơn" Nguyên Nhã tươi cười nhìn anh, chỉ hi vọng anh cũng nhìn mình lấy một lần.
"Không hứng thú.
Muốn thực tập thì cứ việc nộp hồ sơ vào thôi, còn vào được hay không thì bên nhân sự quyết định" Bạch Vũ nhếch môi thờ ơ trả lời lại, trong đầu anh lúc này lại đang định bày trò xấu xa với người ngồi bên cạnh.
"Con nói như vậy thật bất cần mà, chẳng lẽ con không thể lên tiếng nói đỡ cho Tiểu Nhã để con bé được vào thẳng công ty sao?" Phương Yến thấy anh thờ ơ lại bắt đầu trách móc.
"Thôi mà bác, anh ấy thân là tổng giám đốc không thể hành xử tùy tiện như vậy được" Nguyên Nhã giả bộ can ngăn để hình tượng hiền lành, hiểu biết của mình sẽ khiến anh chú ý tới.
"Công ty có quy định của công ty, cứ ra rồi vào chỉ với một lời nói như vậy thật không khác gì một cái nhà vệ sinh công cộng cả, đến lao công quét dọn cũng cần phải chọn lọc đấy" Bạch Vũ nực cười đáp lại mẹ mình, bàn tay đột nhiên sờ thấy một tấc da mềm mại ở nơi nào đó.
"Con nói vậy ý là gì, con đang hạ thấp Tiểu Nhã cho rằng con bé còn không bằng lao công quét dọn sao? Sao con dám so sánh con bé với mấy người dọn vệ sinh hôi hám đó vậy?" Phương Yến bị lời Bạch Vũ chọc cho nổi điên đứng trước mặt bao nhiêu người lại chỉ tay vào anh mà mắng.
"Bác à..." Nguyên Nhã khó khăn ngăn Phương Yến lại.
"Cho dù có hôi hám hay danh giá thì cũng vẫn chỉ là con người mà thôi.
Nếu như có năng lực và đạo đức thì tự khắc sẽ được nhận vào.
Còn chẳng phải hai người cũng so sánh cô ta với em ấy cũng là để hạ thấp em ấy sao? Tôi đơn giản chỉ muốn cho hai người biết những gì mà hai người vừa làm thôi" Bạch Vũ
"Có phải con ở với thằng nhóc omega kia lâu quá cho nên mới thay đổi thành như vậy đúng không? Trước đây con rất ngoan ngoãn, chứ không giống như thế này." Phương Yến không thể mắng được Bạch Vũ lại quay sang bên cạnh, chuyển sự công kích của mình lên người cậu.
"Tôi vẫn luôn như thế, không hề thay đổi" Bạch Vũ cúi đầu nhìn xuống nơi mà tay vừa chạm phải.
"Hya....." Cậu đang im lặng ngồi bên cạnh Bạch Vũ thì giống như bị thứ gì làm cho giật mình mà kêu lên.
Sau đó nhìn sang Bạch Vũ đầy vẻ xấu hổ cùng tức giận.
"Mềm nha" Bạch Vũ ghé sát tai cậu nói nhỏ.
"Lưu manh" Cậu giữ lấy cái tay đang làm loạn ở mông mình lại, lại nhỏ giọng mắng anh khuôn mặt đã xấu hổ tới mức đỏ bừng lên.
Trước mặt Phương Yến và Nguyên Nhã, Bạch Vũ vẫn vô tư đùa nghịch mà nhéo vào cặp đào mềm mại của cậu, trêu chọc khiến cậu xấu hổ.
Bữa cơm hôm ấy vốn là để hai người kia ăn mừng vì đuổi được cậu đi, nhưng vì sự xuất hiện của anh mà ngược lại bị anh ném cho cục tức ăn vào liền mắc nghẹn.
....