Bàn mạt chược này đánh tới bốn, năm giờ sáng, một đám cờ bạc tinh thần uể oải tiều tụy, Hồ Tu một buổi tối thua bảy mươi sáu tệ lẻ tám xu, hầu như không thắng ván nào, hắn gọi cho Cố Thành Lâm, lòng như tro nguội: “Anh Thành Lâm, hôm nay tới chưa, có thể giành lại mặt mũi cho em không, em xin anh đó.”
Điện thoại là Ôn Mộc nhận, cậu xin lỗi Hồ Tu: “Xin lỗi Hồ Tu, hôm qua chúng tôi đi nhầm đường, chắc xế chiều hôm nay mới đến được.”
Hồ Tu đốt điếu thuốc, vô cùng đau đớn: Đứa nhỏ này thật là khờ.
Chừng ba giờ chiều, hai người đến nơi, nhà Sở Dương vô cùng hoàn mỹ, là một nhà nghỉ có kiến trúc trên nóc dạng chóp nhọn, thỏa mãn mong muốn hưởng thụ phong tình của ngoại quốc Hồ Tu, mọi người đều ở trong nhà không phải chạy lung tung khắp nơi thỏa mãn được tâm lý nằm nhà của Tiêu Văn. Vuờn nho hơn một nghìn mẫu trùng trùng điệp điệp rất đồ sộ, đúng lúc gặp tháng mười, vừa kịp đợt nho chín cuối cùng, chỗ này hàng năm mở cửa cho người bên ngoài vào mấy tháng hái nho ủ rượu kiếm thêm chút tiền.
Cố Thành Lâm lái xe đến một tòa nhà hai tầng, Hồ Tu mới vừa tỉnh, đứng ở cửa ngáp mấy cái liền, thấy bọn họ xuống xe, vui vẻ đi qua hỗ trợ mang hành lý, sau khi nịnh nọt, nói với Cố Thành Lâm: “Thua hơn bảy mươi tệ.”
Cố Thành Lâm không phản ứng đến hắn, dẫn Ôn Mộc lên lầu.
Chỗ ở của bọn họ tuy không bằng cái nhà nghỉ chóp nhọn khoa trương kia, nhưng dây nho bò đầy ban công gỗ, xanh um trông rất mát mẻ, Ôn Mộc không cảm thấy mệt, cất hành lý xong liền đi cùng Cố Thành Lâm vào sân, lúc vừa vào cửa cậu đã nhìn chằm chằm một bình thủy tinh đựng đầy nho, miệng tiết nước dãi, muốn nếm thử hương vị nho mới hái.
Cố Thành Lâm ngồi ở ban công sờ sờ gói thuốc trong túi, liếc mắt lén nhìn Ôn Mộc, không móc ra.
“Hì hì.” Ôn Mộc hai ba bước chạy về bên cạnh Cố Thành Lâm, mở tay ra, bên trong là hai quả nho màu xanh đen đã chín, cậu lột vỏ một quả đút vào miệng Cố Thành Lâm, hỏi: “Ngọt không?” echkidieu.wordpress.com
Cố Thành Lâm gật đầu, tùy ý nói: “Trường học của em cũng có mà nhỉ.”
“Trường gì?” Ôn Mộc đang cúi đầu lột quả thứ hai, chuẩn bị ăn.
Cố Thành Lâm nói: “Đại học đó, anh nhớ là trường học của em có chuyên ngành ủ rượu, đằng sau trường cũng có một vườn nho rất nổi tiếng, từng đến đó chưa?”
Động tác trên tay Ôn Mộc dừng một chút, lập tức nói: “Đến rồi, nhưng mà chỉ có một hai lần.”
“Với bạn học à?” Cố Thành Lâm hỏi.
“Ừm.” Ôn Mộc gật đầu, sơ ý một chút quả nho trong tay rơi xuống đất, lăn vài vòng.
Cố Thành Lâm hỏi: “Chơi có vui không? Ở trong đó như thế nào?”
Ôn Mộc nháy mắt mấy cái, giống như là đang nhớ lại rồi chia sẻ với Cố Thành Lâm: “Vui chứ, bọn em hái rất nhiều nho, còn đi xem các thiết bị ủ rượu, rồi học cách ủ rượu cơ bản… Ừmm… Còn nữa, em với mấy bạn nếm được rất nhiều loại rượu vang, em cũng không phân biệt được ngon hay dở.” Vừa nói vừa bóp lỗ tai, Ôn Mộc chỉ khi căng thẳng hoặc là thấy ngại mới làm động tác này, cậu vừa nói vừa nghĩ, như là đang chắp vá lung tung: “Trong đó… Trong đó có một hầm rượu rất lớn, có rất nhiều chai rượu vang khác nhau, có những chai có niên đại từ rất lâu rồi… Đúng rồi còn có phòng ăn, rất nhiều đồ ăn đều là dùng rượu vang để chế biến, ngon lắm í…” Cậu nói xong nhìn về phía Cố Thành Lâm, đột nhiên ngơ ngác, Cố Thành Lâm lẳng lặng nghe cậu nói, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, trong mắt lại xen lẫn tâm tình rất phức tạp không nói rõ được, như là không thể làm gì nổi.
Ôn Mộc nhất thời lúng túng, cậu không chịu nổi sắc mặt này của Cố Thành Lâm, ánh mắt vô lực như là một con dao cùn đâm vào lồng ngực cậu, đau đến nỗi cậu đứng ngồi không yên, cậu lập tức đứng lên, ôm Cố Thành Lâm vào trong lòng sốt ruột hỏi: “Sao, sao vậy… Anh làm sao vậy?”
Cố Thành Lâm không mở miệng.
Ôn Mộc hôn hôn đỉnh đầu anh: “Rốt cuộc anh làm sao thế…”
Cố Thành Lâm dừng lại hồi lâu mới nói: “Em không học đại học phải không.”
Ôn Mộc lập tức sửng sốt.
“Vườn nho đó của trường em đã đóng cửa từ năm năm trước rồi.” Cố Thành Lâm ôm eo cậu: “Khi đó chúng ta chỉ mới vừa hẹn hò.”bg-ssp-{height:px}
“Cho nên em vốn không hề học đại học.” Cố Thành Lâm khẳng định.
“Em…” Ôn Mộc đan ngón tay, do dự hồi lâu, cuối cùng thành thật trả lời: “Lúc đó em… không có cách nào đi học… Em không có bạn học, cũng không biết vườn nho đã đóng cửa, em ở nước ngoài chỉ biết mỗi một bác sĩ tâm lý, cũng chưa từng ra khỏi nhà.” Cậu vô cùng khẩn trương: “Anh… đừng ghét bỏ em chỉ là học sinh cấp ba có được không? Em thật sự không phải là không muốn đi học… Nhưng mà bây giờ em đã không sao rồi, em có thể tự học, thành tích của em cũng rất tốt, tuy rằng không sánh được với anh, nhưng mà em cũng từng thi đậu… đại học A mà.”
Cố Thành Lâm hỏi hắn: “Còn muốn đến đại học A không?”
“Muốn.” Khóe mắt Ôn Mộc cay cay: “Em rất muốn cùng anh học đại học, em đã mong đợi từ rất lâu rồi.”
Cố Thành Lâm nói: “Vậy anh đi học với em.”
“Nhưng anh đã tốt nghiệp rồi mà.” Ôn Mộc tiếc nuối.
“Tốt nghiệp cũng có thể học mà.”
Ôn Mộc nói: “Anh muốn làm đàn anh của em hả?”
Cố Thành Lâm: “Không được à?”
Ôn Mộc vội vàng nói: “Được chứ.” Cậu xoa xoa đôi mắt: “Nhưng bây giờ anh là nhân vật của công chúng rồi, đi học có thể sẽ có rất nhiều người vây xem đúng không?”
Cố Thành Lâm từ trong lòng cậu ngẩng đầu lên: “Rút lui một thời gian bọn họ sẽ quên ngay.”
“Anh không đánh trống nữa sao?” Ôn Mộc kinh ngạc.
Cố Thành Lâm nói: “Anh chỉ là rãnh rỗi không có chuyện gì giúp Hồ Tu một tay thôi, giờ không có thời gian giúp ổng nữa.”
Nghe anh nói xong, Ôn Mộc đầy mong đợi: “Thật là có thể cùng nhau học đại học A sao?”
Cố Thành Lâm hỏi: “Có chờ mong không?”
“Có!” Ôn Mộc gật đầu liên tục.
Cố Thành Lâm chuyển đề tài: “Nhưng em lại mới vừa lừa anh đấy.”
“Em…” Ôn Mộc mới vừa áy náy, liền vội vàng đổi giọng: “Em biết sai rồi.”
Cố Thành Lâm không tha cho cậu: “Nhận sai thôi là chưa được.”
Ôn Mộc không chút suy nghĩ, cúi đầu trịnh trọng hôn một cái lên miệng anh: “Vậy em hôn anh một cái, anh tha thứ cho em nhé.”
Cố Thành Lâm nói: “Một cái?”
“Rất nhiều cái.”