Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Dùng hình phạt riêng
Edit: Chanh
Beta: Yuyu
_______________________
Giờ Tỵ ba khắc, Lăng Kỳ Yến lo lắng bước vào cung Phượng Nghi. Y đợi một lát trong chính điện, lúc đang vặn eo bẻ cổ ngáp dài, cuối cùng Thẩm thị cũng xuất hiện, bà ta ngồi trên ghế chủ vị, lạnh mặt nói: "Quỳ xuống."
Lăng Kỳ Yến bĩu môi, lề mề quỳ xuống.
Trong bốn năm qua, từ lúc được phong vương ra ngoài lập phủ vào năm mười hai tuổi, y chưa từng trở về cung Phượng Nghi. Lần này nếu không phải Thẩm thị phái người đến phủ y truyền triệu, chắc chắn y sẽ không bao giờ quay lại đây. Lăng Kỳ Yến biết rõ, chỉ cần bước chân vào cánh cửa này, thì chắc chắn sẽ bị la mắng một trận.
Thẩm thị tức giận ra mặt: "Ngươi lớn lối quá nhỉ, bản cung sai người truyền ngươi tiến cung, vậy mà ngươi cố ý lề mề đến giờ này mới tới, ngươi coi thường bản cung đấy à?"
Lăng Kỳ Yến hờ hững nói: "Mẫu hậu cũng đâu coi nhi thần ra gì, có chuyện gì cứ nói thẳng đi, sao phải lảm nhảm nhiều như vậy chứ."
"Hỗn láo!" Thẩm thị nổi giận quát: "Ngươi còn dám mạnh miệng hả! Có cần bản cung nhắc ngươi nhớ lại những việc mình đã làm ở trang viên riêng của phủ Vệ quốc công hôm qua không?!"
"À..." Lăng Kỳ Yến kéo dài âm đầu, giọng nói ẩn chứa vui vẻ, "Sáng nay phu nhân Vệ Quốc công và phu nhân Hoài Nam bá dâng thẻ bài xin tiến cung để tố cáo nhi thần, mẫu hậu vừa nghe đã tin, hoàn toàn không cho nhi thần cơ hội giải thích, khăng khăng cho rằng là lỗi của nhi thần, vậy còn gì để nói nữa chứ."
Trên đường đến đây, y nghe đồn sáng sớm lúc cửa cung mới mở, mẹ của Thẩm Hưng Diệu và thằng nhóc bị y cắt mất lưỡi đã khóc sướt mướt bước vào cung Phượng Nghi, sau đó gay gắt tố cáo Lăng Kỳ Yến trước mặt Hoàng hậu. Thẩm thị nghe xong thì lập tức sai người tới phủ của y, truyền y tiến cung hỏi tội.
Thẩm thị thấy thái độ của y như vậy, bà ta còn tức hơn, liền đập mạnh lên bàn trà, phát ra tiếng rầm thật to: "Chẳng lẽ ngươi không sai à? Mấy đời phủ Hoài Nam bá đều trung thành với hoàng thất, thế mà ngươi lại thẳng tay cắt đứt lưỡi con trai trưởng nhà họ! Hưng Diệu là biểu huynh của ngươi đấy, ngươi còn đạp nó hộc máu đến ngất! Ngươi định giải thích thế nào?!"
Lăng Kỳ Yến không phục: "Bọn chúng ức hiếp môn khách của phủ nhi thần trước, còn dám bôi nhọ nhi thần bằng mấy từ ngữ ghê tởm, đây không phải chỉ là vấn đề mặt mũi của nhi thần đâu, mà là không coi hoàng thất ra gì, nhi thần dạy dỗ bọn chúng thì đã sao?"
"Ngươi bớt mang hoàng thất ra để che đậy cho hành vi tồi tệ của mình đi! Môn với chả khách, người như ngươi có thể thu được môn khách đàng hoàng à?! Dù người ngoài nói khó nghe, cũng do ngươi gieo gió gặt bão thôi! Nếu ngươi đi ngay ngồi thẳng, người khác có thể nói xấu ngươi được sao?! Vì ngươi sống phóng túng buông thả, nên rước về cả đống lời bàn tán chê cười, vậy mới là vứt hết mặt mũi hoàng thất!"
Lăng Kỳ Yến ngừng cười: "Mẫu hậu nói sai rồi, Ôn Doanh là Tiểu Tam Nguyên án thủ của Ký Châu, tất cả học quan ở Quốc Tử Giám đều khen ngợi và gọi hắn là thiên tài Trạng nguyên, là người cực kì đàng hoàng, trái lại đứa cháu ngoan của ngài chỉ biết lưu luyến kỹ quán ở bên ngoài, còn mắc phải bệnh lây qua đường sinh dục rồi bị Quốc Tử Giám gạch tên luôn, cuối cùng ai mới là người sống phóng túng buông thả thế? Nhi thần thấy vị biểu huynh tốt đẹp kia của nhi thần đã vứt sạch mặt mũi của nhà họ Thẩm rồi."
"Ngươi câm miệng cho bản cung!" Thẩm thị giận dữ, tiến lên một bước, tát Lăng Kỳ Yến một cái, bộ móng tay sắc nhọn cào ra hai vết máu trên gương mặt trắng nõn của y.
Lăng Kỳ Yến bị đánh cho ngây người trong chốc lát, sau khi bừng tỉnh thì bật cười, ánh mắt nhìn Thẩm thị tràn đầy chế nhạo và châm biếm.
Thẩm thị bị vẻ mặt này của y chọc cho nổi cơn tam bành, vung tay lên định tát thêm cái nữa, lúc hạ tay xuống bị Lăng Kỳ Yến nắm chặt cổ tay, hất ra ngoài.
Thẩm thị bất ngờ không kịp đề phòng, lảo đảo lùi lại hai bước, nếu không có cung nữ và ma ma đứng sau đỡ lấy, chắc chắn sẽ ngã ngửa xuống đất.
Sau khi đứng vững, Thẩm thị giận run cả người, tức không chịu nổi, gương mặt bị oán hận che phủ đã gần như méo mó đến dữ tợn: "Được, được lắm! Ngươi còn dám ra tay với bản cung, chắc chắn hôm nay bản cung phải đánh chết ngươi! Coi như bản cung chưa từng sinh ra tên súc sinh như ngươi!! Người đâu! Mang roi da của bản cung tới đây!"
Lục hoàng tử Lăng Kỳ Ninh trốn ngoài cửa nghe lén, thấy vậy thì sợ hết hồn, cậu nhóc cắn nhẹ môi, xoay người chạy đến cung Ninh Thọ.
Đại thái giám của cung Phượng Nghi xách cây roi da thường được dùng để đánh người hầu phạm lỗi ra, rồi quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy khuyên Thẩm thị: "Nương nương, cơ thể điện hạ yếu ớt, không được đâu ạ..."
Lăng Kỳ Yến cuộn tay thành nắm đấm, nghiến chặt răng.
Thẩm thị tự tay cầm roi da lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Câm miệng hết cho bản cung! Không ai được cầu xin cho súc sinh này! Hôm nay chắc chắn bản cung phải đánh chết nó!"
Lăng Kỳ Ninh dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến cung Ninh Thọ, phớt lờ cả lễ nghi, vác cái đầu đầy mồ hôi xông vào, vừa qua cửa đã hô lớn: "Tổ mẫu mau cứu đại ca đi! Mẫu hậu sắp tra tấn đại ca rồi!"
Thái hậu đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy thì nhíu mày mở mắt ra: "Ninh nhi, con nói gì thế?"
Lăng Kỳ Ninh lau mồ hôi trên trán, sốt ruột nói: "Tổ mẫu, người nhanh đi khuyên nhủ mẫu hậu, mẫu hậu muốn phạt roi đại ca!"
Vẻ mặt Thái hậu tức thì sa sầm: "To gan! Nàng ta điên rồi phải không!"
Trong cung Phượng Nghi, Thẩm thị vung roi da, quất mạnh lên lưng Lăng Kỳ Yến, y phản ứng cực nhanh, khom lưng lăn một vòng, nhưng vẫn bị roi da đánh trúng, sau lưng lập tức đau rát.
Thẩm thị càng không hết giận, vừa nghĩ từ khi sinh ra thằng nhóc này đã khắc mình, luôn đứng về phe bà già kia, giờ còn dám ra tay với mẫu hậu là mình, bà ta liền tức điên người, đang định quất thêm roi nữa thì Thái hậu đã dẫn theo một đám cung nhân bước vào, lớn tiếng ra lệnh: "Đoạt roi trong tay nàng ta ngay!"
Một ma ma cao lớn của cung Ninh Thọ tiến lên, cướp lại roi da, Thẩm thị đỏ mắt ngẩng đầu, dữ tợn trừng mắt nhìn Thái hậu, Thái hậu bảo thái giám bên cạnh đỡ Lăng Kỳ Yến dậy, lạnh giọng hỏi: "Dù sao Yến nhi cũng là con ruột ngươi, ngươi muốn đánh chết nó thật sao?"
Thẩm thị ấm ức nói: "Nếu mẫu hậu biết nó là con ruột của con! Nó làm ra việc xấu xa như thế! Con không có quyền dạy dỗ nó ư?!"
Thái hậu nghe vậy thì tức điên người: "Lúc ngươi gọi Yến nhi vào cung, ta đã biết rõ mọi chuyện, nên cố tình đợi thêm chốc lát mới phái người qua đây, là muốn tạo cơ hội cho ngươi dạy đỗ nó. Ta còn tưởng ngươi sẽ giảng lý lẽ với Yến nhi, ai ngờ cái ngươi gọi là dạy dỗ chính là cầm roi chuyên đánh người hầu để quất chết nó, hôm nay nếu ta tới chậm hơn một tí, không phải chỉ có thể nhặt xác cho cháu trai hay sao?"
Thẩm thị chưa kịp phản bác, Thái hậu đã tức giận mắng tiếp: "Ngươi cũng biết Yến nhi là con trai ruột của mình sao? Nhưng sao ngươi lại thiên vị đến thế, ngươi thiên vị Ngụ nhi, Ninh nhi thì thôi đi, bây giờ còn vì cháu trai nhà mẹ đẻ mà đánh Yến nhi, Hoàng hậu như ngươi, đến cả làm mẹ còn làm không được, nói gì tới làm mẫu nghi thiên hạ!"
Thẩm thị tức thì khóc sướt mướt, cơ thể lảo đảo, lời này của Thái hậu vô cùng nặng nề, thậm chí là nghi ngờ bà ta không đảm đương nổi vị trí mẫu nghi thiên hạ, không xứng làm Hoàng hậu, bà ta cảm thấy tủi thân và oan ức trong lòng, nhưng lại không thể chống đối Thái hậu.
Lăng Kỳ Ninh cùng theo vào cẩn thận kéo tay áo Thái hậu, năn nỉ bà: "Tổ mẫu, mẫu hậu không phải cố ý..."
Lăng Kỳ Yến được người đỡ ngồi qua một bên, cúi đầu, không nói lời nào.
Bầu không khí trong đại điện hơi giằng co trong chốc lát, mãi đến khi bên ngoài vang lên tiếng thái giám truyền báo, Hoàng đế và Thái tử tới.
Lăng Kỳ Ngụ theo Hoàng đế tiến vào cửa, ánh mắt gã lướt qua Thẩm thị đang ấm ức tủi thân nắm chặt khăn tay, nhìn sang Lăng Kỳ Yến đang buông mắt, không để lộ vẻ mặt gì cả.
Hoàng đế hỏi thăm Thái hậu xong mới ngượng ngùng giải thích, ông ta và Thái tử đang nghị sự với quan viên trên triều, thì người của Lăng Kỳ Ninh tới truyền lời, cả hai bèn qua đây xem thử: "Mẫu hậu, người cần gì phải nổi giận chứ, còn cố tình đến cung Phượng Nghi xa xôi này..."
Thái hậu tức giận ngắt lời: "Ta mà không tới đây, Hoàng hậu tốt của con đã đánh chết Yến nhi rồi!"
"Hoàng hậu cũng chỉ nóng lòng muốn dạy dỗ con cái..."
"Nóng lòng dạy con là có thể đánh chửi Yến nhi như người hầu à?! Thật ra nàng ta coi Yến nhi là gì vậy?!"
"Tổ mẫu bớt giận." Lăng Kỳ Ngụ nhỏ giọng xen vào: "Chắc mẫu hậu giận quá mất khôn nên làm việc thiếu suy nghĩ, hôm qua tôn nhi cũng có mặt khi chuyện đó xảy ra, là nhóm biểu huynh không đúng trước, nói những lời khó nghe chửi bới bôi nhọ đại ca, nhưng đúng là đại ca phản ứng hơi quá khích, đạp biểu huynh hộc máu đến ngất, còn cắt lưỡi con trai Hoài Nam bá, sáng nay phu nhân hai phủ vào cung khóc lóc kể lể với mẫu hậu, nếu mẫu hậu không trách phạt đại ca thì khó mà ăn nói với bọn họ, chuyện này truyền ra ngoài, cũng khiến danh tiếng của đại ca thêm xấu hơn."
"Ta không quan tâm mấy thứ ấy." Thái hậu tức tối nói: "Ta chỉ biết Yến nhi là cháu của ta, còn hai thằng nhóc phủ Vệ Quốc công và Hoài Nam bá là tự chuốc vạ vào mình, các ngươi muốn bồi thường hay trấn an bọn họ là việc của các ngươi, nhưng không được đụng đến cháu ta!"
Hoàng đế vô cùng khó xử: "Mẫu hậu, người như thế, không phải là không hiểu lý lẽ sao ..."
"Là ta không hiểu lý lẽ hay là các ngươi không hiểu lý lẽ?! Giỏi lắm, giờ con là Hoàng đế rồi, cánh cũng đủ cứng, nên ta quản không nổi con nữa, các ngươi đều không vừa mắt Yến nhi, từ lâu đã muốn đuổi nó khỏi kinh, các ngươi tưởng ta không biết à? Vậy con hạ chỉ đi, cho Yến nhi một mảnh đất phong, ta theo nó đến đó ở, về sau bà cháu ta sẽ sống nương tựa vào nhau! Không vướng mắt các ngươi nữa!"
Hoàng đế kinh hãi: "Mẫu hậu! Chuyện này không thể đâu, người đang làm gì thế, cần gì phải như vậy, có việc gì thì từ từ thương lượng không được sao?"
"Không có gì để từ từ thương lượng hết, cứ quyết định thế đi, ai trong các ngươi còn dám động vào một ngón tay của Yến nhi, bà già này sẽ liều mạng với các ngươi!" Thái hậu vừa nói xong đã ra lệnh cung nhân của mình đỡ Lăng Kỳ Yến dậy, rồi dứt khoát rời đi, hoàn toàn phớt lờ mấy người khác.
Ra khỏi cửa cung Phượng Nghi, Lăng Kỳ Yến theo Thái hậu leo lên kiệu, lúc này y mới nhe răng trợn mắt, khe khẽ kêu đau, Thái hậu kéo tay y, không ngừng lau nước mắt: "Lần sau nếu mẫu hậu con lại gọi con vào cung dạy dỗ, con cứ đến thẳng chỗ tổ mẫu, bảo là tổ mẫu gọi con qua đó, đừng để ý nàng ta nữa."
"Tôn nhi không sao đâu, tổ mẫu thương tôn nhi, tôn nhi không sợ gì hết." Lăng Kỳ Yến ra vẻ ngoan ngoãn, sau khi dỗ được Thái hậu, tức giận trong lòng cũng vơi bớt đi.
Thái hậu sờ mặt y: "Đứa trẻ đáng thương, tổ mẫu không thương con thì chẳng ai thương con cả."
Trở về cung Ninh Thọ, thái y đã chờ sẵn ở đó, bôi thuốc băng bó cho Lăng Kỳ Yến.
Y tránh roi kia rất nhanh, nên không bị thương quá nặng, nhưng do thịt y mềm, da còn trắng, khiến dấu đỏ kia nổi bật hẳn, vết cào trên mặt cũng cần bôi chút thuốc.
Thái hậu vừa nhìn đã muốn khóc, nhịn không được mà trách Lăng Kỳ Yến: "Con xem con đi, tính tình này chẳng biết giống ai nữa, sao không biết chừng mực vậy, cứ thích gây sự với đám nhóc khốn kiếp đó, con được lợi gì chứ, còn vị môn khách kia là sao? Đúng như những gì người ta nói ư?"
"Không đâu." Lăng Kỳ Yến trợn mắt nói dối: "Ôn Doanh vừa giỏi văn vừa giỏi võ, nhờ hắn mà tôn nhi nở mày nở mũi lắm, tôn nhi chỉ yêu tài thôi. Còn đám Thẩm Hưng Diệu là mõm chó không mọc được ngà voi, chính gã có ý đồ với Ôn Doanh, người ta không tình nguyện thì muốn dùng quyền lực ép buộc, nào có chuyện tốt như vậy."
Nhưng Lăng Kỳ Yến không dám khai ra chuyện đêm qua y ôm ấp Ôn Doanh làm cái "chuyện kia".
"Đối phương thật sự là Tiểu Tam Nguyên án thủ của Ký Châu à?"
"Đúng vậy, học thức của hắn rất cao, tất cả học quan trong Quốc Tử Giám đều khen ngợi hắn, chắc chắn sang năm sẽ đỗ Tiến sĩ."
Nghe Lăng Kỳ Yến nói thế, Thái hậu cảm thấy yên tâm hơn: "Vậy con chơi với hắn cũng tốt, còn có thể theo hắn đọc thêm ít sách."
Lăng Kỳ Yến cười ha ha, nhưng trong lòng lại hơi chột dạ.
Thái hậu than thở một hồi, sau đó mới nói sang chuyện khác: "Con cũng không còn nhỏ nữa, cần nhanh chóng quyết định chuyện hôn sự thôi, tránh để bên ngoài dèm pha lung tung, nếu con thành hôn sớm, sao người khác có thể bịa đặt mấy thứ con không có chứ? Lẽ ra con bé Tích Hoa kia là hợp nhất, nhưng dường như cô mẫu của con không bằng lòng lắm..."
"Đừng mà." Lăng Kỳ Yến vội vã ngắt lời bà: "Tổ mẫu, người tha cho con đi, đừng nhét Tích Hoa vào chỗ con nữa, nếu con cưới muội ấy thật, muội ấy sẽ phá hủy phủ đệ của con mất, con không thể sống yên ổn nửa đời sau đâu."
Thái hậu bị vài ba câu của y chọc cười: "Có khoa trương quá không? Ta thấy hồi nhỏ quan hệ của hai đứa tốt lắm mà, trông con bé cũng thích con nữa."
Lăng Kỳ Yến bĩu môi, con nhóc kia thích y cái con khỉ, rõ ràng còn định cướp người của y.
Nhìn gương mặt khổ qua của Lăng Kỳ Yến, Thái hậu chỉ đành bỏ qua: "Thôi được rồi, dưa hái xanh thì không ngọt, để ta xem lại, lần này chắc chắn sẽ chọn được cho con một người tốt."
Hết chương .