-Yaki, sao lại để hắn đi? Hắn đã gây ra rất nhiều chuyện đáng ghét!
Luffy thấy kẻ địch đã chạy thì hỏi Yaki.
-Giữ hắn lại làm gì? Cũng không có cơm tối mời hắn ăn.
Yaki cười nói.
Sau đó quay sang Chopper nói.
-Chopper, trị liệu cho lão Iceberg cùng thợ đóng tàu kia đi.
Bọn họ có vẻ bị thương rất nặng đấy.
Sau đó hắn tiếp tục quay qua nói với nhóm Luffy, Zoro, và Nami.
-Các cậu muốn biết cái gì thì hãy chờ Chopper sơ cứu xong cho lão Iceberg kia rồi hãy hỏi lão.
Lão biết lý do vì sao Robin phải làm như thế.
Luffy nghe thế thì định hỏi gì đó nhưng ngay sau đó lại không nói nữa.
Tìm một góc ngồi xuống, hắn có chút hậm hực với chuyện vừa rồi.
Sau chuyện Usopp rời nhóm, rồi đến chuyện Robin phản bội bọn họ.
Làm thuyền trưởng như hắn, nếu cảm thấy dễ chịu mới là lạ.
Nami cũng đi theo hỗ trợ Chopper trị liệu cho hai người Iceberg và Pauly.
Vì hai người bị thương nặng hơn Zoro, nên ưu tiên họ trước.
-Yaki, cậu ở trong phòng này từ lúc nào?
Zoro bỗng nhiên hỏi Yaki.
-Tớ hả?...Ừ, lúc nào nhỉ?...!Hình như là từ chiều thì phải.
Lúc mà cô nàng kia vẫn còn giả dạng thư ký của lão.
Yaki chỉ vào Iceberg nói.
-Cái gì?
Iceberg nghe Yaki nói thế thì hét lên kinh ngạc.
Một người bên cạnh lão từ chiều đến giờ mà không một ai phát hiện, vậy tất cả mọi chuyện xảy ra trong phòng này, người này đều biết cả.
Chỉ là không chút hành động nào mà chỉ đứng bên ngoài xem cho đến lúc nhóm Mũ Rơm xuất hiện.
-Kinh ngạc như thế làm gì? Vũ khí kia nghe có vẻ thú vị đấy nhưng cũng không phải lần đầu tôi nghe thấy chuyện đó.
Hơn thế nữa, trước đó, chúng tôi từng đi qua một hòn đảo cũng nghi ngờ chứa loại vũ khí kia nhưng chúng tôi chả có hứng thú gì cả với thứ đó cả.
Yaki nhìn lão Iceberg kinh ngạc thì cười nói.
-Cậu biết một nơi khác cũng có loại vũ khí này?
Iceberg mắt trừng lớn hỏi.
Lão kinh ngạc đến thất thần, thứ mà sư phụ lão cùng lão liều mạng bảo vệ lại không chỉ có một.
Vậy bọn họ liều mạng như vậy có đáng không?
-Lão tưởng chỉ một mình có bản thiết kế vũ khí đó sao? Thế giới này rất rộng lớn, thứ như vậy nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.
Chỉ là có chút khó tìm mà thôi.
Với lại Robin rất khó nắm giữ, vì thế dù ai tìm được mà nàng không giúp thì cũng vô dụng.
Còn chúng tôi có nàng nhưng lại không hứng thú với thứ đó.
Sức mạnh sao, đây mới là sức mạnh chân chính?
Yaki nói, sau đó nắm chặt nắm đấm vang lên tiếng răng rắc.
Ý hắn chính là sức mạnh bản thân mới là sức mạnh thực sự.
-Nếu ai cũng nghĩ như cậu thì tốt rồi.
Iceberg cười khổ nói.
…
Lúc này, ở một nóc nhà khá cao cách công ty Galera khá xa,
Bà Cocoro cùng cháu của mình là Chimney và con mèo Gonbe đang nhìn về phía công ty đóng thuyền.
Hai bà cháu đã trở lại đảo từ sớm vì tránh cơn sóng thần kia.
Bà Cocoro có quan hệ khá tốt với lão Iceberg chỉ là vừa trở lại, bà vẫn chưa đến thăm hỏi hắn, mà dẫn cháu mình đi khắp nơi ở thành phố phía trên, thậm chí la cà đến các quán bar uống rượu.
Vì thế, đến lúc này, bà mới nhận ra có chuyện xảy ra ở công ty Galera.
-Bà…Bà ơi!! Bên kia có chuyện gì vậy? Sao đổ nát hết rồi, còn có ánh lửa nữa.
Chimney ôm lấy một cái trụ trên nóc nhà nhìn về phía công ty đóng tàu nói.
-Là trụ sở chính của Galley-la đấy…Hy vọng là …Iceberg sẽ không sao? Lẽ ra ‘thứ đó’ không nên bao giờ được đưa đến thế giới này mới đúng.
Bà Cocoro uống từng ngụm rượu lớn nói.
Có vẻ như bà đã đoán được chuyện gì xảy ra ở đó, cũng như biết về thứ vũ khí nguy hiểm kia.
-Đi thôi, bà cháu mình qua đó xem.
…
-Lucci, có chuyện gì thế?
Lucci lúc này đã gặp lại Kaka, Blueno và Califa.
Trên khóe miệng hắn lúc này vẫn còn vết máu rõ rết.
Vừa rồi, lúc bị đánh bay, vừa rơi xuống, hắn liền vội vàng đứng lên, thi triển nguyệt bộ để chạy trốn.
Dù biết Yaki để cho hắn rời đi vì một số lý do nào đó nhưng hắn vẫn phải cẩn thận.
Nếu chọc tên kia nổi lên sát tâm, hắn sợ rằng khó thoát.
-Là tên thuyền viên của băng Mũ Rơm.
Không nghĩ đến hắn lại mạnh đến như vậy.
Lucci lau máu ở khóe miệng, lạnh lùng nói.
-Là kẻ bị truy nã triệu kia sao? Tên là Yaki thì phải! Hắn mạnh đến như vậy sao?
Califa nghi ngờ hỏi.
- triệu? Hừ..! Tên kia mạnh hơn thuyền trưởng của mình rất nhiều.
Tiền thưởng nhiều lúc không thể đánh giá được thực lực của một tên hải tặc.
Nếu các ngươi gặp hắn thì hãy cẩn thận.
Lucci hừ lạnh nói.
Nghĩ lại lúc bị Yaki áp chế bởi năng lực quỷ dị kia, hắn có chút không cam lòng.
Nhưng hắn vội thu lại tâm tình, nhìn về phía Blueno hỏi.
-Blueno, tên Franky lúc trước ở quán bar của ngươi sao?
-Đúng vậy.
Nhưng hắn đã rời đi tìm kiếm băng Mũ Rơm.
Blueno lắc đầu nói.
Ngay đúng lúc bọn họ đang phóng nhanh trên các nóc nhà thì bên dưới truyền đến tiếng một nhóm người đang gào thét.
-Mũ Rơm, bọn ta đã bắt được tên mũi dài.
Nếu các ngươi không muốn bọn ta làm gỏi hắn…rồi ném xuống biển thì hãy đến nhà kho dưới chân cầu.
-Ra đây!! Ra đây nào!! Mũ Rơm.
Kaka nhìn thấy đám người phía dưới thì lên tiếng.
-Đó không phải là đàn em của Franky sao?...Nhà kho dưới chân cầu!!
Lucci nghe thế thì gật đầu, sau đó nói.
-Chúng ta xuống hỏi bọn chúng.
…
Mười phút sau,
-Đại ca, cứu chúng em với…!!!
Một tên đàn em cuối cùng của Franky trước khi bị súng chỉ đánh bất tỉnh thì hét lớn.
Chỉ là tiếng hét hắn sẽ không thể nào truyền đến tai Franky.
-Đừng lo! Ta sẽ gửi lời chào của các ngươi tới ‘Đại Ca’ kia của các ngươi.
Lucci thu tay lại rồi lại nói tiếp.
-Đã xác định được địa điểm.
Các ngươi đi thôi.
Mang tên kia về cho chúng ta.
-Hừ!! Lucci, ngươi không đi hả?
Kaka thấy Lucci không có ý định đi theo bọn họ đến nhà kho dưới cầu bắt người thì kinh ngạc hỏi.
-Không!! Ta cần liên lạc với đô đốc Aokiji.
Lucci lạnh lùng nói.
Đám người Kaka nghe thế thì nhíu chặt lông mày, đây là chuyện gì? Cp bọn họ lúc làm việc sẽ không liên người ngoài tới khi hoàn thành nhiệm vụ.
Bọn họ tự hỏi, vì sao bây giờ Lucci lại muốn liên lạc với một đô đốc hải quân.
Như hiểu được phản ứng của đám người Kaka.
Lucci lạnh nhạt nói.
-Ta không nghĩ chuyện này sẽ dễ dàng kết thúc như vậy đâu.
Tên hải tặc kia không đơn giản.
Hắn cho ta cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Hơn thế nữa, từ lúc bắt đầu, hắn hình như đã biết chuyện gì đó.
Thế nên mới để ta rời khỏi đó một cách dễ dàng như vậy.
Nghe Lucci nói, đám người Kaka kinh ngạc há hốc mồm.
Đây là lần đầu tiên bọn hắn thấy Lucci có phản ứng như vậy với một tên địch nhân.
Cảm giác như Lucci mất hết niềm tin khi đối đầu với tên hải tặc kia mà phải gọi cứu viện từ một đô đốc hải quân vậy.
-Chúng ta không có nhiều thời gian.
Theo lệnh mà làm!!