Tang Tửu yên lặng vài giây, sau đó vùi đầu lên lưng Ôn Quý Từ, khẽ cười thành tiếng.
Giây tiếp theo, cô như ngửi được mùi hương trên người Ôn Quý Từ, cô kiễng chân, cọ cọ sau lưng anh, như có như không chạm vào làn da lộ ra bên ngoài áo choàng tắm.
Khác với hương thơm trên người con gái, mùi hương của Ôn Quý Từ giống nước hoa mát lạnh hơn, hệt như con người anh, có cảm giác lạnh băng như kim loại.
“Mùi của anh khác với của em.” Chóp mũi Tang Tửu vô tình chàm vào cổ Ôn Quý Từ, Ôn Quý Từ chợt kéo tay Tang Tửu xuống, khoảnh khắc quay đầu nhìn cô, lý trí anh hoàn toàn mất hết.
“Xoay người lại.” Như dỗ dành, khẽ vang lên trong bóng tối chỉ lờ mờ ánh đèn.
Tang Tửu vô thức làm theo, cho đến giây phút cơ thể Ôn Quý Từ phủ xuống cô mới hiểu anh muốn làm gì.
Tang Tửu thấp giọng cảnh cáo: “Ôn Quý Từ, anh điên rồi sao?”
“Ừm.” Ôn Quý Từ vòng qua sau tai hôn lên gò má Tang Tửu: “Anh điên rồi, thế nên em nhỏ tiếng thôi.”
Bây giờ đang ở nhà, Ôn Quý Từ có còn biết xấu hổ không.
Trước nay anh mặt dạy, chẳng phải cô đã biết lâu rồi à.
Thế nên bây giờ Ôn Quý Từ làm vậy, Tang Tửu cũng không thấy lạ, chỉ có thể để mặc Ôn Quý Từ muốn làm gì thì làm.
Hồ nước phẳng lặng bị khuấy động trong đêm đen, nhìn từ góc độ của Ôn Quý Từ, ánh đèn mờ ảo đó rơi lên cổ Tang Tửu.
Chiếc cổ thon dài của thiên nga ngẩng cao, khiến người có kích động muốn cắn.
Cuối cùng, Tang Tửu vẫn được tay Ôn Quý Từ bế về phòng, tay chống lên tường mềm nhũn, không có sức tự đi, chỉ đành để giúp.
Không biết có phải dạo này qua lo lắng quá nhiều chuyện hay không, Tang Tửu đột nhiên mọc một chiếc răng khôn, trước đó chỉ âm ỉ đau, bây giờ thì cực kỳ đau, cô chỉ đành tìm Ôn Quý Từ đưa cô đến bệnh viện nhổ răng.
Nhổ răng xong, một bên mặt sưng lên, với Tang Tửu yêu cái đẹp thì thực sự không thể chịu nổi.
Điều không may là tối nay sẽ tập trung về nhà tổ, Tang Tửu buộc phải mang cái mặt hơi sưng lên về nhà tổ.
Khoảng thời gian trước là sinh nhật Ôn Quý Từ, hôm đó người nhà họ Ôn tặng quà cho Ôn Quý Từ, nhưng không phải ai cũng ở thủ đô.
Bây giờ mọi người tập trung đông đủ, thế nên lại lần nữa tổ chức sinh nhật bù cho Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ lái xe đưa Tang Tửu đến nhà tổ, Tang Tửu ngồi bên cạnh Tang Mai.
Tang Tửu với Ôn Quý Từ có thể hòa hợp chung sống với nhau, Tang Mai vui hơn ai hết.
Nhưng Tang Tửu lại được voi đòi tiên, bây giờ chuyện gì cũng đi tìm anh trai.
Ôn Quý Từ cũng không phải có nhiều thời gian dư giả, có thể để Tang Tửu quấy rầy như vậy sao.
Tang Mai kiểm tra mặt Tang Tửu trước, sau đó nói: “Bây giờ đau răng cũng tìm anh trai, anh trai con bận rộn như vậy, con lại còn làm phiền thằng bé.”
Tang Tửu lập tức phản bác, giọng điệu như lẽ đương nhiên: “Đó là chuyện anh ấy nên làm mà, chuyện của con anh ấy đều nên giúp.”
Tang Mai làm ra vẻ gõ nhẹ vào đầu Tang Tửu: “Sao có thể nói vậy hả? Sao chuyện gì thằng bé cũng làm cho con được?”
“Ui da.” Tang Tửu vờ che trán xoa xoa, cô biết lúc này nên tìm ai để kể khổ.
“Ba.” Tang Tửu vừa nhổ răng khôn, mặt vẫn hơi sưng, lúc nói thì giọng như đang ngậm bông gòn, nghe vô cùng đáng thương.
Quả nhiên, Ôn Hành Tri thấy thế thì nói ngay: “A Từ không tốt với Tang Tửu thì tốt với ai chứ, công việc có bận cỡ nào thì cũng phải dành thời gian ra.
Đây là em gái thằng bé, không phải người ngoài.”
Tang Tửu cậy có người che chở nên gật đầu theo.
Tang Mai dở khóc dở cười nhìn hai cha con kẻ xướng người họa.
“Tốt thì cũng không phải tốt theo cách này, Tiểu Tửu ngày nào cũng dính lấy A Từ, A Từ không tìm bạn gái à? Còn con… Mẹ gõ mạnh đến thế à?” Nói thì nói vậy nhưng lực tay cũng nhẹ hơn.
Ngay sau đó, Tang Tửu thầm bổ sung một câu, vì Ôn Quý Từ không chỉ là anh trai cô mà còn là bạn trai cô nữa.
Nghĩ vậy, Tang Tửu vô thức cúi đầu cười, ý cười trên khóe môi mãi không tan.
Thấy Tang Tửu tự dưng lại cười, Tang Mai ngẩn người.
Vừa rồi bà gõ đầu Tang Tửu, Tang Tửu còn có thể cười vui vẻ như vậy, trông như tâm trạng rất tốt.
“Cười gì đấy, vui thế à?”
Tang Tửu giật mình, cô lập tức chỉ và màn hình tivi đang phát: “Là phim hay ạ.”
Có thể là sợ Tang Mai hỏi nhiều, Tang Tửu tự chột dạ đứng dậy, đi vào nhà bếp, mượn cơ hội rời đi: “Mẹ, con đi phụ dọn bữa tối.”
Tang Mai nhìn vào tivi Tang Tửu vừa chỉ, bộ phim truyền hình đang phát là kênh bà cụ Ôn vừa chỉnh, một bộ phim về luân lý gia đình.
Tang Tửu xem phim này mà có thể vui đến thế, dù sao Tang Mai cũng không tin.
Tang Mai vô thức nhìn Tang Tửu, phát hiện Tang Tửu vẫn chưa vào bếp.
Ôn Quý Từ đi tới, trên tay cầm túi đá, đưa cho Tang Tửu.
Tang Tửu dứt khaots không vào bếp mà ngồi bên bàn ăn, chỉ huy Ôn Quý Từ dọn thức ăn lên giúp cô.
Tang Mai day huyệt thái dương, bất lực thở dài: “Tình cảm hai anh em tốt cũng không phải chuyện tốt.” Ôn Hành Tri thành thạo xoa bóp thái dương giúp Tang Mai, an ủi một câu.
“Ông xem, nào có ai chỉ huy anh trai mà yên tâm thoái mái như vậy, ở chỗ chúng ta không thấy, không biết con bé bắt nạt A Từ thế nào đây.”
Nếu Tang Tửu biết suy nghĩ của Tang Mai thì chắc chắn sẽ nói bà nghĩ nhiều rồi, rõ ràng người luôn bị bắt nạt là cô mới đúng.
Lần này cô bắt nạt Ôn Quý Từ, đổi lại hôm khác Ôn Quý Từ có thể bắt nạt lại cô.
Với chuyện nhỏ không đau không ngứa này, Ôn Quý Từ lại vui vẻ làm nhiều hơn ấy chứ.
“Chị dâu, lấy gia vị giúp em.”
Con trai Ôn Cố Đình – Ôn Hạ thích đùa, thế nên thường hay đùa như vậy với Tang Tửu.
Dù sao thì cũng đang diễn kịch trước bà cụ Ôn, hơn nữa lần nào anh ta làm vậy cũng có thể chọc cho bà cụ Ôn cười rõ vui.
Lúc đầu Tang Tửu còn kinh hồn bạt vía, về sau cô cũng quen với tiếng chị dâu này.
Với một người lớn hơn mình còn gọi mình là chị dâu, Tang Tửu tỏ ý hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn.
Thời gian dài, mọi người cũng tập mãi thành quen.
Mà bữa tiệc gia đình lần này còn có một chuyện quan trọng cần hỏi.
Khoảng thời gian này tò mò chuyện gì nhất? Tất nhiên là chuyện tình cảm của Ôn Quý Từ.
Người nhà họ Ôn đều biết tính Ôn Quý Từ, đương nhiên chuyện trên tin tức không thể nào là vô căn cứ được.
Nhưng những chuyện thế này họ cũng chỉ dám đợi bà cụ Ôn ăn xong, rời khỏi bàn ăn rồi mới hỏi.
Ôn Hạ vừa thấy cơ hội đến là lập tức hỏi ra tiếng lòng của mọi người: “Anh họ, là bạn gái anh theo đuổi anh hay anh chủ động theo đuổi thế?”
Lần này đổi lại là Tang Tửu im lặng, không dám ngẩng đầu, chỉ không ngừng chọc cơm trong bát.
Ôn Quý Từ thản nhiên liếc nhìn Tang Tửu, giọng nói hờ hững: “Anh theo đuổi, mới đầu cô ấy không đồng ý.”
Ôn Hành Tri lần đầu nghe Ôn Quý Từ nói đến chuyện này, trên bàn ăn mà ông hỏi chuyện này thì không thỏa đáng cho lắm, Ôn Hạ hỏi rất đúng lúc.
Thế là Ôn Hành Tri vô thức đặt đũa xuống, im lặng nghe Ôn Quý Từ nói.
Ngoài Ôn Hành Tri nghiêm túc lắng nghe ra thì những người còn lại cũng vô cùng tò mò với những lời Ôn Quý Từ nói, đây xem như là một tin trọng đại của nhà họ Ôn.
Ngay cả Ôn Hạ nhỏ hơn Ôn Quý Từ cũng từng có bạn gái rồi, Ôn Quý Từ lần đầu có đối tượng để thích, mọi người có thể không ngạc nhiên được sao.
Ôn Hạ không ngờ còn có người không thích mẫu đàn ông như Ôn Quý Từ, lòng tò mò của cậu ta càng hừng hực.
“Lẽ nào anh theo đuổi nhiều năm lắm rồi?”
Giọng Ôn Quý Từ dịu dàng hơn, còn dành thời gian múc một bát canh cho Tang Tửu, đặt trước mặt cô.
“Thích lâu lắm rồi, gần đây mới bắt đầu theo đuổi.”
Cả người Tang Tửu như sắp cháy thành tro, nếu không phải quá khả nghi thì cô sẽ lập tức bịt miệng Ôn Quý Từ lại, để anh không thể nào nói tiếp những lời đầy ẩn ý này nữa.
Vì là đương sự, tất cả mọi chuyện đều bị Tang Tửu nghĩ theo một hướng khác.
“Chẳng lẽ là yêu thầm?”
Đầu óc Ôn Hạ lờ mờ, lần đầu cậu ta biết người anh họ không gì là không thể của cậu ta chẳng những chủ động theo đuổi phụ nữ mà còn yêu thầm người đó nhiều năm.
Ôn Quý Từ chỉ cong môi, không định nói chi tiết, lên tiếng chặn ngay tất cả câu hỏi tiếp theo của Ôn Hạ.
“Còn lại thì không thể nói thêm đâu.”
Có thể hỏi đã nhiều câu như vậy đã rất bất ngờ rồi, xem ra có lẽ là vì Ôn Quý Từ quen bạn gái, tâm trạng tốt nên mới kiên nhẫn như vậy.
Thực ra Ôn Quý Từ không hề bận tâm khi trả lời tất cả câu hỏi, nhưng bộ dạng của Tang Tửu ở bên cạnh thực sự đáng thương quá, anh lo còn chưa nói xong thì cô đã kiềm nén đến ngạt thở rồi.
May mà Tang Tửu đã gần như miễn nhiễm với hành vi bất ngờ thỉnh thoảng bộc phát này của Ôn Quý Từ.
Nếu không, chưa đợi Ôn Quý Từ tung tin xong thì cô đã tự làm lộ mình rồi.
Khoảng thời gian trước bà cụ Ôn bị ốm nên khá dính người, Tang Mai dứt khoát ở lại nhà tổ, Ôn Quý Từ thì có việc, còn Tang Tửu có khá nhiều thời gian nên rảnh là cô sẽ đến.
Dỗ bà cụ Ôn ngủ trưa xong, Tang Tửu nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại, ngồi trên sofa trong phòng khách.
Quản gia pha trà hoa cho Tang Tửu rồi lại chuẩn bị mấy món điểm tâm, Tang Tửu khoanh chân bắt đầu gửi tin nhắn cho Ôn Quý Từ, cứ chốc chốc lại cười với màn hình điện thoại.
Ngay cả lúc Tang Mai ra khỏi phòng, ngồi lên đầu kia của sofa mà cô cũng không phát hiện ra.
Mới đầu Tang Mai còn không thấy lạ gì, cho đến lần thứ ba Tang Tửu cười thành tiếng, Tang Mai mới cười rồi ngẩng đầu nhìn cô.
Vừa lên tiếng hỏi một câu, nhưng mắt thì dừng lại ở tay đang cầm điện thoại của Tang Tửu.
Tang Tửu là con gái Tang Mai, nói đến thì thời gian hai người chung sống với nhau nhiều nhất, sao Tang Mai có thể không hiểu Tang Tửu được.
Gần đây tâm trạng Tang Tửu rất tốt, ngay cả Ôn Hành Tri trước nay luôn không nhạy bén với những chuyện này cũng nhận ra.
Mãi cho đến khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Tang Tửu thì mới xác nhận được suy đoán của mình.
Mẫu nhẫn đơn giản nhưng rất độc đáo, vòng nhẫn mảnh ôm ngón tay Tang Tửu, vừa nhìn là biết Tang Tửu không thể tùy tiện đeo rồi.
Vì Tang Tửu hoàn toàn không có thói quen đeo nhẫn.
Từ trước đến giờ Tang Mai chưa từng nghe Tang Tửu nói cô thích ai đó, thích mẫu người thế nào.
Bây giờ thấy dáng vẻ của Tang Tửu, rõ ràng là trong lòng đã có người rồi.
Vì quá đột ngột nên Tang Tửu hơi ngạc nhiên, nhất thời ngẩn ra.
Vì ánh mắt Tang Mai dừng lại trên người Tang Tửu một lúc lâu nên lúc này Tang Tửu thôi nhìn điện thoại mà nhìn về phía Tang Mai, phát hiện mẹ cô đang nhìn chằm chằm vào tay cô đến thất thần.
Tang Tửu cúi đầu, lúc thấy chiếc nhẫn trên tay, hơi thở dồn dập.
Lúc này Tang Tửu mới để ý, lúc ra ngoài lơi lỏng cảnh giác nên đeo luôn nhẫn ra ngoài.
Cô vô thức rụt tay lại để ra sau, hành động vô duyên vô cớ khiến Tang Tửu đáng nghi hơn.
Cho dù Tang Tửu giấu tay đi thì tất nhiên cũng không thể nào tránh được câu hỏi của Tang Mai, mặc dù Tang Mai hỏi, nhưng giọng điệu của bà lại chắc nịch: “Tiểu Tửu, con có bạn trai rồi à?”.