Ôn Kiều Ngã Vào Lòng Tôi

chương 78

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ôn Kiều cũng chẳng nhớ rõ lúc đó mình đã trả lời với Tống Thời Ngộ như thế nào. Là cô đã nói rằng “em đồng ý” hay là chỉ gật đầu thôi nhỉ? Ôn Kiều chỉ biết rằng khi cô bình tĩnh lại thì chiếc nhẫn kim cương kia đã nằm trên ngón tay bên phải của mình rồi.

Ôn Kiều không biết gì về kim cương nên chẳng biết cách đánh giá carat và cũng chả biết giá trị của một carat là bao nhiêu tiền. Nhưng mà nhìn vào kích thước thì cô lập tức cảm thấy: Chiếc nhẫn kim cương này rất đắt đỏ, có lẽ nó còn đắt hơn cô tưởng tượng rất nhiều.

Vật nhỏ bé lấp lánh đang nhẹ nhàng bọc trên một ngón tay của cô, để rồi bỗng chốc trở thành thứ quý giá nhất cả người cô.

“Theo phong tục ở đây của chúng ta thì cháu phải châm trà trước, sau đó đính hôn, cuối cùng mới là kết hôn.” Bà nội mỉm cười nhìn chiếc nhẫn trên tay Ôn Kiều: “Nhưng nhẫn cũng đã đeo vào rồi nên không cần châm trà nữa. Tuy nhiên, hai đứa vẫn cần đính hôn trước, chỉ cần mời vài họ hàng thân thích đến nhà ăn một bữa cơm rồi thông báo một tiếng là được rồi. Hai đứa đều bận rộn nên cứ tiến hành tùy ý và đơn giản một chút đi.”

Tống Thời Ngộ nắm tay Ôn Kiều, mặt mày đều nhuốm ý cười vui sướng một cách rõ ràng. Nghe vậy, anh lại lên tiếng: “Bà nội, đây là chuyện trọng đại của đời người, sao có thể tùy tiện được ạ? Chúng cháu vẫn sẽ dựa theo phong tục mà tiến hành, thứ gì nên có đều phải có. Bà hãy nói cho cháu biết mình phải làm gì đây ạ? Cháu sẽ chuẩn bị chứ không hề ngại phiền phức đâu ạ. Về phần công việc ở thành phố Lâm Xuyên, cháu và Kiều Kiều sẽ sắp xếp sao cho phù hợp.”

Dứt lời, anh bèn quay sang nhìn Ôn Kiều, vừa mỉm cười dịu dàng vừa nắm chặt tay cô.

Trong đầu Ôn Kiều vẫn còn đang tính toán chiếc nhẫn kim cương này giá bao nhiêu tiền, có cần phải cất nó đi một cách đàng hoàng hay không. Lúc nhìn thấy Tống Thời Ngộ đột nhiên mỉm cười với mình, cô bèn lấy lại tinh thần rồi cũng mỉm cười với anh.

Nghe hết lời nói của Tống Thời Ngộ, bà nội lập tức cảm thấy càng hài lòng hơn, cười đến mức trên mặt đầy nếp nhăn: “Được, được, được lắm! Vậy thì bà sẽ bàn bạc với bà Tống của cháu.” Đang nói chuyện, bà ấy chợt nhớ ra gì đó nên đã hỏi: “Đúng rồi, Thời Ngộ à, ba mẹ cháu có biết chuyện của cháu và Kiều Kiều không?”

Trong lòng Ôn Kiều bỗng nhiên trở nên hồi hộp.

Cô chợt nhận ra rằng: Mình vẫn luôn không để tâm tới gia đình Tống Thời Ngộ.

Cô chưa bao giờ gặp ba của Tống Thời Ngộ. Mười năm trước, Ôn Kiều cũng chỉ gặp mẹ của Tống Thời Ngộ một lần mà thôi. Từ xa nhìn lại, cô chỉ có thể mơ hồ nhớ được đó là một người phụ nữ có khí chất cực kỳ cao quý.

Sau đó họ không gặp lại nhau nữa, Tống Thời Ngộ cũng chưa bao giờ chủ động nhắc đến gia đình mình. Khi Ôn Kiều trải qua kỳ nghỉ hè ở thành phố Lâm Xuyên mười năm trước, Tống Thời Ngộ đã không sống cùng người nhà, điều này cho thấy mối quan hệ giữa anh và các thành viên trong gia đình cũng không mấy thân thiết.

Tuy nhiên, cho dù có không thân thiết hay không thì anh vẫn phải thương lượng với gia đình về chuyện hôn nhân đại sự.

Trước đây, chuyện mà Ôn Kiều vẫn luôn nghĩ đến chỉ có cô và Tống Thời Ngộ mà thôi. Bây giờ cô mới nhận ra, mình chưa bao giờ nghĩ tới gia đình anh.

Liệu bọn họ có thể chấp nhận được rằng: Cục vàng cục bạc mà họ đã dày công nuôi dưỡng sẽ cưới một người chưa từng học đại học, thậm chí còn chưa tốt nghiệp cấp 3 hoàn toàn và phải chăm sóc một gia đình gồm những người già yếu, bệnh tật hay không?

Ôn Kiều đột nhiên cảm thấy trong lòng như có tảng đá đè lên. Cô nhìn Tống Thời Ngộ với vẻ lo sợ, bất an.

Mặc dù Ôn Kiều chưa cần nói gì nhưng mà dường như Tống Thời Ngộ đã lập tức hiểu được nỗi lo của cô. Anh siết chặt tay Ôn Kiều rồi nói với bà nội: “Bà yên tâm đi. Tuy cháu vẫn chưa báo với ba mẹ nhưng cháu vẫn có thể tự quyết định được. Cháu cam đoan sẽ không để Kiều Kiều phải chịu một chút sự uất ức nào cả.”

Lời này để cho bà nội nghe, đặc biệt là dành cho Ôn Kiều.

Bà nội nghe xong mới yên lòng thực sự. Suốt mấy năm nay, Tống Thời Ngộ luôn đến thăm bà ấy hằng năm. Anh luôn ngồi hàn huyên với bà ấy một lúc, biểu hiện chín chắn và chu đáo của Tống Thời Ngộ đủ khiến bà ấy tin rằng: Anh có thể giải quyết việc này thật ổn thỏa. Bà ấy nở nụ cười hết sức thanh thản, lúc nhìn Ôn Kiều cũng trở nên thoải mái hơn: “Vậy thì bà yên tâm rồi.”

Bà nội còn nói thêm: “Việc châm trà phải tiến hành ở nhà đàng trai. Nhưng thành phố Lâm Xuyên lại xa xôi như vậy nên cứ bỏ qua đi thôi. Không cần phải làm rườm rà như vậy đâu. Bây giờ, rất nhiều người cũng chẳng còn hứng thú với việc châm trà này nữa. Còn về ngày đính hôn, cháu cứ hỏi thăm phụ huynh trong nhà thử xem khi nào thì thuận tiện, để người hai nhà gặp nhau rồi ăn một bữa cơm trước, sau đó mới bàn bạc những chuyện còn lại.”

Tống Thời Ngộ khẽ mỉm cười. Anh vẫn siết chặt tay Ôn Kiều, đáp lại: “Vâng. Trong vòng mấy ngày tới, cháu sẽ bảo mẹ tới đây thăm hỏi bà.”

Câu nói của anh cũng không hề đề cập tới ba mình.

Bà nội không để ý, hài lòng gật đầu: “Như vậy là tốt nhất rồi.”

Nói xong, bà nội bèn tiễn họ đi.

Ôn Kiều và Tống Thời Ngộ ra ngoài đi dạo. Bác cả muốn đi theo nhưng đã bị Bình An kéo lại rồi.

Tống Thời Ngộ nắm tay Ôn Kiều bước ra ngoài. Hai người đi dạo dọc theo con đường trong ánh hoàng hôn. Mấy năm gần đây, hầu như nhà nào cũng mua ô tô nhưng đa số người có xe đều ở bên ngoài cả rồi nên trên đường cũng không có nhiều xe, đặc biệt là thời điểm này, xe cộ cực ít.

Đêm nay trời có chút gió nhẹ nên việc đi dạo trên đường khá sảng khoái. Họ đi dọc cánh đồng lúa, còn có thể nghe thấy tiếng ếch kêu trên đồng hết đợt này tới đợt khác.

“Anh mua nhẫn khi nào vậy?” Ôn Kiều hỏi.

“Trước ngày trở về mấy hôm.” Tống Thời Ngộ đáp.

Một ngày sau khi cô đồng ý ở bên anh, Tống Thời Ngộ đã bắt đầu ngắm nhẫn cầu hôn rồi.

Anh đã quan sát vô vàn chiếc nhẫn mới chọn được chiếc cuối cùng.

Ngoài nhẫn cầu hôn, Tống Thời Ngộ còn chọn thêm một cặp nhẫn cưới nữa.

Thậm chí trong lòng anh còn đang cười nhạo chính mình quá mức nôn nóng, bởi vì chưa chắc Ôn Kiều sẽ đồng ý lời cầu hôn của anh mà.

Thế nhưng Tống Thời Ngộ vẫn không thể đợi chờ thêm nữa, ngay cả nhẫn cưới anh cũng đều chọn xong cả rồi.

Khi nhãn hàng hỏi Tống Thời Ngộ có cần khắc chữ bên trong chiếc nhẫn hay không, phản ứng đầu tiên của anh là từ chối, thế mà sau đó, Tống Thời Ngộ lại tìm đối phương để đề nghị khắc hai chữ khác nhau vào bên trong cặp nhẫn cưới.

Nhẫn nữ là “Tống Ôn”.

Nhẫn nam là “Ôn Tống”.

Anh là của cô.

Cô cũng là của anh.

Ôn Kiều rút tay ra rồi cúi đầu mân mê chiếc nhẫn trên tay, cuối cùng vẫn không kìm được nên đã hỏi: “Viên kim cương to như vậy, có phải rất đắt đỏ không anh?”

Khóe môi Tống Thời Ngộ đượm ý cười nồng đậm, đáp lại: “Không đắt.”

Đúng là không đắt.

Nhẫn cưới còn đắt hơn nữa cơ.

Ôn Kiều nhìn chằm chằm vào anh trong hai ba giây, đột nhiên cảm thấy hơi kinh ngạc vì gần đây anh đã cười tươi nhiều hơn.

Tống Thời Ngộ bất giác ngừng cười, hỏi: “Em nhìn gì thế?”

Ôn Kiều cong khóe môi: “Gần đây hình như anh rất thích cười.”

Tống Thời Ngộ ngẩn người, ngay sau đó lại nắm tay cô lần nữa rồi tiếp tục bước về phía trước, trong giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt: “Ừm, bởi vì tâm trạng tốt đấy.”

Ôn Kiều mặt dày hỏi tiếp: “Vậy chắc chắn là vì em rồi nhỉ?”

Tống Thời Ngộ quay đầu lại nhìn cô vài giây, sau đó khẽ bật cười thành tiếng rồi thành thật trả lời: “Ừm.”

Khóe môi Ôn Kiều cũng cong lên, rõ ràng cô phải vất vả lắm mới nhẫn nhịn để không cười toe toét.

Tống Thời Ngộ nắm chặt tay cô: “Đi thôi. Hôm nay chúng ta đi bộ xa một chút, đến ao sen đi.”

Ôn Kiều nói: “Bên đó có nhiều chó lắm.”

Tống Thời Ngộ: “Em sợ gì chứ? Có anh ở đây mà.”

Ôn Kiều cũng không hỏi Tống Thời Ngộ rằng khi nào mẹ anh sẽ đến.

Đối với những vấn đề này, chẳng hiểu sao cô lại có phần dè dặt.

Bao gồm một số vấn đề trong chuyện đính hôn nữa. Tất cả cũng đều do Tống Thời Ngộ và bà nội thảo luận, như thể Ôn Kiều không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì cả, chỉ cần chờ làm cô dâu mới là được.

Thỉnh thoảng, cô cũng sẽ bắt gặp Tống Thời Ngộ nói chuyện điện thoại với thư ký Chu để dặn dò điều gì đó, có cả việc công lẫn việc riêng.

Ôn Kiều cũng nhận được cuộc gọi từ Lê Tư Ý. Cô ấy vừa mở miệng đã trách móc xối xả ở đầu dây bên kia: “Được lắm! Kiều Kiều! Cậu sắp đính hôn rồi mà vẫn không báo cho tớ biết! Chính tớ hỏi Thời Ngộ thì mới biết được. Một chuyện trọng đại như vậy mà cậu cũng chẳng thèm nói cho tớ biết. Cậu có xem tớ là bạn tốt không hả?”

Ôn Kiều biết tính tình Lê Tư Ý nên từ tốn dỗ dành: “Tớ chưa nói cho cậu biết vì thời gian vẫn chưa ấn định xong mà. Đợi khi nào quyết định xong thời gian, tớ nhất định sẽ nói cho cậu biết đầu tiên. Cậu đừng giận tớ nhé, được không?”

Giọng nói của Ôn Kiều vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, thuận tai đến mức khó tả, cho dù có nổi nóng đến mấy thì cũng sẽ được cô xoa dịu.

Hơn nữa, sự cáu kỉnh của Lê Tư Ý chỉ có ba phần là thực, còn lại bảy phần chỉ mang ý tứ làm nũng mà thôi. Ôn Kiều dỗ dàng như vậy nên ba phần nóng nảy kia cũng đã tan biến luôn rồi.

Lê Tư Ý hỏi: “Nói cho tớ biết đầu tiên hả? Vậy còn người bạn cùng học cấp ba với cậu thì sao?”

Biết cô ấy đang nói tới Mục Thanh, Ôn Kiều bèn nhịn cười rồi đáp: “Tớ sẽ báo với cậu trước nhất, sau đó mới nói với cậu ấy.”

Dù sao Mục Thanh cũng không hề biết chuyện này, mà cho dù có biết thì cô ấy cũng sẽ không để bụng.

Thực ra tuổi tác của Lê Tư Ý không chênh lệch nhiều so với bọn họ nhưng mà đôi khi, cô ấy vẫn sẽ ghen tuông trong tình bạn như một cô bé vậy.

Nghe Ôn Kiều cam đoan như vậy, Lê Tư Ý hoàn toàn dễ chịu, chỉ lầm bầm hai tiếng là “cũng được”, sau đó lại hỏi: “Vậy các cậu định đính hôn lúc nào? Tớ sẽ sắp xếp lịch trình của mình sao cho phù hợp. Đính hôn ở đâu thế? Ở thành phố Lâm Xuyên hay là quê nhà của các cậu? Hay là nó sẽ được tổ chức hai lần?”

Ôn Kiều lại không thể trả lời được. Bà nội với Tống Thời Ngộ vẫn đang bàn bạc về những chuyện này: “Hiện giờ vẫn chưa quyết định đâu, chờ ấn định xong rồi thì tớ sẽ thông báo với cậu đầu tiên.”

Lê Tư Ý nói: “Được thôi. Vậy cậu nhớ báo cho tớ biết trước nhé. Tớ bận bịu nhiều việc lắm nên phải thu xếp thời gian rảnh rỗi trước đấy.”

Ôn Kiều vừa cười vừa đáp là được thôi.

Sau khi cúp điện thoại, cô lại nghĩ rằng: Đã đến lúc phải nói với Mục Thanh một tiếng rồi.

Có lẽ cô ấy đang bận nên không hồi âm ngay.

Phải rất lâu sau cô mới nhận được câu trả lời.

“Khi nào ngày đính hôn được ấn định thì cậu nhớ báo trước cho tớ biết nhé.”

Mỗi ngày Ôn Hoa đều sử dụng WeChat để báo cáo tình hình của cửa hàng với Ôn Kiều, từ việc to tới việc nhỏ. Ôn Kiều cũng từ doanh thu hàng ngày mà biết được rằng: Bây giờ, hoạt động kinh doanh của cửa hàng đang phát triển không ngừng, đơn hàng mang đi vào buổi trưa cũng ngày càng nhiều.

Ôn Hoa còn thuê thêm hai người, một người chỉ làm được một ngày rồi hôm sau không đến nữa, còn người kia thì làm việc không tốt nên chỉ làm hai ngày thôi. Ôn Hoa trả cho đối phương tiền lương của hai ngày chứ không cần người đó nữa.

Ôn Kiều bảo Ôn Hoa đừng sốt ruột, cứ từ từ thôi. Tốc độ luân chuyển nhân sự trong ngành ăn uống luôn rất chóng vánh, chỉ có điều trong thời điểm này, những người trong cửa hàng sẽ càng vất vả hơn. Ôn Kiều nhờ Ôn Hoa gọi trà sữa cho nhân viên trong cửa hàng vào mỗi buổi tối trong giai đoạn này. Cô sẽ mời họ.

Vào ngày thứ mười, mẹ của Tống Thời Ngộ đến.

Mẹ của Tống Thời Ngộ - người đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Ôn Kiều sau một lần gặp gỡ từ xa vào mười năm trước – khi lại đứng trước mặt cô vào mười năm sau, người phụ nữ năm mươi tuổi được bảo dưỡng nên trông như mới ngoài bốn mươi, năm tháng không hề lấy đi vẻ đẹp của bà ấy, ngược lại còn đúc kết thành khí chất vừa tao nhã vừa cao sang.

Thật dễ dàng để bà ấy khiến bất cứ ai đứng trước mặt mình phải tự biết xấu hổ.

Bà ấy rất kính trọng bà Tống, gọi đối phương là bác. Nhưng sau khi đi theo bà Tống vào cổng nhà Ôn Kiều, để rồi nhìn thấy nhà chính của cô hãy còn lát nền xi măng, chiếc bàn vuông cổ xưa đã bong tróc nước sơn cùng với bốn chiếc ghế dài trong phòng chính, lông mày của bà ấy không khỏi khẽ cau lại.

Bác cả chạy tới chạy lui để rót trà cho bọn họ. Có lẽ vì mẹ của Tống Thời Ngộ là người lạ nên ông ấy không khỏi nhìn chằm chằm vào bà ấy, đến mức đối phương dần dần tỏ vẻ không vui.

Bà nội đã nhận ra chuyện này nên sắc mặt hơi cứng lại, sau đó nói với bác cả: “Tri Hoành, không được nhìn chòng chọc vào khách. Như vậy là bất lịch sự đấy.”

Bác cả lập tức co rúm lại rồi nhìn sang chỗ khác, sau đó lại đứng dậy rồi nghiêm túc nói câu “xin lỗi” với mẹ của Tống Thời Ngộ, cuối cùng trốn vào sau nhà bếp chứ không ra ngoài nữa.

Bình An mím môi, lặng lẽ bước xuống ghế rồi đi theo ông ấy.

Bà nội quay sang mẹ của Tống Thời Ngộ, mỉm cười rồi lên tiếng: “Cô đừng để bụng nhé. Đây là bác cả của Kiều Kiều, do bị bệnh từ nhỏ nên giống như một đứa trẻ sáu tuổi. Vì chưa từng gặp cô nên nó mới nhìn cô mãi đấy.”

Mẹ của Tống Thời Ngộ mỉm cười: “Không sao đâu.”

Nhưng nụ cười thấp thoáng vài phần miễn cưỡng.

Nghe nói là một chuyện, song tận mắt chứng kiến ​​lại là một chuyện khác.

Ôn Kiều nhìn về phía phòng bếp, cảm giác như có tảng đá đè lên ngực, cảm giác vừa ngột ngạt vừa luống cuống.

Có một bàn tay nắm lấy tay cô ở dưới bàn, sau đó những ngón tay của anh luồn vào mấy khe hở giữa tay Ôn Kiều rồi mười ngón đan xen với cô. Anh dùng sức siết chặt, mang đến sự an ủi và hỗ trợ thầm lặng.

Ôn Kiều nắm tay anh, trong lòng dễ chịu hơn đôi chút.

Cũng may là có bà Tống ở đây nên bầu không khí nhanh chóng trở nên hòa hợp.

Trong lúc những người lớn tuổi trò chuyện, Ôn Kiều không xen vào mà chỉ ngồi ngay ngắn bên cạnh Tống Thời Ngộ rồi mỉm cười. Thỉnh thoảng, cô còn bị đôi mắt của mẹ anh quan sát thật kỹ, quả thực như đứng đống lửa, tựa ngồi đống than. Ôn Kiều thầm lo lắng rằng: Liệu nụ cười của mình có quá cứng nhắc hay không.

“Mọi người cứ tiếp tục trò chuyện nhé. Cháu và Kiều Kiều ra ngoài để mua chút đồ đây ạ.” Tống Thời Ngộ đột nhiên đứng dậy, thuận tiện kéo theo Ôn Kiều – người vẫn đang có vẻ mặt mờ mịt - đứng dậy luôn.

Mười ngón tay vẫn luôn đan vào nhau dưới gầm bàn của anh và Ôn Kiều cứ như vậy mà lộ ra trước mặt mọi người trên bàn.

Ánh mắt của mẹ anh dừng lại trên mười ngón tay đan vào nhau của họ trong vài giây, sau đó mới ngạc nhiên ngước nhìn Tống Thời Ngộ.

Anh im lặng nhìn thoáng qua bà ấy rồi dẫn Ôn Kiều vẫn đang ngỡ ngàng ra khỏi nhà chính.

Sau khi Ôn Kiều bị dắt ra khỏi nhà chính, cô mới hỏi Tống Thời Ngộ một cách khó hiểu: “Anh mua gì thế?”

Tống Thời Ngộ nắm tay cô rồi bước về phía trước, chỉ đáp rằng: “Mua kem.”

Ôn Kiều ngẩn người. Đợi đến khi Tống Thời Ngộ đứng trước tủ lạnh, bình tĩnh chọn kem và không hề vội vã quay về, cô mới muộn màng nhận ra: Tống Thời Ngộ cố tình đưa cô ra ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio