Chiếc xe Lincoln màu đen bon bon trên cầu vượt, ngoài cửa sổ xe là bóng đêm thành thị, rấy nhiều xe ô tô cao cấp qua lại trên quốc lộ, đèn xe lóe sáng tựa như một con sông lấp lánh ánh đèn.
Trong xe, Trác Thích Nghiễn vẫn thực im lặng, luôn nhìn chăm chú cậu, khiến Diệp Thiếu Cảnh không được tự nhiên, nhịn không được cúi đầu, yên lặng tổ chức ngôn ngữ giải thích cho hắn việc ở bên cạnh Lâm Tú Nhi, bởi vì chỉ có những chuyện như thế hắn mới lộ ra ánh mắt thâm trầm với cậu, hắn không thích cậu có cử chỉ thân mật với người khác ngoài hắn, chỉ bằng việc sinh hoạt hằng ngày cũng đã cảm giác được hắn với cậu có dục vọng độc chiếm rất cao.
Một đạo bóng đen che ánh sáng trước mắt, bàn tay thon dài cẩn thận tỉ mỉ sờ sờ vết thâm bên má trái đã được phấn che đi của cậu, thanh âm trầm thấp đông lạnh thâm tâm người khác: “Ai đánh mặt em?”
Thần sắc Diệp Thiếu Cảnh ngẩn ra, những từ ngữ chuẩn bị để giải thích lại bị hắn hỏi thế liền nuốt trở lại vào bụng, lo lắng bất an liền tiến vào g ngực, không ngờ hắn quan sát kỹ như vậy, cậu nắm chặt tay Trác Thích Nghiễn nói: “Em không cẩn thận bị thương thôi.”
“Em cho rằng anh sẽ tin?” Khuôn mặt Trác Thích Nghiễn càng trở nên tối đen, cả người hắn toát ra sát khí lạnh thấu xương, hắn nhẹ nhàng vuốt ve làn da thâm tím đã được trang điểm kỹ, hận không thể đem người đánh cậu rút gân lột da, nếm đủ mọi thống khổ.
“Em biết anh tin, những lời em nói anh đều tin.” Diệp Thiếu Cảnh nhìn thẳng Trác Thích Nghiễn, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên tia mất mát đau xót, khiến cậu có chút không đành lòng, không ngờ hắn sẽ lộ ra thần sắc như vậy, nhưng nếu nói cho hắn biết mình và Eries tranh chấp, chắc chắn hắn sẽ giúp cậu trút giận nhưng cậu không muốn hắn sẽ vì cậu mà làm loại chuyện này.
Trác Thích Nghiễn vong tay ôm thắt lưng kéo cậu vào trong lòng mình, đáy mắt quay cuồng cảm xúc tựa như sóng triều hắc ám trong đêm đen, thanh âm trầm thấp lại ôn nhu bên tai: “Anh quan tâm em, chẳng lẽ không thể nói thật với anh sao?”
Mùi nước hoa D&G quen thuộc tràn ngập chóp mũi, vây quanh thân thể cậu, cảm giác an toàn trước nay chưa từng có nhượng Diệp Thiếu Cảnh trấn tĩnh lại, ngẩng đầu đối Trác Thích Nghiễn mỉm cười, lại phát hiện cơ mặt khẽ động có chút đau đau.
Trác Thích Nghiễn chuẩn xác sờ cơ mặt cứng đơ của cậu, thập phần đau lòng nói: “Bị thương còn cười cả đêm? Sao em ngốc vậy, sao không nói với tổ sản xuất điều chỉnh thời lượng chương trình?”
“Cũng không phải nghiêm trọng, tươi cười sẽ không bị người khác phát hiện.” Diệp Thiếu Cảnh vì hắn nhẹ nhàng mát xa cười ra tiếng, nếu vin vào bị thương mà không tham gia chương trình, ngày mai các báo lại bảo cậu nổi tiếng nên làm kiêu.
Trác Thích Nghiễn nhìn nụ cười của Diệp Thiếu Cảnh, cảm xúc khuôn mặt tựa như mặt trời sa mạc, tràn ngập bi thương đau lòng: “Em cảm thấy đây là mục tiêu em theo đuổi sao?” Nghệ sỹ bất đồng với người thường, đều có nỗi đau khổ riêng, nhưng nghệ sỹ luôn luôn bị giới truyền thông chú ý, thậm chí còn phóng đại gấp vạn lần, cho dù trên mặt bị thương, đau đến chóng mặt nhưng trước máy quay vẫn phải như cũ nở nụ cười chuyên nghiệp.
“Em đã đi tới bước này, chẳng lẽ muốn em buông tay sao?” Diệp Thiếu Cảnh đem mặt chôn trong g ngực vững chắc của hắn, nhẹ nhàng thả lỏng, những ánh đèn bên ngoài hắt lên mặt cậu tựa như những vụn nhỏ kim cương lấp lánh.
Trác Thích Nghiễn cái gì cũng không nói, chỉ thả lỏng cho cậu tư thế thoải mái tựa vào, ôm chặt bả vai Diệp Thiếu Cảnh, lấy nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền sang cho cậu, muốn dùng sức ôm cậu, khiến cậu tiếp nhập vào cơ thể mình mới an tâm.
Lúc về tới nhà cũng đã h đêm, Diệp Thiếu Cảnh cởi áo khoác nằm trên sô pha nghỉ ngơi, còn chưa nằm được p đã bị Trác Thích Nghiễn đẩy vào nhà tắm, trong phòng tắm trang hoàng đèn điện hoa lệ, gương khắc hoa văn trên tường phản chiếu gương mặt cậu. trút bỏ lớp trang điểm trên mặt, cảm giác vẫn còn dính dính, lại nghiêm túc tẩy sạch một làn, cho đến khi trên mặt truyền tới cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Diệp Thiếu Cảnh nhu nhu mắt, nhìn gương mặt có chút mệt mỏi của mình, đôi mắt đen thùi lùi cùng vết bầm trên má trái, cậu sờ sờ lên vết bầm không hiểu sao Trác Thích Nghiễn có thể nhìn được sau lớp hóa trang dầy như vậy, một bên chớp chớp mắt, nhẹ nhàng bỏ lớp kính sát tròng ra, thuận lợi bỏ mắt kính đã ở trong mắt một ngày.
Lần nữa nhu nhu hai mắt, mở mắt ra, xuất hiện trong gương chính là hình ảnh ‘xác không hồn’ tựa như cương thi trong phim ảnh, Diệp Thiếu Cảnh giật mình, lại nhỏ thuốc nhỏ mắt, cảm giác mắt chua xót cay cay, rồi mới đem lens bỏ vào hộp. Số độ cận của cậu không cao, nhưng hôm nay thực không có tinh thần, vì thế chuyên gia trang điểm khuyên cậu mang lens, như vậy hình ảnh trên máy quay sẽ không còn vô thần.
Lúc Diệp Thiếu Cảnh gội đầu xong, hơi nước cũng tràn ngập phòng tắm, bồn tắm mát xa thật lớn đã đổ đầy nước, Diệp Thiếu Cảnh bước vào ngồi trong bồn, nước ấm bao quanh cơ thể, những mệt mỏi cũng dần tan đi, ánh sáng ấm áp hoàng kim nhẹ nhàng khiến toàn thân cậu thả lỏng.
End