Khi từ phòng trà ra ngoài, một cơn gió lùa qua tay áo làm cô ớn lạnh cả người, lạnh sẽ làm người ta thanh tỉnh rất nhiều, chỉ có nhịp đập ở ngực trái này là đang nhắc nhở cô, không có bất cứ thứ gì có thể gây rối cảm tình của cô và Cố Hoài, cô không cho phép, cho dù là quá khứ của mình.
Tri Hiểu thở dài một hơi, nhấc chân đi hướng bệnh viện.
Bệnh viện An Hòa luôn bận rộn bất kể ở thời điểm nào trong năm, mỗi ngày đều có biết bao sinh mệnh phải ra đi, được ở lại, được sinh ra tại đây, Tri Hiểu đứng ở cửa bệnh viện phát ngốc, một bàn tay bỗng nhiên đem cô kéo vào trong lòng.
Cố Hoài đem cốc cà phê đặt vào tay cô, kéo áo ủ ấm cô trong lòng mình: “Vừa nãy em gặp Mục Ngôn Uyển?”
“Anh đi theo em à?”
Cố Hoài xoa đầu cô: “Có chút không yên tâm, cô ta nói gì với em.
”
Tri Hiểu không nhìn được ánh mắt anh, đương nhiên sẽ không phát hiện ánh mắt Cố Hoài dần dần trở nên thâm trầm lại lạnh lẽo, giọng anh ôn nhu, nhẹ nhàng nói: “Mặc kệ cô ta nói cái gì, em đừng tin!”
“Cô ta cũng chưa nói cái gì!”
Cảm giác ấm áp làm cô thoải mái nhắm mắt lại, Tri Hiểu vươn tay ôm eo anh: “Em chỉ tin lời anh nói!”
…Nhưng anh rốt cuộc đang giấu giếm em điều gì?
Sau đó hai ngày, Tri Hiểu ngàn vạn lần không nghĩ tới sẽ gặp Phương Tư Lâm, xe bà ta ngừng ở cửa bệnh viện, chiếc siêu xe hấp dẫn không ít ánh mắt người qua đường, cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt diễm lệ không hợp tuổi: “Bác sĩ Tri, có thể mời cô tới nhà ta ăn một bữa cơm không?”
Tri Hiểu hơi mỉm cười: “Theo tôi thấy, phu nhân hẳn là không có ấn tượng tốt gì với tôi đâu, đây là Hồng Môn yến?”
“Sao có thể?”, Phương Tư Lâm lắc đầu, điếu thuốc kẹp giữ hai ngón tay bay lên cột khỏi mỏng: “Tôi rất thưởng thức cô, đứa nhỏ Tô Dập này quá hồ nháo, lần này còn phải cảm ơn cô cho nó một lần giáo huấn, tôi rất thích đứa nhỏ như cô, lên xe đi!”
Cô đứng tại chỗ nhìn đối phương, không chút che dấu nào, Phương Tư Lâm mặc kệ cô đánh giá: “Đừng lo lắng, cô nếu không yên tâm thì cứ nói với Cố Hoài một tiếng, tôi biết cậu ấy rất lo lắng cho cô!”
Cố Hoài đang phẫu thuật, huống chi Tri Hiểu cũng không phải thật sự sợ Phương Tư Lâm làm cái gì, càng không biết bà ta có dụng ý gì, kỳ thật, cô vẫn luôn muốn tới Tô gia một chuyến, sự việc năm đó nói không chừng có thể ở tìm được một ít dấu vết để lại trong nhà Tô Minh Hòa.
Cô kéo cửa xe chui vào, khép áo khoác nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Đi thôi!”
Quý phu nhân nhẹ nhàng cong khóe miệng, tài xế dẫm chân ga đánh xe đi tới biệt thự.
Trong trí nhớ cô cũng là con đường này, ngay cả ven đường có cái gì cô vẫn còn nhớ rõ rành rành, từ biệt nhiều năm lại là cảnh còn người mất, cảnh vật trước mắt cô hoàn toàn giống khi ấy, còn gặp mấy gương mặt quen thuộc, nhưng đến cuối cùng đều hóa thành hiện tường tai nạn máu me hỗn độn.
Tri Hiểu đột nhiên nhắm mắt lại, Phương Tư Lâm nhìn cô một cái: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì!”, Tri Hiểu ngượng ngùng cười: “Hơi say xe!”
“Sắp đến rồi!”
Công ty Hoa Đông là công ty nổi danh Nam Thành, ông chủ Tô Minh Hòa là một người làm ăn khôn khéo, phát triển gần như vượt qua hơn phân nửa cái Châu Á này, là hào môn danh xứng với thực.
Mới vừa tới sân, Phương Tư Lâm và Tri Hiểu liền được một đám người hầu tiền hô hậu ủng dẫn vào nhà, Phương Tư Lâm đưa túi xách của mình qua: “Phòng bếp xong chưa?”
Người hầu đáp: “Đã sẵn sàng thưa phu nhân!”
“Tô Dập đâu?”
“Thiếu gia ở trong phòng, nói lát nữa sẽ xuống dưới!”
Phương Tư Lâm kéo Tri Hiểu ngồi xuống: “Gọi nó xuống đây, nói bác sĩ Tri tới.
”
“Vâng!”
Tri Hiểu trên mặt bình tĩnh, trong lòng lại cảm thán, bộ dáng Phương Tư Lâm này vênh mặt hất hàm sai khiến so với năm đó giống nhau như đúc, mà Tô Dập chẳng khác gì con trai địa chủ, còn được gọi là thiếu gia.
Khi ăn cơm Tô Dập rốt cuộc mới lết được người xuống, bĩu môi huýt sáo, thấy Tri Hiểu thì nói: “A, đây là ai vậy?”
Tri Hiểu nghiêm túc cắt bò bít tết không để ý đến hắn ta, Tô Dập ngồi ở bên cạnh cô: “Hôm nay sao không kêu phi lễ nữa? Còn chạy tới nhà tôi ăn cơm, cô cũng thật không biết xấu hổ!”
Cô xiên một miếng thịt đưa vào trong miệng, nhoẻn miệng cười: “Tô thiếu gia không ăn sao? Bò bít tết nhà anh hương vị không tồi!”
Tô Dập bị nụ cười này thu hút trong chớp mắt, mơ hồ nhớ lại ngày đó ở trên thuyền Tri Hiểu cũng là cười như vậy, sau hắn liền gặp tai ương.
Tô Dập ở trong lòng mắng một tiếng, ngồi đoan chính: “Sao, có phải không thích Cố Hoài hay không, đổi thành thích bổn thiếu gia?”
Tri Hiểu chậm rãi nhai, đến khi nuốt hết mới từ từ nói: “Anh nghĩ nhiều rồi!”
Đợi hồi lâu Tô đại thiếu gia mới chờ được một câu như vậy, không thể nói không bị đè nén, cười lạnh hai tiếng: “Vậy cô tới làm gì?”
“Là mẹ anh mời tôi tới, nói ngày đó tôi giáo huấn anh rất hợp ý người, còn nói rất thưởng thức tôi.
”, Tri Hiểu thong thả ung dung uống một ngụm nước trái cây, nghiêng đầu nhìn Tô Dập: “Dì là trưởng bối, lời trưởng bối nói tiểu bối tất nhiên phải nghe theo, cho nên tôi mới đến!”
Tô Dập nhướng mày nhìn thoáng qua Phương Tư Lâm, người đang ưu nhã uống rượu vang đỏ, giống như căn bản không thèm để ý vừa rồi hai người đấu võ mồm, vẫn là một bộ dáng xem kịch vui.
Hắn ta tức giận không chỗ xả, đột nhiên nắm cổ tay Tri Hiểu kéo ra bên ngoài: “Cô cút về cho tôi, đừng có ở nhà tôi làm loạn!”
Sau khi đẩy Tri Hiểu ra ngoài cửa rồi trở vào nhà, rượu vang đỏ của Phương Tư Lâm đã đặt ở trên bàn, hai tay khoanh trước ngực: “Tô Dập, con quên lời mẹ nói rồi sao?”
Tô Dập nhận mệnh mở cửa đi ra ngoài, Tri Hiểu vẫn còn đứng ở trong sân: “Sao cô lại không đi?”
Tri Hiểu cười nói: “Mẹ anh hẳn là sẽ cho người đưa tôi trở về!”
“Sao cô biết?”
Tri Hiểu lắc đầu: “Đoán!”
Tô Dập tức đến xanh mặt, yên lặng từ gara lái xe ra, gần như gào lên với Tri Hiểu: “Lên xe!”
Cô chẳng oán giận cái gì, an tĩnh ngồi ở ghế phụ, Tô Dập giương nanh múa vuốt ngồi ghế lái, rõ ràng là thời tiết rét buốt nhưng Tô Dập lại cảm thấy nóng bức, hắn mở toàn bộ cửa sổ xe rồi đột nhiên dẫm chân ga phóng đi.
Tri Hiểu không mặc nhiều lắm, gió từng đợt thổi qua, có chút lạnh: “Có thể đóng cửa sổ lại không?”
Hắn căn bản không để ý tới, nói về đề tài khác: “Mẹ tôi vốn dĩ nói với tôi, muốn tôi cướp cô về, như vậy có thể làm Cố Hoài thống khổ, nhưng tôi gặp cô đã tức, đừng nói giành hay không, một chút tâm tư còn không có!”
Tri Hiểu nhấp môi cười: “Vậy là tốt nhất, tôi không thích anh!”
“A!”, hắn cười lạnh: “Nhưng tôi thấy cô rất có ý tứ với tôi đây chứ, bằng không cô tới nhà làm gì tôi? Sao, muốn bắt cá hai tay?”
Không có người hồi đấp, Tô Dập tiếp tục nói: “Đàn bà như cô tôi thấy nhiều rồi, tham mộ hư vinh, vọng tưởng một bước lên trời, tôi nói cho cô biết, cả cái khe cũng không có!”
Đợi hồi lâu, Tri Hiểu vẫn không đáp lời, hắn bực mình trừng cô một cái: “Sao cô không nói câu nào?”
Cô chỉ chỉ giao lộ phía trước: “Tới rồi, dừng xe!”
Tri Hiểu xuống xe liền bước đi một mạch, Tô Dập đuổi tới: “Cô đứng lại cho tôi, tôi nói cô có nghe thấy không?”
Trước khi tay hắn nắm được cổ tay Tri Hiểu thì cô đã hất thẳng ra, Tô Dập thậm chí còn không lường được cô sẽ có cái phản ứng này, nhưng xác thật, hắn ở trong mắt Tri Hiểu thấy được sự thâm trầm chán ghét, cô gái đối diện nở một nụ cười lạnh: “Cách xa tôi một chút, tôi hận anh!”
Tô Dập sững sờ tại chỗ, mắt thấy cô càng đi càng xa, bỗng nhiên phục hồi tinh thần đạp đất mấy cái: “Tôi đi! Ai trêu chọc ai chứ? Còn hận tôi!”
Cũng không biết như thế nào, ánh mắt kia của Tri Hiểu như khắc sâu tuyên vào trong lòng hắn, trên đường hắn lái xe về nhà luôn nhớ tới câu nói kia của cô, cứ cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng cũng nghĩ không ra gặp qua ở nơi nào…
Khi Tri Hiểu lên lầu thì gặp Cố Hoài, anh tựa ở ven tường, thân thể đĩnh bạt có chút cảm giác áp bách, áo khoác tây trang vắt trên cánh tay.
Anh nâng mắt lên, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Đi Tô gia!”
“Tô Dập đưa em về?”, ngữ khí anh càng thêm lạnh, Tri Hiểu đi đến trước mặt anh: “Vâng, anh giận sao?”
Cố Hoài vốn dĩ là tức giận, nhưng khi giận và ghen cùng xảy ra, ghen sẽ chiếm thượng phong, anh nắm chặt cổ tay cô, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Không tức giận!”
Tri Hiểu áp sát vào mặt anh: “Vậy, là ghen à?”
“Ừm.
”
Anh nắm cổ tay cô chặt hơn một chút, Tri Hiểu than một tiếng: “Đau!”
Cố Hoài thở dài một hơi, đem cô kéo vào trong lòng: “Em không giải thích một chút sao?”
“Giải thích cái gì, không phải anh đều biết hết sao?”
“Biết cái gì?”, Cố Hoài cảm thấy ở ngực có một cục đá, nếu không nghe thấy lời muốn nghe, hờn dỗi trong lòng sẽ không tiêu tan.
Tri Hiểu nhún chân lên, hôn anh một cái: “Em chỉ thích anh!”
Cố Hoài cong khóe miệng, cúi người hôn cô: “Ngoan!”
……
Chuyện phiền toái giống như lúc này mới bị thổi tới, sau tin tức về Tô Dập, lúc này TV lại đưa tin về minh tinh hết thời Kiều Vi lộ ảnh thân mật với Tô Dập.
Ngày đó người thấy bọn họ thân thiết chỉ có một mình Tri Hiểu, Tô Dập đem máy tính khép lại, tay nắm thành đấm ở trên bàn: “Tiểu cô nương này thật ác độc!”
Hắn đi ra khỏi cửa, lên xe dẫm hạ chân ga nghênh ngang rời đi, không bao lâu liền đến cửa bệnh viện An Hòa, vừa lúc thấy Tri Hiểu cuống quít từ bệnh viện chạy ra tiếp ứng xe cứu thương.
Trước mắt loạn thành một đoàn, người nhà bệnh nhân khóc đến suýt nữa ngất, y tá và nhóm cứu hộ nhanh chóng đem cánh cứu thương nâng xuống, khi Tri Hiểu đang muốn tiếp nhận người bệnh, một lực kéo đem cô kéo qua, tiếp theo liền nghe thấy một thanh âm làm cô tức muốn hộc máu: “Tin tức kia là sao? Có phải cô làm hay không?”
Tri Hiểu thấy xe cáng đang đẩy hướng phòng giải phẫu liền dùng sức giãy giụa: “Buông tôi ra, tôi phải đi làm phẫu thuật!”
“Cô hôm nay không nói rõ ràng thì đừng mơ…”
“Chát!”
Tô Dập cảm thấy trên mặt nóng rát, Tri Hiểu bỗng nhiên rút tay ra: “Quậy đủ rồi chứ đại thiếu gia? Cút ngay cho tôi, đừng trở ngại tôi làm việc!”
Tri Hiểu hướng phòng giải phẫu chạy đi, Tô Dập bị đánh đến sững sờ tại chỗ, chờ khi phản ứng lại thì nổi trận lôi đình, đá thềm đá trước mặt, chân tê rần, khuôn mặt vặn vẹo ôm lấy chân mình: “Nha đầu thối! Tôi nhất định sẽ cho cô biết tay!”
Tô Dập không rời đi, phẫn hận chờ ở bên ngoài phòng giải phẫu, đến khi Tri Hiểu xong xuối, hắn ta nổi giận đùng đùng muốn bắt đầu tìm phiền toái, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh băng kia của Tri Hiểu, đại não hắn trong nháy mắt chỗ trống.
Tri Hiểu tháo khẩu trang xuống nhìn hắn ta: “Tô Dập, anh cảm thấy tôi rất nhàn sao? Nhàn đến mức đi quản tin tức trăng hoa của anh? Không hề, tôi rất bận, bệnh viện mỗi ngày đều có cả đống ca phẫu thuật, mỗi ngày đều chết rất nhiều người, tôi còn phải giúp họ giữ lấy mạng sống của mình.
Bệnh nhân vừa rồi, nếu tôi chậm một chút nữa thì cô ấy đã chết rồi! Nếu cô ấy chết thì ai tới chịu trách nhiệm? Anh sao? Anh xứng sao?”
Giọng cô cũng không quá nặng, ngữ khí thậm chí rất bình tĩnh, chỉ đơn giản như vậy lại đem những gì hắn ta định nói khóa lại, không còn lời nào để nói.
Tô Dập bình sinh lần đầu tiên cảm thấy có chút thất bại, nhíu mày, câu thực xin lỗi kia buột miệng thốt ra, nói xong hắn lại có chút hối hận, tựa hồ là cảm thấy hắn vốn không nên nói ba chữ này.
Biết được không để ý đến hắn, mười hai năm có thể thay đổi quá nhiều thứ, cô vốn tưởng rằng không có gì là nhất thành bất biến, nhưng đến khi nhìn thấy Tô gia cô mới khắc sâu lĩnh ngộ này, có những người thật sự thối nát đến tận xương tủy.
.