Bác sĩ nói Thiên Lam bị mất trí nhớ tạm thời do chấn thương. Có thể nói cho cô những chuyện đã qua, kể những kỉ niệm sâu sắc nhất, hay đến những địa điểm quen thuộc sẽ dễ dàng kích phát lại trí nhớ. Bởi vậy, Thiên Tuyết rất dịu dàng nói cho Thiên Lam thân phận mới của mình.
Thân xác này tên Dương Thiên Lam,tiếng anh là Anna, năm nay tuổi, là con ngoài giá thú của ba mẹ. Đúng vậy, cô chính là một đứa con gái riêng, hay còn là một ngoài ý muốn. Còn ngoài ý muốn như thế nào thì Thiên Tuyết không cùng cô nói.
Ba mẹ đẻ của cô đều đã có gia đình và con cái riêng. Như Thiên Minh và Thiên Tuyết chính là anh em cùng cha khác mẹ của cô. Cô còn một em trai cùng mẹ khác cha ở Mỹ quốc.
Bởi vì không muốn làm người thừa trong gia đình bố mẹ nên từ nhỏ Thiên Lam đã sống ở Anh quốc cùng anh họ Eric. Thỉnh thoảng lễ tết mới về thăm ba mẹ.
Một tuần trước, ba Dương gọi Thiên Lam về nước dự đại thọ tuổi của ông nội. Trên đường về từ sân bay, cô bị tai nạn giao thông, bị thương hôn mê.
Thiên Tuyết càng nghe càng sửng sốt. Bởi vì cô nhớ có một nhân vật cũng có thân phận giống như vậy. Mặc dù chỉ là giới thiệu qua, nhưng bởi vì trùng tên nên cô vẫn rất ấn tượng. Cũng là con ngoài giá thú nhưng ba mẹ ruột, mẹ kế, ba dượng đều là những nhân vật kiệt suất. Ngay cả anh họ cũng là một thiên tài, là doanh nhân nổi tiếng trên thế giới. Nhưng đáng tiếc đó lại là một nữ phụ, chỉ xuất hiện trong một cảnh đã gặp tai nạn qua đời.
Tai! nạn! qua! đời!
Thì ra là như vậy?
Lúc đầu nghe trộm hai người nói chuyện, cô đã có cảm giác quen thuộc. Hạ Vi Vi. Tử Nam. Ngọc Minh. Đó chẳng phải là mấy nhân vật nam nữ chính phụ trong tiểu thuyết cô mới đọc sao.
Bởi vì bệnh tim bẩm sinh nên Thiên Lam chỉ đọc những tiểu thuyết hài hước, ngọt sủng giết thời gian. "Ngọt ngào sắc xuân" chính là tiểu thuyết mới nhất cô vừa đọc. Trong đó nhân vật nữ chính Hạ Vi Vi là cô gái nhà nghèo thông minh, lương thiện, luôn kiên cường trong cuộc sống. Còn nam chính Tử Nam là thiếu gia giàu có, đẹp trai. Với cách viết tinh tế, hài hước, tác giả đã đưa tới người đọc một chuyện tình lọ lem ngọt ngào và ý nghĩa.
Theo tình tiết truyện thì bây giờ 'Dương Thiên Lam' đã chết. Trong đại thọ của cụ Dương, nữ phụ Lâm Ngọc Dao sẽ bị vạch trần cố ý mưu hại nữ chính, nhưng vô tình gây tai nạn, hại chết 'Dương Thiên Lam'. Mặc dù là vô tình, nhưng người chết không thể sống lại, nữ phụ bị thân nhân của cố chủ trả thù, cửa nát nhà tan, cuối cùng bản thân nhảy lầu tự sát.
Như vậy, tình tiết đã diễn ra một nửa. Chỉ còn đoạn nam chính giành lại quyền thừa kế nhà họ Trần, giải quyết 'vị hôn thê' và nam phụ xung quanh nữ chính. Cuối cùng nam nữ chính hân hoan nắm tay bước vào lễ đường là happy ending...
"Chị, chị nghĩ gì vậy?" Thiên Tuyết đẩy đẩy Thiên Lam đang ngẩn người "Hay chị nhớ ra chuyện gì rồi?"
Thiên Lam nhìn gương mặt trái táo hồng hào của Thiên Tuyết, cười cười. Thiên Tuyết cùng cô có vẻ ngoài rất khác biệt, nhưng lại đều là vẻ đáng yêu. Cô là búp bê babie, còn Thiên Tuyết lại giống bánh bao, mềm mại, hồng hào, chỉ muốn nắn bóp, cưng nựng. Không biết có yếu tố di truyền nào hay không? Nhìn Thiên Minh tuấn tú, cương nghị như vậy. Cũng không phải tất cả đều là vẻ ngoài đáng yêu đi?
"Chị nghĩ lần này đại thọ của ông nội sẽ rất thú vị đi?"
'Dương Thiên Lam' không chết, nữ phụ sẽ không bị giải quyết dễ dàng như vậy. Không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo nữa. Thật sự là đáng chờ mong...
"Thiên Lam, con thấy sao rồi?"
Kim Nhã Huệ nhìn cô gái trên giường bệnh, gương mặt trắng bóng, hồng hào, dịu dàng hỏi.
Nhìn vẻ nghi hoặc, xa lạ trên gương mặt cô, Thiên Tuyết vội cùng cô giới thiệu.
"Đây là mẹ em" Rồi nhìn người phụ nữ, giải thích " Bác sĩ nói chị bị mất trí nhớ tạm thời. Những chuyện trước đây đều không nhớ gì cả. Nhưng không có vấn đề gì lớn, có thể sau này sẽ nhớ lại."
Thiên Lam nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, nếu Thiên Tuyết không giới thiệu, sẽ không có ai tin, đó chính là mẹ của hai đứa con đã gần tuổi. Nhìn gương mặt dễ thương gần như sinh đôi của Thiên Tuyết, cô ngượng ngùng chào hỏi. "Con chào dì."
"Ừ" Kim Nhã Huệ trả lời, trong lòng vẫn thấp thỏm về bệnh tình của cô " Thật sự không có vấn đề sao?"
Nhận được câu khẳng định của cô và Thiên Tuyết, Kim Nhã Huệ mới thấy trong lòng nhẹ nhõm. Mặc dù, Thiên Lam không là con ruột của bà, nhưng từ nhỏ nhìn cô lớn lên, bà cũng coi cô như con cháu trong nhà mà yêu thương. Nhìn cô hôn mê phải nhập viện, bà cũng thấp thỏm mấy ngày. Bây giờ, nhìn cô khỏe mạnh như vậy, bà cũng yên tâm.
"Dì có hầm canh gà cho con đó. Con uống đi cho nóng." Vừa mở bình giữ ấm vừa lải nhải " Ông nội cũng muốn tới thăm con, nhưng dì thấy trời muộn không dám cho ông đi. Giờ ông cũng già rồi, đi lại cũng bất tiện... Ba con có việc gấp trong quân, vẫn chưa về được. Dì có gọi báo tin cho ông ấy rồi. Ông ấy cũng mừng lắm..."
Thiên Lam cũng không ngại bà nói nhiều, trong lòng còn thấy ấm áp. Trước đây, nghe bạn bè kêu ca bị ba mẹ nói nhiều, Thiên Lam luôn ước ao bản thân có thể được quan tâm như vậy. Chỉ là ba mẹ luôn ở nước ngoài, mỗi lần gọi điện cũng chỉ là dăm ba câu hỏi han. Hôm nay, cuối cùng cũng có người chịu nói nhiều cùng cô. Thật sự là rất vui vẻ.
"Con khỏe rồi. Dì nói ông không cần qua đâu. Bệnh viện đi lại không thuận tiện, mấy ngày nữa con về rồi...Ba bận việc cũng không sao. Con biết tự chăm sóc mình." Thiên Lam nhận bát canh gà, cười trả lời. Chỉ là một bát canh gà nhỏ, nhưng Thiên Lam thấy trong lòng ngập tràn hơi ấm. Thì ra, cảm giác được gia đình quan tâm, hạnh phúc như vậy.
Không biết ba mẹ ở bên kia như thế nào. Biết tin cô qua đời, họ có thương tâm, đau buồn quá không?.....