Trung tâm thành phố B.
Trong căn hộ cao cấp sạch sẽ, trong phòng không có một chút đồ vật dư thừa nào, như một căn phòng kiểu mẫu, trên bàn ăn có quạt và banner, còn có mấy hộp thức ăn ngoài, chay mặn đều có, khẩu phần rất nhiều, phải bốn, năm người ăn mới hết.
“Uệ, uệ… Khụ khụ…” Từng tiếng nôn khan truyền ra từ trong phòng vệ sinh, qua mười mấy phút, có người xả nước, súc miệng, người kia hồi lâu không đi ra, soi gương một chút, liền giơ tay nặn nặn gương mặt gầy khọm, phồng miệng lên, lúc này mới thoạt nhìn có chút thịt.
Hôm nay ở sân bay cô gái mắt to nhìn cậu chằm chằm hồi lâu, nhất định là bị dọa, cũng không biết làm sao mới có thể mập nhanh lên một chút, cậu cứ suy nghĩ mãi.
Trở lại phòng ăn, vẫn còn có chút buồn nôn, mới vừa gắp miếng thịt bỏ vào miệng, chuông cửa liền vang lên, cậu đứng dậy mở cửa, nhìn thấy người tới cười hỏi: “Chú Hai sao chú lại tới đây?”
“Thăm cháu.” Ôn Minh cầm theo chìa khóa xe bước vào, nhìn cơm nước đầy bàn thì đòi thêm đôi đũa, cùng ngồi xuống ăn.
Trên bàn vẫn còn để mấy thứ đem về từ sân bay, Ôn Minh liếc mắt một cái: “Hôm nay ra ngoài à?”
“Dạ.” Ôn Mộc ăn một miếng cá, không do dự trả lời.
“Mới hồi phục không lâu, đừng nên chạy khắp nơi như thế.” Ôn Minh nhắc nhở.
“Theo đuổi thần tượng đó, chú cũng biết cháu rất thích anh ấy mà.” Ôn Mộc cảm thấy cơ thể mình rất khỏe.
Ôn Minh nhìn kỹ hỏi: “Cháu chỉ theo đuổi thần tượng thôi à?”
“Có sao không chú?” Người đi thì nhìn đôi mắt lại vô cùng lớn, ánh mắt chớp chớp giống như không hề nói dối.
Ôn Minh nói: “Không sao, thích thì theo đuổi, chúng ta có tiền, cháu bao dưỡng tụi nó cũng được nữa.”
Ôn Mộc nói: “Chú cho là cháu giống chú à, tác phong không đứng dắn.”
Ôn Minh nghe cậu cười, xoa xoa tóc cậu: “Ôn Mộc.”
“Sao thế ạ?”
“Chú Hai đứng về phía cháu, nếu như cháu nhớ nó thì cũng không cần gạt chú Hai.” echkidieu.wordpress.com
Ôn Mộc ngơ ngác, đối mặt với chú mấy giây, lắc đầu một cái: “Cháu… thật sự không quen biết anh ấy mà.”
Ôn Minh không nói thêm nữa, Ôn Mộc năm đó ôm lòng hi vọng chuẩn bị lao tới đại học A thì lại bị đưa ra nước ngoài, cậu từ nhỏ chưa từng phải chịu bất kỳ đau khổ gì, đem lòng nhớ nhung và cả hổ thẹn với Cố Thành Lâm khiến cậu ngày càng mục rữa, năm năm qua tình trạng tinh thần của cậu ngày càng kém, thời điểm nghiêm trọng nhất còn không nhớ được người ở bên cạnh, bao gồm cả ba mẹ, và Cố Thành Lâm. Ôn Minh lúc đó nghĩ, muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông, mà ba mẹ Ôn cảm thấy con trai mình khi đó tình hình cũng không thích hợp để tiếp xúc với một kẻ lừa gạt nên cự tuyệt đề nghị của Ôn Minh.
Ôn Mộc tuy rằng có tiếp nhận trị liệu, nhưng khôi phục rất chậm, Ôn Minh có lúc sẽ tới thăm cậu, cùng cậu tán gẫu hay xem ti vi, ngày đó hình như là vào chuyến lưu diễn thế giới của ban nhạc, đài truyền hình bản địa chiếu trực tiếp, Ôn Minh đương nhiên biết Hồ Tu, cũng biết hắn phát triển rất tốt, muốn thảo luận với Ôn Mộc, Ôn Mộc lại không nhớ rõ là ai, đột nhiên máy quay xoay sang chỗ khác, chuyển đến tay trống, Ôn Mộc trừng mắt nhìn, nói với chú Hai: “Cháu thích anh này.”
Sau đó, Ôn Mộc dần dần có biểu hiện tích cực hơn, cậu phối hợp trị liệu, cười cũng nhiều hơn, ba mẹ Ôn mấy năm nay đã hao gầy vì bệnh của con trai, nửa năm trước Ôn Mộc muốn về nước, sau khi bàn bạc, vẫn để cho cậu trở về, có lẽ trở lại nơi đã sinh sống từ nhỏ, cậu sẽ mau khỏi bệnh hơn.
Ôn Minh đã từng hỏi cậu có quen biết với Cố Thành Lâm hay không, Ôn Mộc lúc nào cũng nói không biết.
Theo kế hoạch là sau khi buổi biểu diễn kết thúc mới đi thăm Ông Thư Quốc, thế nhưng căn nhà Cố Thành Lâm mua cách sân vận động rất gần, Hồ Tu và Tiêu Văn cũng từng đến căn nhà này của Ông Thư Quốc, sau khi diễn tập xong thì cầm theo quà cùng Cố Thành Lâm lái xe tới.
Một căn tiểu viện vô cùng đắt giá trong cái thành phố B tấc đất tấc vàng này, Ông Thư Quốc đi đứng không tiện, ở nhà kiểu này có thể tắm nắng nhiều hơn, ông biết ba người bọn sẽ tới, đợi đến chín giờ còn chưa ngủ, ông ngày càng già hơn, tóc hoa râm, nếp nhăn càng sâu, Ông Đinh Đinh nghe thấy tiếng động, từ phòng ngủ của mình lao ra, hớn hở gọi: “Anh Thành Lâm! Chị Hồ Tu mọi người trở về rồi!”
Hồ Tu so cao thấp với nhóc: “Được lắm nha nhóc đầu đinh, cao vậy rồi à?”
“Đương nhiên, em đã mười tuổi rồi đấy!” Ông Đinh Đinh bây giờ đã là một học sinh tiểu học.
Lỗ tai Ông Thư Quốc hơi điếc, Hồ Tu và Tiêu Văn phải nói rất lớn tiếng với ông, bọn họ đã lâu chưa gặp nhau, Ông Đinh Đinh lớn rồi, Ông Thư Quốc cũng coi như khỏe mạnh, ước mơ của Hồ Tu cũng đã thành hiện thực, chân Hồ Dao Dao cũng đã trị khỏi từ một năm trước, mọi thứ đều đi theo chiều hướng tốt, Ông Thư Quốc nhìn quanh trong phòng, Cố Thành Lâm không biết đã ra ngoài lúc nào.
Cố Thành Lâm hai mươi ba tuổi, dường như lại trở về năm mười hai tuổi, kiệm lời trầm tĩnh, không chấp nhận dù là thiện ý hay ác ý của bất kỳ ai, anh vẫn xuất sắc như thế, dùng thời gian hai năm để tốt nghiệp đại học, cùng Hồ Tu debut đánh trống cho hắn, thoạt nhìn hết thảy đều rất tốt, nhưng tim anh đã trống rỗng rồi.
Ông Thư Quốc đập một cái lên hai chân không hoạt động của mình, đôi mắt vẩn đục ửng đỏ, ông lớn tuổi rồi, không thể xoay chuyển đứa nhỏ này được nữa.
Buổi biểu diễn được tổ chức đúng giờ, có thể là vì đang ở thành phố B, Hồ Tu ngồi ở phía sau sân khấu cảm khái rất nhiều, quán bar nhỏ năm đó giờ đã đổi thành sân vận động, ánh đèn màu xanh lam đơn điệu cũng biến thành một biển xanh, hắn muốn tìm người tâm sự, nhưng Tiêu Văn ngu ngốc chẳng hề hoài niệm, keyboard và guitar đều gia nhập sau này, không thể hiểu được chút lập dị hiếm thấy này của hắn, tìm Cố Thành Lâm?
Thôi, cậu ta sẽ không mở miệng đâu.
Có lúc Hồ Tu thậm chí muốn dẫn cậu ta đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng ngoại trừ không muốn nói chuyện, tất cả đều bình thường, Hồ Tu vào lúc này cảm thấy mình bị coi thường, hắn rất muốn nghe Cố Thành Lâm trả giá với hắn: Tôi đánh trống cho anh, anh trả tôi hai nghìn tám.
Lúc này đừng nói hai nghìn tám, hai mươi tám vạn cũng được nữa.
Thứ sáu học sinh tiểu học được nghỉ, Ông Đinh Đinh cầm vé, ngồi ở trên bậc thang ngoài sân vận động hỏi Hồ Dao Dao: “Sao chúng ta không được vào cánh gà vậy.”
Hồ Dao Dao lớn lên trở thành một cô gái tóc thắt bím đuôi ngựa, đôi mắt hạnh lấp lánh: “Đằng sau cánh gà nhất định sẽ rất bận, anh tớ nói sợ mấy người bê đạo cụ lên sân khấu đụng vào chúng ta, cho nên bảo anh trợ lý đi cùng với chúng ta.”
Trợ lý đi mua đồ uống cho hai đứa nhỏ, Ông Đinh Đinh lơ đãng nhìn từng tốp người đi vào kiểm vé, Hồ Dao Dao xoa chân đang phàn nàn về mấy bài tập trên trường với Ông Đinh Đinh, nói còn chưa dứt lời, đứa nhỏ bên cạnh đã đứng bật dậy chạy xuống mười mấy bậc thang, Hồ Dao Dao gọi nhóc: “Cậu đi đâu vậy! Mau trở lại đừng đi lạc!”
So với hồi năm tuổi, Ông Đinh Đinh quả thật đã cao lớn hơn nhiều, nhưng vẫn lọt thỏm trong biển người lớn, vẫn còn là một đứa nhỏ, sắc trời đã hơi tối rồi, nhóc chạy vài bước, ngước đầu lo lắng tìm, chỉ là một bóng người đã thoáng qua, lúc chạy tới đã chẳng thấy.
“Anh Ôn Mộc! Anh Ôn Mộc!” Nhưng một đứa nhỏ lại chẳng nghĩ nhiều như thế, không tìm được người thì đứng tại chỗ hô to, làm các fan khác cũng quay lại nhìn.bg-ssp-{height:px}
Lúc Hồ Dao Dao và trợ lý đuổi tới, cổ họng Ông Đinh Đinh đã khàn đặc, mắt nhóc đỏ ngầu, khóe miệng vẫn còn yếu ớt gọi, trợ lý vội vàng an ủi nhóc, kéo tay nhóc chuẩn bị vào sân, Ông Đinh Đinh quay đầu lại nhìn, nhìn về phía cửa soát vé tủi hờn: “Anh Ôn Mộc sao anh không gọi điện cho em! Em chờ anh lâu lắm rồi đó!”
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, trợ lý mang theo hai đứa nhỏ đến hậu đài, Ông Đinh Đinh chẳng hưng phấn chút nào, ủ rũ tìm được phòng nghỉ ngơi của Cố Thành Lâm, Cố Thành Lâm đang dựa vào ghế sô pha, chân dài gác lên bàn trà mà ngủ.
Ông Đinh Đinh ngồi ở bên cạnh anh nói: “Vừa nãy em nhìn thấy anh Ôn Mộc.”
“Vậy à.” Qua hồi lâu, Cố Thành Lâm mở miệng: “Cậu ấy bây giờ trông thế nào.”
Ông Đinh Đinh sốt ruột: “Em nói thật đó! Em nhìn thấy thật mà! Không phải nằm mơ đâu!”
Cố Thành Lâm nhàn nhạt hỏi: “Vậy cậu ấy trông thế nào.”
“Mặc bộ đồ màu trắng.”
“Thế à.”
“Đôi mắt rất to, em nhớ đôi mắt của anh Ôn Mộc, em liếc một cái liền nhận ra ngay.”
“Vậy sao…”
Trong năm năm này ngoại trừ Ông Đinh Đinh thì không ai đề cập Ôn Mộc với anh, tất cả mọi người cho đó là điều không thể nói, nếu như không có Ông Đinh Đinh, Cố Thành Lâm thậm chí hoài nghi, mùa hè nắng nóng ngắn ngủi kia chỉ là một giấc mộng, nhưng Ông Đinh Đinh cũng rất ít khi nhắc tới, đã qua mấy năm rồi, nên quên đi thôi.
Buổi biểu diễn kết thúc, mấy cô gái trong hậu viện hội cùng nhau liên hoan, bốn năm người gọi một bàn đồ ăn, Tề Tình tới trễ một lúc, đầu tiên nhìn không thấy bạn mình nhưng lại nhìn thấy cậu con trai ở sân bay hôm đó.
Một mình cậu cũng gọi một bàn đầy đồ ăn, cái nĩa đang đâm một miếng thịt bò, ăn từng miếng từng miếng, ngốn đến mức miệng phình ra, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Tề Tình đi tới chào hỏi: “Chào cậu.”
Ôn Mộc vội vàng nuốt hết thức ăn trong miệng, lau miệng xong mới nói chuyện: “Chào cậu.”
Tề Tình hỏi: “Cậu cũng mới vừa xem xong buổi biểu diễn sao?”
Ôn Mộc nói: “Phải.”
Hàn huyên vài câu, Tề Tình còn nói: “Tôi muốn mạo muội hỏi một câu, cậu ăn nhiều như vậy, là để tăng cân sao? Xin lỗi, bởi vì là bệnh nghề nghiệp, muốn biết một chút.”
“Ừm, tôi quá gầy, muốn mập thêm một chút.” Ôn Mộc không cảm thấy cô không lịch sự chỗ nào cả.
Tề Tình thiện ý nhắc nhở: “Tăng cân và giảm béo cũng giống nhau, đều là một quá trình lâu dài, cậu ăn nhiều một lúc như vậy sẽ hấp thu không được, vẫn là phải tiến hành từ từ.” Nói xong thì đưa một tấm danh thiếp của mình: “Tôi tên Tề Tình, là một bác sĩ dinh dưỡng.”
Ôn Mộc nhận lấy, nói với cô: “Cảm ơn, tôi tên Ôn Mộc.”
Lịch trình của ban nhạc sắp xếp kín mít, vừa kết thúc ở đây thì phải đến thành phố khác, ở thành phố B chỉ vỏn vẹn hai ngày, fan lại tổ chức một đợt tiễn ra sân bay.
Hôm nay người càng nhiều hơn, hiện trường vô cùng hỗn loạn, một số fan có tâm tình kích động, xô đẩy chen chúc, thậm chí bước đi cũng gặp khó khăn, Tiêu Văn chào hỏi cùng fan, vươn tay gỡ tai nghe Cố Thành Lâm ra, tiếng la hét nhiệt tình lập tức ùa vào màng tai.
Phần lớn là la hét, cũng có tranh chấp trong lúc chen chúc, cảnh tượng như vậy đã nhìn quen, mắt Cố Thành Lâm cũng chẳng hề ngước lên, vừa định đeo lại tai nghe, đột nhiên nghe có người hô to: “Đừng đẩy đừng có đẩy mà đụng người ta rồi!… Mộc không sao chứ?”
Anh đột nhiên dừng bước, Sở Dương theo ở phía sau liền đụng lên người anh, nghi hoặc hỏi: “Thành Lâm? Sao lại dừng?”
Sở Dương đứng gần trong gang tấc, nhưng Cố Thành Lâm chỉ nghe thấy âm thanh xa xôi đằng kia, hình như người đó đứng ở hàng sau, lúc ẩn lúc hiện, sắp bị nhấn chìm ở trong đám người: “Không sao không sao, chị Tình chị không cần để ý đến em.”
“Này! Thành Lâm cậu đi đâu vậy!”
Cố Thành Lâm không để ý, nhấc chân dài đi ngược dòng người, bảo an theo sát, chỉ lo xảy ra bất trắc, các fan bởi vì hành động của anh không ngừng thét chói tai, đến khi anh tiếp cận, tất cả mọi người liền yên tĩnh trở lại, cũng không dám thở mạnh.
Cố Thành Lâm không giống Hồ Tu có thể hòa hợp với fan, tuy nhân khí của anh rất cao, nhưng khí chất quá lạnh lùng, ánh mắt cũng không có độ ấm.
Fan chủ động nhường đường, Tề Tình cùng em gái đeo mắt kính đang cúi đầu nói chuyện với Ôn Mộc nói chuyện, quan tâm cậu có phải bị đụng vào đâu không.
Ôn Mộc trong lúc hỗn loạn không biết bị cái gị quẹt phải, cánh tay hơi đỏ lên, cậu liếc mắt nhìn, nói với Tề Tình: “Thật không sao mà, em đứng ra đằng sau, các chị cũng phải cẩn thận một chút.”
Vừa nói là đi ra đằng sau, liền nghe em gái đeo mắt kính hét ầm lêm, Ôn Mộc sợ hết hồn, thấy Tề Tình trợn to mắt, nghi hoặc quay đầu lại.
Cố Thành Lâm đứng ở sau lưng cậu, đôi mắt thâm sâu nhìn không thấy đáy.
“Cố… Cố Thành Lâm…” Ôn Mộc giật mình đứng ngây người.
Bọn họ chỉ cách nhau một bước chân, fan còn nhường đường, qua vài giây, Ôn Mộc cuống quýt chớp chớp mắt, định cùng Tề Tình tránh ra, cổ tay lại bị nắm chặt lấy.
“Em…”
“Em, em tên Ôn Mộc, là, là fan của anh