"Có trộm! Có trộm!"
Khư khư ôm nhi tử bảo bối trong lòng, Phương Anh cao hứng phấn chấn chạy vào phòng, Trụy nhi đang luồn chỉ xâu kim vá lại xiêm y nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
"Phu quân, sao chàng lại trở thành trộm như thế?"
"Không thừa dịp nương đang ngủ trưa mà trộm ra ôm một chút, vĩnh viễn cũng đều đừng nghĩ đến chuyện đụng được nhi tử của chúng ta."
Phương Anh giải thích đúng lý hợp tình, lại chăm chú nhìn rồi hôn mãnh liệt lên gò má của nam hài trong lòng, đáng yêu cực.
Đứa lớn sinh ra giống hắn, hắn lại có vẻ không hứng thú mấy, nhưng đứa thứ hai này bộ dạng giống Trụy nhi y chang, đây mới là cục cưng tâm can bảo bối của hắn.
"Béo tròn bụ bẫm thật đáng yêu ghê!" Trụy nhi cũng bắt chước Phương Anh hôn lên gò má của nam hài đến chảy cả nước miếng ra.
"Đương nhiên rồi, nhi tử bảo bối của ta mà!" Phương Anh đắc ý khoe khoang.
Trụy nhi bật cười muốn sặc."Ta sinh ra nha!"
Phương Anh mập mờ tề mi lộng nhãn. "Không có ta, nàng tự sinh được sao, hả?"
Trụy nhi hai má hồng hồng nhéo hắn một cái."Đáng ghét!"
Đang lúc hai vợ chồng vừa chơi đùa với oa nhi, vừa liếc mắt đưa tình, hoà thuận vui vẻ hạnh phúc hết sức, chợt nghe hạ nhân bẩm báo.
"Bẩm gia, phu nhân, Phó tam công tử cùng tam phu nhân đến thăm!"
"Tam ca?" Trụy nhi kinh hỉ hô to, mặc kệ hài tử, nhanh như chớp biến mất không thấy bóng dáng đâu hết.
"Tam tẩu?" Phương Anh càng kinh ngạc hơn."Hắn thành thân hồi nào vậy?"
Hán tử thô mãng mặt mày râu ria xồm xoàm, vừa bẩn thỉu vừa lôi thôi lốc thốc như mới vượt ngục trốn ra, vậy mà cũng có người dám gả cho hắn?
※※※
Nói là thuận đường đem theo Lâu Thấm Du xuất môn đi ngắm xem nơi nơi, nhưng vừa ra khỏi Lục Ánh sơn trang, Phó Thanh Dương liền thúc ngựa chạy như điên, đừng nói là xem cái này cái nọ, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, nhưng Lâu Thấm Du cũng không có oán hận đến nửa câu, nàng biết, Phó Thanh Dương nhất định có nguyên nhân của hắn.
"Mệt không?"
"Không, tuyệt không mệt."
"Muội phu bất cứ lúc nào cũng đều có khả năng xuất môn đi công tác, ta phải thừa dịp hắn còn đang ở nhà mà tới."
"Thì ra là thế, vậy muội muội là gả đến đâu?"
"Côn Minh."
Từ Nam Xương đến Côn Minh, bọn họ chạy hơn mười ngày đường, ngựa quen đường cũ đến trước một dãy tòa nhà lớn ngoài thành thì dừng lại, Lâu Thấm Du có chút kinh ngạc, người thường sẽ không ở nổi trong loại tòa nhà lớn như thế này.
"Thanh ca, muội phu là?"
"Vân Nam Đô Chỉ Huy Sứ."
"Gì?"
Vừa nói chuyện Phó Thanh Dương vừa tiến lên gõ cửa, nô bộc mở cửa ra, Phó Thanh Dương vừa báo tính danh ý đồ đến thăm, một nô bộc lập tức vào trong thông báo, một nô bộc khác nhận ngựa của bọn họ mang đi chăm sóc, lại có nô bộc khác cung kính nghênh thỉnh bọn họ đi vào.
"Tam công tử, Tam phu nhân, thỉnh đi theo ta."
Phó Thanh Dương vừa mới bước vào đại môn vài bước, một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn thơm phưng phức tựa như ác hổ nhào vào lòng của hắn, sau đó là tiếng kêu khóc liên tiếp vừa mừng vừa sợ.
"Tam ca, Tam ca, nhớ ngươi muốn chết!"
Á, ông trời, lại tới nữa!
Nam tử hán đại trượng phu, trời không sợ, đất cũng không sợ, chỉ sợ nhất là nước mắt như lũ lụt của nữ nhân. Trời cố tình khiến hắn toàn gặp phải nữ nhân thích khóc như mưa như bão, ngày hôm qua lão bà của hắn khóc đến trời đen kịt, hôm nay đến phiên muội muội của hắn khóc la rầm rĩ.
Aizz! Nữ nhân tại sao lại thích khóc như vậy chứ?
"Tam ca cũng nhớ ngươi a!" Tay chân luống cuống vỗ về người trong lòng, hắn bất đắc dĩ nói. "Cho nên không phải đang đến thăm ngươi hay sao!"
"Lâu lâu mới chịu đến một lần!" Trụy nhi trách cứ cãi lại.
"Đâu có, bảy, tám tháng trước ngươi lại sinh thêm một tiểu tử béo múp, không phải ta đã tới tặng lễ rồi hay sao?" Phó Thanh Dương phản bác.
"Nhưng mà Tam ca ngươi ở chưa được mười ngày đã bỏ đi mất rồi" Trụy nhi tiếp tục kháng nghị, làm nũng. "Mặc kệ, mặc kệ, lần này Tam ca ngươi phải ở lại lâu hơn một chút!" Cho dù đã là vợ của người ta, là mẹ của hai đứa con, nhưng trước mặt các ca ca, nàng vĩnh viễn đều là tiểu muội muội.
"Được, được, được, ít nhất một tháng được chưa?" Hoàn toàn đầu hàng.
"Ừ, vậy cũng không tệ lắm."
"Vậy ngươi có thể kiềm chế nước mắt rồi chứ? Còn muội phu Phương Anh đâu! Những người khác đâu?"
Phó Thanh Dương quay đầu tìm người, Lâu Thấm Du vẫn còn đang giật mình đánh giá khắp tứ phía, ban đầu tưởng vị hôn phu của muội phu ở Vân Nam có cửa hiệu làm ăn gì đó hoặc là bọn con buôn mồm mép linh tinh, trăm triệu lần cũng không ngờ, vị hôn phu của muội muội lại là một vị quan nhân.
Phương Anh?
Hình như đã từng nghe qua ở đâu rồi!
"Ở đây nè! Tam ca." Phương Anh đã sớm đến, đang nhìn Lâu Thấm Du đứng một bên tò mò. "Vị này chính là Tam tẩu phải không?" Vị tẩu tử này trông đoan trang hào phóng, giống một tiểu thư khuê các, thật đúng là ngoài dự đoán của mọi người!
Còn tưởng Phó Thanh Dương sẽ lấy một người hùng hùng hổ hổ như hắn, mỗi ngày chiến đấu một trăm chiêu rồi mới tính tiếp!
"A! Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên!" Phó Thanh Dương một tay kéo Lâu Thấm Du ra đằng trước. "Đến đây, ra mắt tam tẩu của các ngươi đi, nàng tên là Lâu Thấm Du!"
"Tam tẩu." Phương Anh và Trụy nhi đồng thanh gọi.
"Chào mọi người" Lâu Thấm Du tự nhiên hào phóng thủ lễ.
"Hai người chắc là mệt mỏi rồi? Vào trong đã rồi nói tiếp!" Phương Anh nói.
Thế là mọi người cùng tiến vào đại sảnh, sau khi hạ nhân dâng trà nóng xong, mọi người lúc này mới bắt đầu rôm rả hỏi thăm tình hình gần đây.
"Tam ca, ở nhà có biết chưa?" Trụy nhi khẩn trương hỏi.
"Đã báo rồi." Phó Thanh Dương nhấp một ngụm trà nóng. "Nhưng ta tạm thời vẫn không thể mang tam tẩu ngươi về nhà, bởi vì ta đã đáp ứng nhạc mẫu, ở lại Lâu gia hai năm."
"Hai năm?" Trụy nhi và Phương Anh liếc nhau một cái cười lén.
Ở nhà cũng chẳng ai có tính nhẫn nại mà chờ tới hai năm đâu, chỉ sợ vừa biết tin là người này nối tiếp người kia chuồn êm xuất môn đến đây rồi.
"Cuối cùng tam ca cũng cạo râu rồi" Phương Anh cười nói. "thấy có nhẹ nhàng khoan khoái hơn không?"
Tuy rằng đã gặp qua bộ dáng râu ria xồm xoàm của Phó Thanh Dương, nhưng chỉ cần nghe danh tiếng Nộ Diêm La cũng đã đoán ra được diện mạo của hắn. Cho nên lúc này mới gặp bộ dáng tuấn mỹ của Phó Thanh Dương cũng không quá mức kinh ngạc.
"Nhẹ nhàng khoan khoái cái rắm!" Nói đến đây, Phó Thanh Dương liền một bụng tức giận vô cùng. "Ta lại không thiếu mắt thiếu mũi, nhưng trên đường đi hễ gặp phải nữ tử nào cũng làm như bị quỷ ám nhìn ta chằm chằm, dù gì đi nữa, bộ dạng ta cũng đâu có tệ đến vậy? Hẳn là không a, rất nhiều người đều nói bộ dạng cha ta rất dễ nhìn mà!"
Đâu chỉ dễ nhìn, mà là tuấn mỹ đến độ khiến người người oán trách a!
Phương Anh và Trụy nhi nhịn không được lại liếc mắt nhìn nhau dò xét một cái, vừa cười vừa nói. "Tam ca cũng rất dễ nhìn nha!"
"Vậy sao bọn nữ nhân kia đều nhìn ta chằm chằm như vậy?" Phó Thanh Dương giương mắt lên hoài nghi, không tin lắm.
"Thì bởi vì tam ca đẹp quá thôi!" Đẹp người ta mới nhìn, chứ xấu ai mà thèm nhìn!
"Đẹp cũng không thể nhìn chằm chằm như vậy a! Thật là, hai con mắt hau háu làm như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy!" Phó Thanh Dương không cho là đúng căm giận nói. "Nói cho các ngươi biết, nữ nhân mà nhìn chằm chằm nam nhân thật sự là không ra thể thống gì!"
Bởi vì hắn quá đẹp, đẹp đến mức làm cho nữ nhân không còn ra thể thống!
Xem ra Phó Thanh Dương để râu đã lâu lắm rồi, căn bản hắn không rõ bộ dạng chính mình đẹp tới cỡ nào, rõ ràng người "sai" là hắn, còn đổ thừa lỗi cho nữ nhân nữa!
Nam nhân là vậy, cho dù có ngàn sai vạn sai, nhưng tất cả đều là lỗi của người khác, mà tuyệt không phải lỗi của bản thân hắn!
"Dạ phải, dạ phải..." Phương anh cố gắng làm mặt nghiêm túc lại. "Không nói chuyện đó nữa, chỉ nói riêng chuyến này Tam ca đến đây là đã thật sự phải cám ơn rất nhiều."
"Đúng, nên cảm tạ." Phó Thanh Dương việc nhân đức không nhường ai gật gật đầu thật mạnh. "Ta thật ra đó giờ chỉ cho Mặc Dạ lai giống với Bạch Yên thôi, nhưng vì ngươi là muội phu của ta nên ta mới giúp ngươi! Nhưng chỉ một lần này thôi, không có ngoại lệ nữa đâu à!"
Phương Anh suy nghĩ một lát. "Nếu vậy, chi bằng Tam ca cho ta một con tiểu mã con của Mặc Dạ và Bạch Yên đi!"
"Cũng được!" Phó Thanh Dương khẳng khái đồng ý. "Ngươi muốn con đực hay con cái?"
"Sao cũng được, ta muốn một con ngựa tốt có thể theo giúp ta chinh chiến sa trường, làm phiền tam ca chọn giúp ta đi!"
"Được!" Phó Thanh Dương không nói hai lời hứa ngay. "Ta sẽ giúp ngươi chọn một con thích hợp nhất với ngươi, nhưng phải sau hai năm nữa, có chờ nổi không?"
"Không thành vấn đề!"
"Được, quyết định vậy đi!"
Tả nhìn một người, hữu nhìn một người, mắt thấy bọn hắn nói có hai ba câu đã xong chuyện này, Trụy nhi không khỏi kích động đứng dậy.
"Nè, nè...khoan đã, các ngươi nói vậy...Tam ca ngươi không thể ở lại đây sao?"
"Ai nói?" Phó Thanh Dương thở dài một hơi. "Ta tới đây còn có chuyện phải nhờ Trụy nhi giúp đó!"
"Chuyện gì vậy? Tam ca nói ngay đi." Trụy nhi vội hỏi.
"Không phải là vì tam tẩu của ngươi sao! Tay nghề trù nghệ của nàng thật đúng là..." lại lắc đầu, lại thở dài, thật sự rất đáng buồn, nói không nên lời. "Ta cũng không muốn nửa đời sau đều không được ăn thức ăn ngon a, cho nên ngươi dạy nàng ấy đi!"
Thảm dữ vậy sao?
Trụy nhi che miệng bật cười. "Được, chỉ cần Tam ca đồng ý lưu lại, cái gì cũng được hết! Kỳ thật nói đến trù nghệ, tiểu nghiên mực tỷ tỷ cũng giỏi như ta vậy, nhưng tỷ ấy không hé miệng một lời thì làm sao dạy người khác được, vậy cứ để ta! Chỉ cần tam tẩu không chê."
Chê?
Nàng mới thực đáng hổ thẹn a!
Lâu Thấm Du đỏ mặt. "Vậy phiền muội muội."
"Trù nghệ của Trụy nhi rất tốt, nàng phải học cho kỹ!" Phó Thanh Dương nghiêm mặt dặn dò.
"Dạ, Thanh ca." Lâu Thấm Du phục tùng đồng ý, cái gì nên học, nàng nhất định sẽ học cho tốt.
Hai vợ chồng bên này nề nếp người tới người lui, nghiêm túc vô cùng; còn hai vợ chồng bên kia lại bày ra hai bộ mặt quái dị vô cùng.
Thân ca?!
Hai chữ này nghe vào tai mập mờ thế nào ấy, Phương anh và Trụy nhi không hẹn mà cùng á lên một chút, sau đó biểu tình quái dị nhìn nhau, lông mi nhấp nháy, khóe miệng run rẩy.
Có nghe lầm hay không, phải...thân ca hay không?
Hình như vậy.
Thật là... thân ca kia sao?
Hẳn vậy.
Nhưng tam ca chịu để tam tẩu gọi hắn là...thân ca?
Không thấy hắn phản đối!
Vậy...bọn ta có cười được hay không?
Không biết.
Có thể bị giết hay không?
Có thể.
Ở bên kia hai người mặt mày còn đang vặn vẹo bận "thảo luận" nhịn không được bật cười, bên này mặt mày Phó Thanh Dương đã đen sì đầy vẻ cảnh cáo.
"Không cho phép!"
"...Dạ"
"Cũng không cho nhếch miệng lên!"
"...Dạ"
"Không. Được. Làm. Ra. Bộ. Dạng. Đó!"
Ngay cả lén nghẹn cười trong bụng cũng không được nữa?
Quên đi, chết thì chết! Dù sao hắn đã dọa giết một lần rồi, giờ có dọa giết thêm một lần nữa cũng không sao, cùng lắm thì dọa riết thành thói quen thôi!
"Hahaha..."
"Phương Anh, ta giết ngươi!"
※※※
Trù nghệ không cao bởi vì không ai dạy, tuy rằng có hỏi qua đầu bếp nữ, nhưng đầu bếp nữ lại không có gan "dạy" chủ tử, nên Lâu Thấm Du vẫn chỉ có thể tự mình mày mò.
Dù bản thân nàng cũng biết mình làm đồ ăn hương vị không ngon, hỏa hậu không thích hợp, nêm nếm không vừa, ngay cả trang trí trình bày cũng không quá ti mỉ, nhưng không biết rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, dù sao nàng cũng không phải đặc biệt khéo tay bẩm sinh, không thể tự mình làm được tất cả.
Nhưng hôm nay có Trụy nhi dốc túi truyền thụ trù nghệ, nàng cũng thật sự hạ quyết tâm khổ công học lấy, mặc dù thời gian chỉ có một tháng ngắn ngủi, nhưng chỉ cần có thể lĩnh ngộ bí quyết rồi tự làm cũng không khó gì.
"Không tệ, không tệ!"
Phó Thanh Dương hài lòng vừa thở dài vừa há miệng to ra mà ăn, không nhìn đến vẻ mặt không được vui mấy của Lâu Thấm Du.
"Tam tẩu rất thông minh, chỉ một chút đã hiểu liền, học rất nhanh!" Trụy nhi ra sức tán tụng tam tẩu. Nàng thích tam tẩu này, tính tình ôn hòa, hiền hậu, không sợ cực khổ.
Ấn tượng gặp ban đầu, nàng còn tưởng tam tẩu là loại thiên kim tiểu thư chỉ biết cơm đến thì há miệng ăn, trà đến tay thì bưng lên uống chứ!
"Ngày mai muốn đi sao?" Phương Anh hỏi.
"Ừ."
"Trực tiếp quay về nhà của tam tẩu?"
"Việc này..." Dừng đũa lại, Phó Thanh Dương nhìn nhìn Lâu Thấm Du như đang suy nghĩ lo lắng gì đó. "Lão bà của ta ít ra khỏi nhà, ta nghĩ, thừa dịp này mang nàng đi xem đi dạo khắp nơi, nếu không sau này nàng mang thai thì không đi đâu được hết!"
Hắn vừa nói xong, Phương Anh lập tức để ý thấy Lâu Thấm Du vẻ mặt vui sướng cảm động nở rộ nụ cười, sau đó nàng chăm chú nhìn Phó Thanh Dương bằng ánh mắt vô cùng ôn nhu.
Xem ra Tam ca thô mãng là vậy, nhưng trong sự thô mãng có tinh tế quan tâm làm cảm động phương tâm của tam tẩu a!
"Vậy tính đi đâu trước?"
"Theo đường cái tới Nam Dương trước! Thay Nhị tẩu thăm đại ca và hai muội muội của tẩu ấy trước, trở lên Liêu Đông xem Mã thị trên đó, nếu dư thời gian thì sẽ ra quan ngoại một chút, sau đó quay về Vô Tích thay đại tẩu thăm người nhà của tẩu ấy, còn có tiểu nghiên mực và muội phu ở Kim Lăng nữa, sau đó sẽ quay về Nam Xương, ta nghĩ như vậy chắc đủ rồi, phải không lão bà?"
"Đủ, đủ!" Lâu Thấm Du không ngừng gật đầu, vui vẻ không thôi. "Thanh ca, đủ rồi!" Hắn thật tình muốn dẫn nàng đi xem nơi nơi, không phải tùy tiện nói cho có đâu!
Lại thân ca!
Khóe môi Phương Anh vừa mới cong lên, ánh mắt của Phó Thanh Dương cũng đã hung hăng trừng tới, hắn vội vàng mím khóe môi lại.
"Khục khục, vậy có thể phiền tam ca tiện đường giúp ta tặng đồ lên kinh thành hay không?"
"Không thành vấn đề."
Sáng ngày hôm sau, Trụy nhi hai mắt đẫm lệ đưa tiễn Phó Thanh Dương mang theo lão bà rời đi về hướng Nam Dương.
Từ Côn Minh đến Nam Dương đi gần một tháng mới đến, không phải do cước trình chậm, cũng không phải do mệt mỏi, mà là mỗi khi đến một chỗ sơn thanh thủy tú, Lâu Thấm Du nhịn không được dừng lại tinh tế ngắm nhìn thưởng thức; Phó Thanh Dương cũng không thúc giục nàng, tùy ý nàng xem đến khi thỏa mãn mới thôi, thậm chí...
"Xem đã chưa?"
"Ờ..."
"Còn chưa xem đã? Vậy ở lại xem tiếp cũng được!"
Hơn nữa hắn cũng không thúc giục hay giận dỗi nàng vì những cảnh sắc này hắn đã sớm xem nhiều lần đến chán, hắn chỉ tránh đi làm chuyện hắn muốn làm, bất kể nàng xem bao lâu, hắn cũng chỉ ở bên cạnh bảo vệ, hoặc là nằm xuống ngay tại chỗ đánh một giấc, hoặc là xuống nước tắm một trận cho thống khoái, tóm lại, hắn tuyệt không bỏ nàng lại một mình.
Bởi vì nàng là thê tử của hắn, hắn phải bảo vệ nàng.
Có lẽ hắn đã quên là nàng xuất thân từ Lục Ánh sơn trang, tuy không hành tẩu trên giang hồ, nhưng cũng giống như ba tỷ muội kia là trên người có võ công, căn bản không cần ai bảo hộ, cũng có thể hắn không quên, mặc kệ nàng có võ công hay không, bảo hộ thê tử nàng là trách nhiệm của vi phu hắn, hắn tuyệt không khinh thường trách nhiệm của mình.
Ngoài ra, lần này xuất môn, bắt đầu từ ngày đầu tiên, mỗi ngày sau khi Phó Thanh Dương rời giường rửa mặt chải đầu xong, chuyện đầu tiên chính là dâng hương cho nhạc phụ.
"Nhạc phụ, xin cứ an tâm, tiểu tế nhất định sẽ hảo hảo trân trọng nữ nhi của ngài, tuyệt sẽ không để nàng chịu ủy khuất!"
Cung kính dâng hương xong, hắn mới mang Lâu Thấm Du đi ăn sáng.
Dù hắn có tuấn mỹ cỡ nào, hắn vẫn như cũ là một người buôn ngựa thô lỗ, một đại nam nhân bá đạo, nhưng những câu nói tùy tiện của hắn lại khiến nàng có thể cảm nhận được sự ôn nhu của hắn, những cử chỉ tùy tiện của hắn lại có thể khiến nàng cảm nhận được sự săn sóc tỉ mỉ của hắn.
Mà làm người ta cảm động nhất là, tất cả những việc hắn làm cũng không phải cố tình, mà là làm một cách tự nhiên như chuyện bình thường phải làm.
"Thực xin lỗi, Thanh ca, bắt chàng phải đợi lâu như vậy."
"Xem đã rồi hả? Vậy chúng ta đi đi!"
"Thanh ca, kế tiếp chúng ta sẽ đi đâu?"
"Ừ, ta nghĩ..." Cởi dây cương ra từ cây cột, Phó Thanh Dương nghiên đầu suy nghĩ một lúc. "Đúng rồi, có muốn đi Nhạc Dương lầu xem hay không? Ta cũng không biết ở đó có cái gì đặc biệt, bất quá chỉ là một tòa lầu, một cái hồ nước, nhưng chỗ đó có nhiều du khách, có lẽ..."
"Nhạc Dương lầu?" Lâu Thấm Du kinh hô, cái miệng nhỏ nhắn của nàng há hốc ra một cách khó tin, sau đó hai mắt mơ mơ màng màng lặng lẽ chìm vào mộng ảo, vẻ mặt nỉ non, "Vụ vũ trầm Vân Mộng, yên ba miểu Động Đình..." đọc xong câu thơ không kềm chế được hưng phấn gục gặc đầu. "Muốn đi! Thanh ca, ta muốn đi, muốn...vô cùng!"
Chưa từng thấy bộ dáng nhảy nhót như con nít của nàng như thế, Phó Thanh Dương có chút kinh ngạc.
"Lão bà, nàng..."
"Đi thôi! Đi thôi!"
Lâu Thấm Du vẫn không phát hiện ra bản thân mình đang thất thố, thậm chí còn bắt lấy cánh tay của hắn đong đưa tới lui, làm nũng, Phó Thanh Dương lại kinh ngạc, cúi đầu nhìn cánh tay đang bị lắc tới lắc lui, lại quay qua nhìn nàng.
"Lão bà, nàng cải lão hoàn đồng hả?"
Một câu của hắn khiến khuôn mặt Lâu Thấm Du đang hưng phấn tươi cười trong nháy mắt trở nên cứng đờ, cúi đầu thấy mình đang ôm cánh tay hắn đong đưa, lập tức mặt mày đỏ bừng lên như lửa bỏ cánh tay hắn ra ngay, hốt ha hốt hoảng lui về phía sau từng bước, cúi đầu xuống không biết phải làm sao, cũng không dám nhìn hắn.
"Ta...Ta... Ờ, thực xin lỗi..."
Mắt thấy nàng cả người tràn đầy sinh khí sáng lạn mà chỉ vì một câu của hắn lại ảm đạm xuống, Phó Thanh Dương cảm thấy như bản thân mình đã làm sai cái gì đó, nhưng hắn thật sự không rõ là cái gì.
Từ trước đến nay, thê tử của hắn luôn luôn giữ quy cũ, tại sao lại đột nhiên trở nên giống một tiểu hài tử?
Lặng im hơn nửa ngày, không nghe phu quân quở trách, Lâu Thấm Du bất an hạ lông mi xuống lén nhìn hắn dò xét, thấy hắn dường như cũng không có giận, chỉ dùng đôi mắt hoang mang nhìn nàng, giống như không nghĩ ra nàng bị cái gì?
Không phải nàng bị cái gì cả, mà sự thật là...Không, là bản chất nàng như vậy...
Cắn môi dưới, nàng yên lặng suy tư một lát, rồi đột nhiên xoay người đưa lưng về phía Phó Thanh Dương, ngắm nhìn hồ nước mênh mông trắng xóa như không có giới hạn ở phía trước, hết sức hư vô và bao la.
"Thật ra, trước đây ta cũng giống như muội muội của ta vậy, nghịch ngợm gây sự, thích náo nhiệt, mãi đến một ngày, ta cũng không nhớ rõ là lúc đó ta được mấy tuổi, ta đi tìm cha, bắt gặp nương đang mắng cha là đồ phế vật vô dụng, sau khi mắng xong nương bỏ đi, mà cha...hai hốc mắt đỏ lên lặng lẽ rơi nước mắt..."
Thanh âm của nàng nhẹ nhàng, tinh tế, lại mang theo nhiều bi thương trầm trọng như vậy.
"Ta nghĩ, khi đó ta hẳn còn chưa hiểu nhiều việc, cho nên ta hỏi cha, có phải vì nương không ở bên cạnh hắn nên hắn tịch mịch như vậy hay không? Cha nói, đúng vậy, hắn rất tịch mịch, rất tịch mịch. Từ đó về sau, ta thường đi theo giúp cha, sau đó, dần dần ta cũng hiểu rõ vì sao cha tịch mịch như vậy, nhưng mà..."
Thở dài bất đắc dĩ, vẻ mặt của nàng lại ảm đạm xuống.
"Ta không biết nên an ủi cha như thế nào, thấy cha luôn u uất như vậy, chưa từng tươi cười lấy một cái, ta cảm thấy nếu ta vui vẻ, ta cười vui, thì thật có lỗi với cha ta, cho nên ta không chơi, không náo loạn, một tấc cũng không rời ở bên cạnh cha, kiên nhẫn nghe hắn thổ lộ tâm sự với ta. Ta tưởng chỉ cần ta có thể thay nương làm bạn với cha, cha cũng sẽ không tịch mịch như vậy, thương tâm như vậy, nhưng mà..."
Nàng cười khổ tự giễu mình.
"Sau một thời gian cuối cùng ta cũng tỉnh ngộ, loại ý tưởng này thật ngây thơ, ta vĩnh viễn cũng không thay thế được nương ta. Mấy năm sau, cha qua đời, chỉ sau thất tuần nương đã không thèm quan tâm mà cười ha hả, cuối cùng ta nhịn không được mắng nương ta là quá vô tình, mà nương chỉ khinh miệt nhìn ta, nói..."
"Muốn làm đại sự thì không nên câu nệ loại tiểu tiết này."
"Đây không phải là tiểu tiết gì, nương, cha yêu nương mà! Chẳng lẽ nương thật sự không biết một chút nào?"
"Cái gì tình hay không tình, yêu hay không yêu, căn bản chỉ là rác rưởi!"
"Nương, nương thật quá đáng, cha yêu nương như vậy, cũng chẳng qua khao khát nương có thể yêu lại ông một chút, cho ông một chút hạnh phúc bình thường."
"Hạnh phúc bình thường? Quả nhiên là nam nhân vô dụng mới có cái loại tư tưởng nông cạn này!"
"Không, không phải cha vô dụng, ông chính là trời sanh tính đạm bạc, suy nghĩ của cha cũng không nông cạn, mà là không tham lam."
"Ngươi nghĩ như vậy thật sao?"
"Phải."
"Vậy ta có thể cam đoan, khi ngươi lớn lên ngươi sẽ nhận ra là ngươi không làm được chuyện gì vĩ đại cả, cũng sẽ không có người nào nhớ đến ngươi, sau đó ngươi sẽ hối hận không kịp!"
"Không, ta tuyệt không hối hận!"
"...nam nhân vô dụng nên dạy dỗ ra đứa con cũng vô dụng giống vậy!"
"Lúc ấy, ngoại trừ nương và ta, không có người nào khác, đối với nương mà nói, đây cũng không phải chuyện gì to tát, nên quá nửa là bà đã quên chuyện này. Nhưng ta..."
Nàng hít sâu một hơi, vẻ mặt kiên định.
"Vĩnh viễn đều quên không được, khi đó ta đã hạ quyết tâm, ta muốn thay thế cha hoàn thành tâm nguyện của ông, trở thành một thê tử bình thường, được hạnh phúc bình thường! Có lẽ thỏa mãn dã tâm chính là hạnh phúc của nương, nhưng không thích hợp với cha, cũng không thích hợp với ta, ta và cha giống nhau, thầm mong muốn một hạnh phúc bình thường, hơn nữa là tuyệt cũng không hối hận!"
Nói đến đây, nàng đột nhiên trầm mặc, một hồi lâu mới chậm rãi quay mình lại phía sau, liếc nhanh về phía Phó Thanh Dương một cái, ánh mắt có vài phần ngượng ngùng.
"Thanh ca, ta muốn nói, ta thực may mắn có thể gả cho chàng, trải qua tám, chín tháng nay ta được làm một thê tử bình thường, cùng chàng trải qua một cuộc sống vợ chồng bình thường; mà Thanh ca chàng, bằng sự săn sóc không hề tầm thường chút nào, đã khiến ta nếm được tư vị hạnh phúc, thế là ta biết, ta đã thay thế cha hoàn thành tâm nguyện của ông, được làm một thê tử bình thường, được hạnh phúc bình thường. Sau đó..."
Nàng thoáng chần chờ một chút.
"Ta nghĩ, trước nay ta luôn luôn lo lắng có thể hoàn thành tâm nguyện của cha hay không? Nhưng hiện tại, cuối cùng ta có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm, tâm nguyện của cha, cuối cùng ta cũng đã hoàn thành thay ông, sau này ta hẳn không cần chịu áp lực nữa, có thể tự buông tha cho chính mình, tùy tâm sở dục vui vẻ, tùy tâm sở dục cười nói? Cho nên...cho nên..."
Cho nên nàng liền biến thành tiểu hài tử?
Cũng như lần trước, lão bà nói hết nửa ngày, một tràng dài như vậy, tuy hắn vẫn chăm chú lắng nghe như lúc trước, nhưng vẫn như cũ có nghe mà không có hiểu, vậy cuối cùng là sao?
Phó Thanh Dương mãnh liệt gãi đầu, làm những sợi tóc được chải suôn cẩn thận rối bời lên.
Được rồi, được rồi! Hắn là nam nhân khoan hồng độ lượng, dễ dàng tha thứ thê tử là trách nhiệm của trượng phu, lão nương hắn đã lập đi lập lại mấy trăm lần, nếu nàng thích thế nào thì cứ làm thế nấy đi!
Muốn làm tiểu hài tử?
Được, không thành vấn đề, chỉ cần ở trên giường nàng là nữ nhân thì được rồi!
"Nàng muốn đi xem Nhạc Dương lầu hả? Vậy chúng ta đi đi!"
Lại thêm vào một câu...
"Ờ, nếu nàng muốn ăn mứt quả ghim thành xâu, cứ nói với ta, ta sẽ mua cho nàng!"
Lại một lần nữa, chỉ một câu thôi đã khiến nàng vừa muốn cười vừa muốn khóc, Lâu Thấm Du cắn chặt môi dưới, không biết nên cười hay nên khóc.
Vẫn như vậy, hắn luôn ôn nhu săn sóc nàng, rõ ràng không hiểu nhưng hắn vẫn dễ dàng bỏ qua hết, chấp nhận nàng.
Cho dù hắn hoang mang, hắn không cho là đúng, nhưng bởi vì nàng là thê tử của hắn, hắn tự hào hắn thân là nam nhân, thân là trượng phu nên dễ dàng bao dung tất cả đối với nàng.
Có được một trượng phu như vậy, nàng có thể nào không hạnh phúc?
Cho dù hắn đem nàng "dẫm nát dưới lòng bàn chân", nàng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc!
Khi bàn tay to của Phó Thanh Dương siết lấy thắt lưng lão bà của hắn muốn đỡ nàng lên lưng con Bạch Yên thì nàng lại cự tuyệt nắm chặt tay hắn.
"Lại chuyện gì nữa?" Hắn nghi hoặc hỏi.
Hai gò má đỏ bừng lên như hai đóa hồng, Lâu Thấm Du nhẹ rũ mắt xuống, nỉ non, "Thanh ca, ta...ờ, ta có chút mệt mỏi, có thể...có thể cưỡi chung một con ngựa với chàng được không?"
Vừa nghe nàng nói xong, hai hàng chân mày của Phó Thanh Dương tụ lại một chỗ, "Thật là, ta không phải đã nói rồi hay sao? Muốn xem núi hay xem nước chảy từ trên núi xuống, có thể ở lại thêm vài ngày, đừng cố sức để rồi mệt mỏi như vậy, xương cốt thân mình của nữ nhân đâu có so được với nam nhân, mẹ ta nói, nếu nam nhân mạnh như trâu thì nữ nhân chính là một con mèo nhỏ yếu đuối a, không thể để quá sức!"
Miệng thì tức giận quở trách, tay lại càng cẩn thận đỡ nàng lên lưng con Mặc Dạ, lại đem dây cương của Bạch Yên cột vào Mặc Dạ, sau đó nhảy lên ngồi phía sau Lâu Thấm Du, để nàng dựa vào trên người hắn.
"Được rồi, nếu mệt mỏi cứ dựa vào ta mà ngủ một chút đi! Khi nào đến ta sẽ kêu nàng."
Thế là bọn họ lại lên đường.
Mà Lâu Thấm Du, khẽ mỉm cười mỹ lệ, phó thác cả thân hình của mình, cả tấm lòng của mình, không hề giữ lại một chút gì, dựa cả vào vòng tay của hắn.
Nàng tin tưởng, hắn sẽ bảo vệ thân thể của nàng, cũng sẽ bảo hộ lòng của nàng!