“Nói cái gì ghê vậy cái cô kia.” Cả cậu và Ân Ly hoảng hốt khi nghe câu nói của Hướng Hương Vãn.
“Êu, chị Vãn Vãn xấu tính nha, một mình ôm hai omega cực xịn như vậy là không có được nha.” Phương Dật Nhiên rất tự hào khi nghe Hướng Hương Vãn nói, còn cong môi cất giọng trêu chọc.
Bỏ qua sự hoảng hốt của cậu, cô đứng dậy bước về phía hai người đang đứng chậm rãi đưa tay lên chạm vào làn da mịn màng trên má Lâm Ân Ly, bắt đầu cảm nhận bằng xúc giác của mình.
Sau đó hai mắt giống như có ánh sáng, cô nhìn sang cậu cười đùa “Trời ơi coi cái làn da này đi nè.
Không mềm bằng bánh bao của cậu nhưng sờ cũng rất sướng tay nha.
Em gái, có bạn trai alpha nào không, nếu em thấy cần thiết chị sẽ giới thiệu cho em vài anh vừa đẹp trai vừa tài giỏi đủ sức chăm sóc bảo vệ em.
Thấy sao hả, đề nghị của chị hấp dẫn không?”
“Em…” Ân Ly không sợ hãi lắm khi Hướng Hương Vãn chạm vào mình nhưng lại có chút tránh né khi thấy Hướng Hương Vãn định giới thiệu alpha cho mình.
“Chị Vãn Vãn à, thôi đi, chị ấy có anh bác sĩ rồi.
Chị sẽ không bao giờ có được cái cơ hội làm bà mai mối đó đâu.” Phương Dật Nhiên đứng dậy kéo giãn khoảng cách giữa Hướng Hương Vãn và Lâm Ân Ly ra.
“Anh bác sĩ??” Hướng Hương Vãn nghi hoặc nhìn Phương Dật Nhiên.
“Mặc Mặc… Tiểu Ân…” Thêm một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai mấy người.
“Xuyên, anh đi trực về rồi sao?” Cậu thấy Bạch Xuyên bước vào liền mỉm cười hỏi han.
“Ừm, mấy em đang làm gì vậy? Có khách sao?” Bạch Xuyên nhìn thấy cô gái lạ đứng cạnh Ân Ly thì cũng chợt hỏi thêm.
Đột nhiên, thấy một bóng hình nhỏ nhắn chạy tới ôm chầm lấy mình nên anh có đưa tay ra ôm theo phản xạ, trước mắt anh là khuôn mặt nhỏ nhắn của omega mà anh vẫn thầm mong nhớ suốt thời gian tại bệnh viện.
“Em ấy bị Hướng tiểu thư đây dọa một chút nên hơi sợ đó anh.” Cậu mỉm cười tươi, không hổ là mình, bỏ bao công sức ra khuyên nhủ rồi vun đắp, thì cuối cùng hai con người này cũng dính lấy nhau đúng như ý nguyện.
“Em sợ hả? Vậy lúc sợ có nhớ đến anh không?” Bạch Xuyên cúi xuống nhìn cô gái nhỏ đang nghệch mặt ra hai cánh tay nhỏ vẫn ra sức ôm chặt lấy người mình như muốn thể hiện sự bất mãn.
“…” Ân Ly không nói gì nhiều chỉ ậm ừ một cái rất bé rồi chôn mặt vào ngực anh.
“Giúp em chăm sóc con bé nha.” Cậu cười bất lực, vỗ một bên vai Bạch Xuyên rồi nhìn lên trên lầu.
“Vậy anh không làm phiền các em nói chuyện nữa, xin phép được lên phòng trước nha.” Bạch Xuyên cũng hiểu ý cậu, một tay xách đồ một tay ôm lấy Ân Ly đi lên phòng, miệng đôi khi còn nói mấy lời dỗ dành tựa như mật rót vào tai omega đáng yêu kia.
“Ánh mắt cô là đang có ý gì đấy?” Cậu nhìn Hướng Hương Vãn đang mắt tròn mắt dẹt dò xét hai hình bóng kia.
“…” Hướng Hương Vãn không nói gì quay về ghế sofa và ngồi xuống tiếp tục uống trà, còn cái ánh mắt đó thì nó như thế này:
“Bộ mặt thật của mấy alpha nhà họ Bạch tôi biết tỏng, đúng là ỷ mình đẹp trai rồi buông lời đường mật dụ dỗ omega nhà lành, tốt nhất là yêu thương suốt đời chứ nếu không tôi kiếm alpha khác xịn hơn tới để cướp cô ấy.”
“A, có khi nào là tại em không có alpha bảo vệ cho nên mới có cảm giác đó không?” Phương Dật Nhiên như nhớ ra Gì đó liền nhìn hai người hỏi.
“Cảm giác gì?” Cậu thì cũng khó hiểu hỏi lại còn Hướng Hương Vãn vẫn điềm đạm uống trà, tai lắng nghe.
“Gần đây khi đi ra ngoài hay đi chơi ý, em hay có cảm giác như đang có người theo dõi thì phải? Mặc dù cảm giác đó rất mơ hồ nhưng em có thể khẳng định mình đang bị theo dõi.” Phương Dật Nhiên lo lắng nói ra suy nghĩ của mình.
“Dựa theo tình hình mà cậu và em ấy gặp phải thì dương như chúng ta đang bị cái cô Nguyên Nhã đó ghim, cộng với việc cô ta có liên quan tới Dạ Ngọc Lộ thì chúng ta rất có thể sẽ bị cô ta cho người bắt cóc tới đó.” Hướng Hương Vãn đặt tách trà xuống bình tĩnh phân tích.
“Do ngày hôm đó chúng ta công kích cô ta sao?” Cậu nhớ lại cái ngày mà Nguyên Nhã gặp họ ở phòng làm việc của Bạch Vũ.
“Cũng có thể do cô ta không giành được Bạch Vũ cho riêng mình cho nên mới ghi thù với cậu.
Theo dõi Phương Dật Nhiên chỉ để nắm rõ tình hình của cậu thôi.” Hướng Hương Vãn.
“Nếu vậy chúng ta phải làm sao? Em không muốn bị bắt tới đó đâu.” Phương Dật Nhiên nhăn nhó, khuôn mặt đáng yêu chỉ chực khóc đến nơi.
“Tốt nhất là vào khoảng thời gian này chúng ta nên ở yên trong nhà, nếu đi đâu cần có alpha hoặc ít nhất là vệ sĩ đi cùng để đảm bảo an toàn.
Nhóm chúng ta hiện tại tính cả em gái cậu là có bốn omega thì ba chúng ta đã có alpha bên cạnh rồi, thêm vệ sĩ nữa sẽ rất an toàn, nhưng Nhiên Nhiên thì chưa có.
Em nên mau chóng liên lạc với ba mẹ để họ cho thêm người bảo vệ nữa.”
“Cũng đúng, chúng ta không hề biết sắp tới sẽ có thêm chuyện xấu gì xảy ra, đề phòng tất cả là trên hết.” Cậu gật gù đồng ý với lời Hướng Hương Vãn nói.
“Em biết rồi, em sẽ nói với ba mẹ.” Phương Dật Nhiên thở dài chán nản, mặc dù ba mẹ cô thương cô nhưng họ vẫn rất bận mải cho công việc của mình, không biết họ có đủ thời gian để lắng nghe cô nói không nữa.
“Tôi sẽ nhờ chị Thanh Thanh điều tra một chút về Nguyên Nhã trước, nếu cô ta là thiên kim tiểu thư lại còn là omega như vậy chắc chắn không thể nào quen biết với đám người ở đó được, một là nhà cô ta dính dáng tới đám đó hai là cô ta đang nói dối.” Hướng Hương Vãn nhìn qua thì có vẻ hiền lành và vô tư nhưng bên trong thì lại rất cẩn thận, rất biết tính toán.
Hướng Hương Vãn là một con người như thế nhưng tại sao khi bị Bạch Vũ nói mấy lời ghét bỏ cô vẫn mặt dày tới làm phiền anh.
Bởi vì ngay lúc đó cô đã bị chị thư kí của Bạch Vũ dọa cho đổ cái rầm, mấy câu tôi tới tìm Bạch Vũ xin được quay lại chỉ là cái cớ mà thôi.
…
Sau một khoảng thời gian chuẩn bị thì cuối cùng cái ngày đặc biệt ấy cũng tới.
Bạch Vũ đứng trước gương, sơ mi âu phục thẳng thắn chỉnh tề, tay đeo đồng hồ đắt tiền đang chỉnh lại trang phục thì nghe thấy tiếng gì đó phát ra từ phòng ngủ.
Chuẩn bị xong xuôi anh mới bước tới trước giường, nhìn cặp chân thon dài trắng nõn lộ ra bên ngoài chăn thì lắc đầu thở dài.
Ngồi xuống bên giường với lấy góc chăn đang che mặt cậu lật lên, cậu ngay lập tức bị ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ hắt vào làm cho nhíu nhíu mày khó chịu.
“Ưm… Trả chăn cho em…” Cậu ngọ nguậy một cách lười biếng, mắt vẫn không mở ra còn hai tay thì lần mò định kéo chăn lên đắp ngủ tiếp.
“Bạch Tiểu Mặc, mau dậy đi anh dẫn em đi một chỗ.” Bạch Vũ không cho cậu cơ hội ngủ tiếp càng tiến lại gần kéo chăn ra.
“Là Lâm Sơ Mặc…” Cậu nhăn nhó, trên người mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh rộng rãi, bên dưới thì chỉ có một chiếc quần đùi ngắn, làn da trắng sáng mềm mại cùng những nơi non mềm khác thừa dịp khoe ra trước mắt Bạch Vũ như muốn trêu ngươi.
“Là bảo bối, mau dậy thôi nào.” Trong đầu Bạch Vũ lúc này niệm một câu kiềm chế, vẫn dịu dàng cầm tay cậu kéo dậy.
“Em còn muốn ngủ nữa.” Cậu lí nhí trong cổ họng, hai mắt nhắm nghiền, bị Bạch Vũ kéo như vậy nên cả cơ thể như không xương mà đổ ụp vào ngực anh.
Mùi pheromone đăng đắng quen thuộc tràn vào khoang mũi khiến cậu càng yên tâm mà nhắm mắt…
“Lát phải xịt che pheromone của em đi mới được!” Bạch Vũ lầm bầm nói khẽ, mùi sữa đào thoang thoảng vẫn thơm ngọt và tự nhiên như trước, là do kỳ phát tình sắp tới cho nên mới nồng như vậy.
Bạch Vũ thành thục làm một bảo mẫu tận tâm với cậu, từ việc rửa mặt đánh răng rồi đến thay quần áo đều cẩn thận nhẹ nhàng làm cho cậu, giúp cậu nhưng vẫn để cậu ngủ ngon lành..