Cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi khiến cậu có hơi giật mình.
Vào ngày mà cậu và bà đang chìm trong sự đau khổ tuyệt vọng khi chứng kiến cái chết của ba mẹ.
Lúc đang đứng dưới trời tuyết lạnh buốt ở nghĩa trang, nhìn di ảnh của ba mẹ trên bia mộ mà cậu chạnh lòng.
Đột ngột có một đứa nhóc trạc tuổi cậu từ đâu chạy ra đụng phải khiến cậu ngã mạnh xuống đất.
"Mặc Mặc..." Bà cậu lo lắng bước tới xem tình trạng của cậu.
"Đứa nào đứng đây cản lối tao vậy?" Đứa nhóc vừa đụng phải cậu cũng theo quán tính ngã xuống, vừa lồm cồm bò dậy vừa mắng chửi.
"Bà ơi...!Đau..." Cái má phúng phình trắng nộn đỏ ửng lên vì lạnh, lại thêm mấy vết trầy trên đầu gối khiến cho nhóc Sơ Mặc bĩu bĩu môi mếu máo, hai mắt ngấn nước nhìn bà.
"Không sao không sao...!Mặc Mặc ngoan, bà thổi một chút sẽ không đau" Bà lo lắng phủi tuyết và bùn đất bám trên quần áo đi cho cậu, lại kéo vạt áo lau vết trầy xước trên đầu gối cho cậu.
"Cái đồ mít ướt nhà mày...!Đau chết mày đi ai bảo cản đường cản lối tao" Đứa nhóc kia vẫn ngạo mạn mắng chửi cậu, nhìn thấy cậu khóc thút thít thì liền khó chịu.
"Thằng nhóc kia...!Cháu nói vậy là có ý gì..." Bà vừa lo lắng cho cậu vừa tức giận mắng đứa nhóc kia.
"Tôi nói không đúng sao hả bà già, là thằng đó đứng ở đây cản lối tôi...!Tôi mắng nó là đúng rồi" Đứa nhóc không vì bà là người lớn tuổi mà bớt ngạo mạn lại, vẫn gân cổ cãi.
"Rõ ràng là cậu đụng vào mình mà, mình có làm gì..." Cậu nhìn đứa nhóc vẻ mặt uất ức, cũng bất mãn mà cãi lại nhưng đang nói liền bị đứa nhóc đó lớn giọng hét.
"Mẹ ơi...!Có đứa bắt nạt con nè..."
"Lạc Lạc...!Lạc Lạc...!Con chạy đi đâu vậy, ở đây là nghĩa trang con chạy một lúc nhỡ lạc mất thì sao..." Một người phụ nữ trẻ tuổi chạy tới ôm lấy thằng nhóc đó.
"Mẹ, thằng nhóc đó vừa đụng phải con" Đứa nhóc nhìn thấy mẹ giống như thấy được một chỗ dựa vững chắc, đưa cái tay nhỏ xíu chỉ cậu trắng trợn nói dối.
"Này, ai dạy cháu ăn nói dối trá như vậy hả? Rõ ràng chạy lung tung không nhìn đường lại còn nói dối hả" Bà của cậu nhìn một cái liền nhận ra là con dâu nhà họ Ngôn, lại nghe thấy lời nói dối trắng trợn kia thì không nhịn nữa mà mắng lại.
"Này, bà là ai mà sao dám chửi con tôi vậy hả? Con tôi nó nói như vậy thì đúng là như vậy, theo lời bà nói chẳng lẽ một đứa con nít lại có thể nói dối mà vu khống cho cháu bà sao?" Người phụ nữ khi thấy con mình bị mắng chửi vô cớ liền không cần biết phải trái đúng sai bắt đầu cãi nhau với bà cậu.
"Ồ, thì ra cháu có một người mẹ như vậy, chả trách lại nói dối trắng trợn như thế...!Đúng là cả mẹ lẫn con không có giáo dục" Bà cậu biết thừa kiểu người phụ nữ chua ngoa thế kia có nói tiếp thế nào cũng không hiểu ra vấn đề nên khinh khỉnh mà nói đểu.
"Bà già, bà nói ai không có giáo dục hả?" Người phụ nữ còn đang muốn cãi nhau tiếp liền nhìn thấy di ảnh của ba mẹ cậu trên mộ, xong lại nhìn đứa trẻ đứng sau lưng bà, khóe môi cong lên bắt đầu buông lời khó nghe "Đây không phải là vợ chồng anh Lâm sao? Hôm trước còn gặp ở trên viện khi đi khám sức khỏe cho con.
Sao rồi, sinh ra một đứa con phế vật là omega, chết rồi liền để lại cho bà sao? Bà cũng là cái số khổ ở đời, già đến tầm tuổi này rồi mà còn phải chăm sóc cho thứ của nợ này nữa."
"Phế vật? Tôi nói cho cô biết, cháu tôi không phải là phế vật, cho dù nó có là omega thì cũng hơn đứt đứa con alpha hỗn láo nhà cô.
Đừng nghĩ sinh ra được alpha thì tự hào, có khi nó lại chính là cái đứa phá tan nhà cửa nhà cô ra đó.
Hừ!!" Bà vốn không muốn đôi co gì với người phụ nữ thiếu đạo đức này nhưng cô ta đang thẳng thừng mà động chạm tới con rồi cả cháu của bà cho nên bà cũng không cần kiềm chế, bà mắng xong cũng quay người nắm lấy tay cậu chuẩn bị rời khỏi.
"Khoan, mày còn chưa xin lỗi tao" Đứa trẻ tên Lạc Lạc kia vẫn chưa muốn bỏ qua cho cậu, giữ chặt cánh tay cậu lại không cho cậu đi.
"Nhưng người bị đụng phải là mình, người bị thương cũng là mình mà..." Cậu vẫn còn đau lòng, tiếng sụt sịt trong mũi khiến lời nói rời rạc hẳn đi.
"Tao không cần biết, mày phải xin lỗi tao...!Nếu không thì tao sẽ cho mày biết tay...!Đồ không có cha mẹ" Ngôn Lạc kề sát mặt mình lại với mặt cậu, rõ ràng cái miệng đáng yêu của trẻ con nhưng lại không thể thốt ra lời nào đáng yêu cả.
Cậu và Ngôn Lạc cũng đã quen nhau như thế.
Bỗng một cảnh kì lạ xuất hiện trước mắt cậu, khuôn mặt của Ngôn Lạc dần trưởng thành, vẻ non nớt biến mất mà thay vào đó là những đường nét góc cạnh xuất hiện ngày càng nhiều, cùng lúc với những lần bắt nạt ngày càng quá đáng hơn.
Nếu như Ngôn Lạc không bắt nạt cậu nhiều như vậy, có lẽ hai người cũng có thể được coi là thanh mai trúc mã bên nhau từ nhỏ.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Ngôn Lạc kia dần méo mó rồi biến thành vẻ mặt của kẻ đột nhập lúc trước, đen tối không nhìn rõ ngũ quan nhưng hung ác và đáng sợ, rồi lại lần nữa biến thành người đàn ông với ánh nhìn thô tục mà Bạch Vũ nói là ba của anh ấy.
Ông ta từ từ tiến lại gần cậu, giơ bàn tay với những móng vuốt sắc bén muốn chạm vào da thịt cậu...
"Oa..." Cậu giật mình ngồi bật dậy thở dốc, nhìn ra xung quanh chỉ là một mảng đen kịt không rõ ràng không có một âm thanh nào vang lên liền lo sợ mà thu mình lại, không kiềm chế được run rẩy một chút, như cảm nhận được bóng tối đang chạm vào người đang dần nuốt chửng mình, cậu bật khóc đầy ấm ức.
Rốt cuộc những chuyện đáng sợ như vậy, cậu còn phải chịu đựng đến khi nào nữa đây.
(Tính cho Ngôn Lạc yêu thầm rồi ghen ghét mà lại thôi, phản diện phải ra dáng phản diện vậy các bà mới tức =))))).