Không gian hắc ám như thủy tinh cầu bao trùm thành phố, cửa sổ thủy tinh dán một tầng sương sớm ẩm ướt, trong phong ngủ nhiệt khí bừng bừng như núi lửa bùng nổ, thiêu đốt không khí giá lạnh như băng tuyết.
Sàn nhà bóng loáng không nhiễm một hạt bụi, quần áo hỗn độn rơi vãi khắp nơi, chiếc giường kingsize lam sắc dày đặc khí tức . Khuôn mặt nam nhân anh tuấn cả người đầy mồ hôi, hai chân bị co lại trước ngực, khí quan thô to duy trì liên tục xỏ xuyên qua huyệt khẩu tím đỏ, thân thể màu cổ đồng run rẩy suy yếu, cổ họng phát ra vài thanh âm nức nở: “Nha…buông ra…A….a….”
Trác Thích Nghiễn chuyên chú ngăn chặn sự kháng cự của cậu, động tác dưới thân càng dùng sức, chiếc giường sang quý phát ra thanh âm cót két, không chút cố kỵ chiếm hữu.
Mồ hôi tinh mịn trải khắp thân mình Diệp Thiếu Cảnh, có thể thấy khoái cảm của cậu trong chuyện này là rất ít, còn lại chỉ là khuất nhục đau đớn, nhưng nam nhân phía trên chỉ ôm lấy cậu, cô trụ thắt lưng tăng thêm lực đạo, khí quan hung hăng tiến vào dũng đạo eo hẹp như muốn xé đôi người cậu, đau đớn vô pháp vô thiên: “Không…không cần….”
“Còn muốn chạy sao? Toàn thân trên dưới em đều là khí tức của tôi.” Trác Thích Nghiễn vuốt ve mặt cậu, đôi mắt hẹp dài vì mà nồng đậm ý cười, không hề chuyển mắt khỏi người cậu, nhìn cậu rên rỉ dưới sự chiếm hữu của hắn, lại tiếp tục hôn lên đôi môi đã sưng đỏ… Nam nhân này là của hắn, từ trong ra ngoài đều là của hắn.
Trác Thích Nghiễn bá đạo hôn cậu, đem tình cảm không thể khống chế hôn sâu, dục vọng chôn sâu như dã thú đói khát không ngừng va chạm xỏ xuyên cậu.
Tiếng khàn khàn rên rỉ, tiếng nước mỹ, tiếng thân thể giao triền vang vọng khắp phòng, không biết hắn phóng trong thân thể cậu mấy lần, dục vọng vẫn như trước hứng trí bừng bừng không cách nào yên tĩnh, nghĩ đến người trong lòng luôn mong nhớ ngày đêm, liền có một loại phát tiết sở hữu dục vọng điên cuồng.
Trác Thích Nghiễn ôm thắt lưng Diệp Thiếu Cảnh từ phía sau tiến vào. Cậu ngửa cổ há miệng nhưng không có âm thanh nào phát ra, sợi tóc đen nhánh ướt đẫm mồ hôi bết vào gương mặt tuấn mỹ, tùy ý Trác Thích Nghiễn thô bạo luật động, bị hắn mở ra hai chân thon dài thương tích chất chồng, mạnh mẽ thừa nhận nam tính dục vọng tím đỏ như má, kia lỗ nhỏ phun ra nuốt vào cự vật cực đại, tái chỉnh rút ra đến tận ngọn rồi lại hung hăng đỉnh nhập ma xát vách tràng yếu ới: “nha…đủ…dừng lại…”
“Sao lại không được?” răng nanh trắng bóng hôn lên cần cổ hoàn mỹ.
“Tôi…tôi không thoải mái.” Diệp Thiếu Cảnh rung rung bả vai thở dốc, đường cong sống lưng tuyệt đẹp trần trụi màu đồng cổ như liệp báo, da thịt rắn chắc không ngừng xuất mồ hôi, gợi cảm mà mị hoặc.
“Tôi sẽ làm em thoải mái.” Trác Thích Nghiễn liền cắt xuất huyết cổ cậu, bàn tay nhiễu loạn hạ thân, âu yếm dục vọng của cậu, xuất mọi kỹ xảo làm tình lấy lòng cậu.
“ngô…ngô…” Diệp Thiếu Cảnh mặt mày đỏ bừng, thân thể chịu chà đạp run rẩy, thở dốc, cổ tay mang đầy vết xanh thâm tím làm người ta sợ hãi, gắt gao lắm lất dây trói, gân xanh nổi lên, thoạt nhìn hết sức thống khổ, rồi lại nhượng người cảm giác, nguyên lai thống khổ cũng sẽ biến thành hấp dẫn.
Trác Thích Nghiễn ôn nhu hôn cậu, ôn nhu vuốt ve thân mình cậu, thu liễm hung hăng bạo ngược dục vọng của hắn, nhưng nam nhẫn vẫn không cảm thấy thoải mái, cho đến khi dục vọng bình tĩnh trở lại, mới phát hiện thân thể thực nóng, sờ trán cậu, hắn hoàn toàn thanh tỉnh.
Trác Thích Nghiễn hoảng hốt ôm Diệp Thiếu Cảnh tới phòng tắm, thanh lý sạch sẽ thân thể cùng mọi dấu vết của hắn, tìm thuốc hạ sốt cho cậu uống xong mới yên tĩnh nằm bên cạnh cậu, không nhúc nhích nhìn gương mặt cậu tái nhợt mê ngủ, đáy mắt lưu chuyển cảm xúc như đêm mưa trong rừng rậm ẩm ướt.
Không nghĩ tới hắn thế nhưng không khống chế được mình, đem Diệp Thiếu Cảnh lần đầu tiếp nhận nam nhân xâm phạm tới phát sốt, sớm nên biết đến…
Diệp Thiếu Cảnh cùng những nam nhân hắn từng tiếp xúc bất đồng, bản thân cậu không thích nam nhâ, cũng không có thói quen tứ chi thân mật tiếp xúc, càng miễn bàn đến việc mở đùi ra tiếp nhận tính dục nam nhân, mà hắn lại làm bước này tiến triển quá nhanh, thậm chí hoàn toàn không khống chế được. Khi cậu không chịu được nữa nói không thoải mái, hắn vẫn cho rằng cậu lấy cớ trốn tránh, không nghĩ tới cậu đều nói sự thật.
Trác Thích Nghiễn chăm chú nhìn Diệp Thiếu Cảnh, ngón tau thon dài lướt qua gò má cậu, nhìn kỹ khuôn mặt rất phổ thông, phàm là diễn viên điện ảnh đều ưu tiên nam nhân anh tuấn cao lớn, như vậy mới có năng lực hấp dẫn người xem, mà Diệp Thiếu Cảnh không phải trời xinh liền có gương mặt anh tuấn bức người.
Diệp Thiếu Cảnh có lẽ cũng biết hoàn cảnh mình không được tốt, từ sau khu tốt nghiệp đại học bắt đầu tham gia diễn xuất cho tới hiện tại, lăn lôn lâu như vậy đều là diễn viên phụ không nổi bật, không có một cơ hội đóng vai chính, mà cùng cậu xuất đạo Eris tuổi liền là diễn viên chính, Diệp Thiếu Cảnh cũng không quan tâm, như trước lạnh nhạt, chỉ duy nhất một lần phỏng vấn mới nói với phóng viên.