Tuyên Lân khiếp sợ trợn to hai mắt, "Cậu không phải đã chết sao?"
Cho dù ai nhìn thấy một người bạn khởi tử hoàn sinh đều sẽ cảm thấy giật mình, huống chi nơi này hết thảy đều lộ ra quỷ dị.
"Như cậu thấy, tôi còn sống." Tịch Hoan từ trong bóng tối đi ra, thần sắc lạnh nhạt như nước, dị thường bình tĩnh, hoàn toàn không như một nữ hài nên có hoảng loạn cùng bất an, dù là giờ phút này cô lẻ loi một mình.
Tuyên Lân thân là nam chủ, không thể không thừa nhận là hắn ưu tú, từ các phương diện nói tới.
Hắn rất nhanh liền tỉnh táo lại, ngưng mắt hỏi: "Cậu vừa mới nói hợp tác là có ý gì?"
"Cùng tôi giết chết Lý Mẫn, cho cậu một cơ hội sống sót." Tịch Hoan từ trên cao nhìn xuống hắn, ánh mắt đạm mạc, "Bằng không kết quả của cậu, cũng là một chữ "chết"."
"......" Tuyên Lân dừng lại, hơi hơi nheo mắt của mình: "Cơ hội sống?"
Tịch Hoan lui về sau, ngồi ở cuối giường, nhẹ nhàng bắt chéo chân, biểu tình có chút hững hờ: "Trong căn biệt thự này, chỉ có cậu cùng tôi hai người còn sống."
Trong lòng Tuyên Lân lộp bộp một cái: Hai người sống......
Thân thể của hắn bỗng nhiên run rẩy, đột nhiên cảm thấy cuống họng hơi khô, khó nhọc nói: "Lưu Văn đâu?"
"Đã chết."
Không đợi Tịch Hoan nói gì nữa, Tuyên Lân ngẩng đầu, trong mắt đã là một mảnh hàn ý, "Tôi đáp ứng cùng cậu hợp tác."
Tay Tịch Hoan ở trên không trung vung lên, dây thừng trói buộc Tuyên Lân tự động cởi bỏ.
Tuyên Lân cúi đầu nhìn thoáng qua, tay chân của mình có thể động, bởi vì vẫn luôn bị trói, cho nên tay chân đều có chút cứng ngắc, hắn hoạt động một hồi, mới sờ soạng vách tường đứng dậy, "Trang Nguyệt, xem ra tôi nên nhận thức lại cậu."
Trong bóng tối, khoé miệng Tịch Hoan cong cong, lại rất nhanh áp xuống.
Tuyên Lân, tuy nói cùng nguyên nữ chủ Trang Nguyệt có một ít quan hệ chặt chẽ, nhưng còn chưa thành, đã bị nữ phụ Tống Lưu Văn nghịch tập.
Đối với nhân vật không liên quan, cô không cần thiết đối với hắn giấu diếm hoặc là che giấu thân phận cùng năng lực của mình.
Tịch Hoan đứng dậy, hướng hắn đi qua: "Chúng ta bất quá là bạn bè bình thường, cậu không cần thiết đối với tôi hiểu biết sâu như vậy."
Cô mặt mày nhợt nhạt, nhẹ tiếng nói, "Hiện tại chúng ta, chỉ là quan hệ hợp tác."
"Cậu muốn tôi làm sao phối hợp với cậu?"
Tuyên Lân vẫn tự biết rõ, hắn là một phàm nhân, bằng vào cậy mạnh sao có thể đấu với một con quỷ. Hắn có khả năng dựa vào, chỉ có Trang Nguyệt trước mắt quen thuộc lại xa lạ này.
......
Thời điểm Lý Mẫn trở về, ôm một thi thể sạch sẽ, mặc áo cưới.
Là Tống Lưu Văn.
Tịch Hoan ngước mắt nhìn hắn, "Mẫn, anh đi đâu?" Ánh mắt chạm đến thi thể ôm trong ngực hắn, Tịch Hoan thu tầm mắt lại, ngữ khí bình tĩnh, "Anh không phải nói cần hai người phối hợp a? Làm sao một thân một mình giết Tống Lưu Văn."
Trên mặt Lý Mẫn lộ ra sắc thái tình thế bắt buộc, nói: "Thời khắc trong lòng người đề phòng yếu nhất, liền có lợi cho anh cướp đoạt thân thể của cô ta."
Trò chơi trước đó ai sống ai chết, bất quá là vì để tâm đề phòng hai người giảm xuống.
Hắn muốn tất cả mọi người chết, như thế nào lại hảo tâm thả cô ta rời đi? Hừ ngây thơ!
Tuyên Lân dựa vào tường làm bộ hôn mê, gắt gao nắm chặt tay, đáy mắt tràn đầy hận ý.
Lý Mẫn nói quỷ ngữ, hắn rõ ràng không biết quỷ ngữ, lại nghe hiểu hai người đối thoại, "Kế tiếp Tuyên Lân, không cần lại chơi trò chơi gì, hai chúng ta cùng nhau đối phó, cũng đủ."
"Mẫn, nếu như em không cách nào tiến vào trong thân thể Tống Lưu Văn, linh hồn không xứng đôi, có phải là sẽ gặp phải phản phệ?" Tịch Hoan do dự một hồi, hỏi.
Lý Mẫn lời thề son sắt nói: "Sẽ không, Nhứ Dao em tin tưởng anh, thân thể này là từ trước tới nay cùng quỷ thân của em độ phù hợp tối cao, sẽ không xảy ra bất luận phản phệ gì."
Nói cách khác, nếu là thất bại, liền sẽ lọt vào phản phệ.
—————Edit by Bách Lý Thiên Nhã