Sau khi nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, Diệp Thiếu Cảnh đã sớm đói bụng đến mức da bụng dính da lưng, lang thôn hổ yến mà ăn cơm, cảm giác sinh lực đã trở lại trong cơ thể, thỉnh thoảng trả lời các vấn đề của Trác Thích Nghiễn, cũng không giấu diễm hắn cậu là diễn viên.
Trác Thích Nghiễn nhấp chút vang đỏ trong ly: “Diễn viên là một nghề rất vất vả.” Rất nhiều diễn viên cứ trong vòng luẩn quẩn diễn xuất cả đời nhưng vẫn không có tiếng tăm gì, trong cái vòng luẩn quẩn đó, được nổi danh chi đếm trên đầu ngón tay.
“Thực sự rất vất vả.” Diệp Thiếu Cảnh chớp mắt nhìn Trác Thích Nghiễn một cái “Tất cả mọi người đều cố gắng làm việc, điều kiện tiên quyết là phải có cơ hội cùng hoàn cảnh.”
Trác Thích Nghiễn ý vị sâu sa nói: “Nếu có bối cảnh tối, mà bản thân không có thực lực, thì dù có cơ hội cũng không phát huy được.”
“Anh nói cũng có lý.” Diệp Thiếu Cảnh ủ rũ, cậu cũng giống như mấy diễn viên quần chúng, muốn có cơ hội phát huy thực lực đều không có điều kiện, cực kỳ vất vả mới có cơ hội còn không toàn tự thân vận động.
Chú ý tới Diệp Thiếu Cảnh mặt mày mệt mỏi, Trác Thích Nghiễn thấp giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, sao mặt cậu mệt mỏi vậy?” Hắn cho rằng Diệp Thiếu Cảnh nhận được vai chính sẽ cao hứng, không ngờ cậu rất bình tĩnh thậm chí có chút suy sụp.
“Tôi hôm nay phải rất cao hứng, đột nhiên nhận được vai diễn ngàn người mơ ước, cảm giác như có vạn từ trên trời rơi xuống, cơ hội như vậy bất luận ai cũng không có được.”
Trác Thích Nghiễn tươi cười tao nhã, ánh mắt ôn nhuận xuyên thấu qua nồng đậm lông mi dừng trên người Diệp Thiếu Cảnh, làm cho hắn thực thoải mái, không ngắt lời cậu, mà tiếp tục im lặng lắng nghe như không biết gì.
Diệp Thiếu Cảnh đem chuyện được đổi vai diễn của mình nói cho Trác Thích Nghiễn “Tôi là người không nổi tiếng, lại luôn đóng vai phụ, lần này đóng vai chính tôi thực sự rât lo lắng.”
“Mọi việc đều có lần đầu tiên, lo lắng quá cũng không giải quyết được vấn đề gì.”
“Tôi cũng luôn tự nhủ với bản thân như thế, nhưng mà…” cậu không hề nổi tiếng, theo lệ thường, dựa theo tỷ suất người xem, dù không cao, nhưng cũng không hề cảm thấy mất mặt.
Trác Thích Nghiễn cười khẽ an ủi Diệp Thiếu Cảnh: “Chỉ là một vai diễn thôi mà, hãy tin tưởng bản thân, sau này cậu sẽ đóng rất nhiều phim, không thể mỗi lần đều lo lắng thế này.” Nguyên lai Diệp Thiếu Cảnh không biết hắn chính là người quyết định thay đổi vai diễn, chỉ đến trả hắn chìa khóa xe không phải đến truy vấn chuyện đổi vai diễn.
“Anh mà xem qua những bộ phim tôi đã diễn thì sẽ không nói như thế.” Diệp Thiếu Cảnh vẫn ủ rũ, cậu không hy vọng mọi người sẽ xem những bộ phim của cậu, cũng không phải vai tốt, vả lại còn là vấn đề hình tượng.
“Diễn viên phải vượt qua giới hạn của bản thân, thậm chí phải đóng vai điên khùng hay những vai phải phá hỏng nhan sắc…” Trác Thích Nghiễn rót một lý rượu đưa cho Diệp Thiếu Cảnh “ Nhân vật lần này của cậu có phân đoạn bị phá hủy khuôn mặt, đến lúc đó mọi người sẽ không chú ý khuôn mặt mà ngược lại sẽ tập trung vào diễn xuất của cậu, cậu chỉ cần nhập tâm vào nhân vật là được.”
Diệp Thiếu Cảnh ngẩn người, cảm xúc bình ổn không ít, Cẩm Đường rất ít khi phân tích cho cậu lợi và hại của vai diễn, chỉ cần diễn tốt là được, cho nên đột nhiên có vai diễn trọng yếu như vậy cho hắn, bất an nhiều hơn vui sướng. Mà Trác Thích Nghiễn an ủi cậu, từ từ thuyết phục cậu, khiến cậu không còn lý do gì để lo lắng, tràn nhập tin tưởng diễn xuất của bản thân, nhập tâm vào nhân vật, sự tự tin thì bất cứ nghề nào cũng phải có.
Diệp Thiếu Cảnh nhịn không được hỏi: “Anh làm gì tại Hoàn Á?” Cậu chú ý tới ngôn hành cử chỉ của Trác Thích Nghiễn cùng người thường bất đồng, hơn nữa còn thường xuyện bận hàng hiệu ngồi xe xịn, không giống công nhân viên chức bình thường trong Hoàn Á, cậu đoán ít nhất cũng tầm quản lý nghệ sỹ trở lên.
“Viên chức mà thôi, đừng nhìn tôi như vậy, kỳ thật cái gì tôi cũng làm.” Trác Thích Nghiễn vui đùa đáp.
Diệp Thiếu Cảnh cũng tin là thật: “Vậy anh cũng rất vất vả.” Công việc trong giới giải trí rất tất bật, phải làm gì, phải nghĩ gì, trong h không phải chỉ có mình diễn viên diễn xuất.
“Rất mệt, mối ngày đều tăng ca, đêm nay rất vui vì có cậu cùng ăn cơm.” Trác Thích Nghiễn chăm chú nhìn Diệp Thiếu Cảnh, tươi cười thân thiện “Lần sau cùng ăn cơm với tôi nhé, tôi còn muốn gặp cậu nữa.”
Diệp Thiếu Cảnh có chút ngoài ý muốn, vẫn nghĩ đây là lời nói khách sáo lịch sự, nhưng thần sắc Trác Thích Nghiễn thực sự nghiêm túc, không giống bộ dạng nói giỡn.
☆ ☆ ☆
Rời khỏi nhà hàng trời đã tối, ở các ngã tư, đèn đường đêu đã bật, đèn xe cộ hòa cùng với đèn hiệu quảng cáo sáng lấp lánh, làm cho cả thành phố giống như dải ngân hà rực rỡ sắc màu. Trác Thích Nghiễn lái xe đưa Diệp Thiếu Cảnh về, tốc độ chiếc Maybach thực ổn. Diệp Thiếu Cảnh cũng không biết nói gì với hắn, chỉ biết lặng im nhìn ra bên ngoài cửa xe, không khí trong xe thực xấu hổ, Trác Thích Nghiễn bật CD cho cậu nghe.
Trác Thích Nghiễn không nhiều lời, Diệp Thiếu Cảnh lại thực nội liễm, ai cũng không mở miệng, ngoài tiếng nhạc từ đĩa CD thì trong xe thực trầm mặc, không biết qua bao lâu, Trác Thích Nghiễn mở miệng trước “Cậu sông một mình sao?”
Diệp Thiếu Cảnh nhẹ nhàng đáp “Ừ” một tiếng.
Trác Thích Nghiễn tò mò hỏi Diệp Thiếu Cảnh cho tới lúc này, trừ bỏ diễn viên thì có làm thêm cái gì không, hắn tìm đề tài cũng thực diệu, không để cho người khác cảm thấy đường đột, Diệp Thiếu Cảnh thấp giọng nói cho hắn biết, rồi lại hỏi chuyện của hắn, không khí trở nên thân thiện không còn căng thẳng nữa, thỉnh thoảng hai người còn phát ra tiếng cười khẽ.
Hai bên đường quốc lộ rậm rạp rừng cây tùng, nơi này là ngoài ô cách xa nội thành, ngoài xe, trời bắt đầu mưa như trút nước, màn nước trắng xóa bao phủ khắp không gian.
Trác Thích Nghiễn đưa Diệp Thiếu Cảnh tới tận dưới khu chung cư, rồi lấy ô trong xe bật ra che cho cậu vào nhà: “Mưa rất lớn, đi đường cẩn thận.” Dứt lời còn thêm một câu: “lên đến nhà, nhắn tin cho tôi.” (Jer: V anh Trác, có từ dưới lầu lên nhà cũng nhắn tin báo =)))))
Diệp Thiếu Cảnh trong lòng ấm áp, cậu một mình sinh hoạt nhiều năm, bằng hữu thân cận cũng không có, có rất ít người quan tâm cậu như vậy chứ đừng nói là một người nam nhân, cảm giác là lạ mà không biết lạ chỗ nào, thế là cậu mỉm cười nói: “Ừ, ngủ ngon.” (Jer: ai cũng biết lạ chỗ nào, chỉ mình anh không biết)
Trác Thích Nghiễn cũng gật đầu mỉm cười nói “Ngủ ngon.”
Diệp Thiếu Cảnh xoay người bước lên lầu, đèn đường chiếu sáng thân ảnh của cậu, thân hình cao gầy, tứ chi thon dài, áo len trắng mềm mại, làm ai cũng muốn tới gần.
Trác Thích Nghiễn rất thích quần áo nam nhân màu trắng kiểu này, trông rất ấm áp, sạch sẽ, đơn giản, nam nhân mặc đồ trắng như cậu rất ít, rất nhiều nghệ sỹ mặc đồ trắng đều có khí tức rất xa hoa.
Mà Diệp Thiếu Cảnh mặc lại tạo cảm giác rất đẹp, một khuôn mặt tà mị trong giới giải trí lâu như vậy, lại vẫn như trước, sạch sẽ, đơn thuần lại rất anh tuấn, một đôi mắt sáng trong như ngọc, một người rất đơn giản.
Diệp Thiếu Cảnh mở cửa đi vào phòng, ra ban công nhìn xuống dưới khu nhà, chiếc xe maybach đen vẫn dỗ ở dưới, nhất thời cảm thấy thực ấm lòng, không nghĩ tới Trác Thích Nghiễn tuân thủ ước định. Lấy điện thoại ra, nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ đều là của Cẩm Đường, định gọi cho Cẩm Đường, nghĩ nghĩ, vẫn là gọi cho Trác Thích Nghiễn trước “Tôi đã lên nhà rồi.”
“Ừ.” Trác Thích Nghiễn nhận điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà tìm kiếm một phòng, nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang đứng ở ban công một căn hộ tầng , mỉm cười dùng giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng nói: “Em nghỉ ngơi sớm đi.” (Jer: đến chỗ này thì không dùng xưng hô tôi-cậu nữa >”