Chương : Lâu rồi không gặp
“Bộp..
Bộp… Bộp…!?”
Yaki vừa vỗ tay vừa đi đến bên cạnh Optimus Prime Franky vừa đáp xuống cách đó không xa nói.
“Không chiến của cậu tốt lên rất nhiều rồi đó, Franky!?”
So với hai năm trước, Franky đúng là ở mặt không chiến đã mạnh lên rất nhiều.
Có thể thấy Optimus Prime không thể bay, nhưng Franky lại dùng động cơ đẩy để dừng lại trên không một chút.
Sau đó dùng cánh để hạ gục đối thủ, việc này chứng minh hắn đã tính toán từ trước.
Hơn thế nữa, không chiến chỉ hơn nhau một nhịp đó mà thôi.
Chỉ một nhịp sẽ dễ dàng định ra thắng thua.
“Hahaha..
phải không!?”
Optimal Prime Franky phát ra âm thanh cực lớn cười nói.
Sau đó còn đưa tay ra sau đầu xoa xao, hình ảnh này khiến mọi người cảm giác con Robot này có linh hồn thật sự hơn là một con Robot cứng ngắc.
“Nằm yên đi, nếu không muốn chết!?”
Yaki rút ra thanh kiếm tổ bố sau lưng mình, gác lên cổ của Babe nói.
Đòn vừa rồi cũng không thể nào hạ cả hai người Babe và Buffalo nhưng cũng khiến cả hai choáng váng.
Để tránh rắc rối, Yaki liền đi đến, dùng ánh mắt giết người nhìn Babe .
Babe thấy thanh kiếm cùng ánh mắt của Yaki thì giật mình, ngoan ngoãn ngồi yên không dám loạn động.
Hơi thở mát lạnh từ thanh kiếm này khiến nàng có chút sợ hãi.
Bên kia, Buffalo cũng bị Franky đè xuống.
Sau đó dùng xích xắc trói lại cả hai, ném chúng đến bên cạnh tên Caesar.
Chỉ là lúc này bên cạnh tên Caesar có một vật kỳ quái, đó là một trái tim được bọc trong một cái hộp trong suốt hình vuông.
Mà trái tim này đã bị một vật nhọn đâm xuyên qua.
Yaki nhíu mày nhìn trái tim kia.
Hắn nhớ đến chỉ có một người có năng lực này.
Hy vọng, trái tim này không phải của ai trong băng.
“Franky, cậu có còng đá biển không!? Khoá chúng lại đi!?”
“Ừ, tớ cũng định vậy.”
Chỉ là Franky chỉ kiếm được một còng đá biển trong khoang Optimus Prime Franky.
Và kẻ chọn bị khoá tất nhiên là Caesar, kẻ đã ăn trái khí gas Logia.
“Franky, cậu nhìn mặt thằng này âm hiểm không!? Thật muốn vả cho hắn mấy phát!?”
Yaki nhìn khuôn mặt âm hiểm của Caesar nói.
Đúng là nhìn tên này là muốn vả rồi, cặp sừng, mắt miệng đen.
Dù là đang bất tỉnh nhưng vẫn rất đáng ghét.
“Tớ cũng thấy thế.
Gặp nhiều kẻ rồi nhưng cái khuôn mặt này đúng là đáng bị đánh!?”
Lúc này, Caesar đã tỉnh lại, nghe thế thì run lên vì sợ hãi.
Người trẻ tuổi trước mắt nhìn rất điển trai, thế mà động một tí là muốn đánh người, chỉ vì người ta nhìn đáng ghét.
Thật là đáng sợ!?
“Ngươi tĩnh rồi phải không? Đừng giả vờ với ta!? Tỉnh rồi thì trả lời câu hỏi của ta.
Còn giả vờ là ta sẽ chặt một tay một chân của ngươi đấy.”
“Tỉnh rồi!? Tỉnh rồi!? Đừng chặt tay chân của tôi!?”
Caesar nghe bị chặt tay chân thì sợ hãi, vội vàng nói.
“Thế thì tốt!? Giới thiệu về bản thân của ngươi.
Hai tên các ngươi cũng vậy.
Đừng để ta phải tra tấn các ngươi.
Nghe không?
Yaki mang theo ánh mắt uy hiếp nhìn ba người đang bị trói lạnh lùng nói.
Ba người Caesar nghe thế thì gật đầu lia lịa, cũng không dám làm loạn trước mặt tên này.
Bọn hắn cảm giác được, Yaki không nói chơi.
“Cậu vẫn thế Yaki!?”
Franky bên cạnh cười nói.
Thủ đoạn này năm trước hắn đã thấy nhiều.
Trong băng, nói đến độ đáng sợ thì không ai bằng Yaki.
Nhưng bây giờ Yaki đã cũng hoà ái hơn rất nhiều lúc trước.
Thường thì hắn sẽ chọc một kiếm vào chân một trong mấy tên này xong rồi mới hỏi.
Thế là cả ba tên này phun ra gốc gác của mình.
Caesar thì nói luôn bí mật về trái SMILEs và việc hắn hưởng được lợi ích từ nghiên cứu của Vegapunk.
“Ngươi không phải là thành viên băng Mũ Rơm!? Ngươi rốt cuộc là ai?”
Babe tức giận hỏi.
Nàng không nhớ băng Mũ Rơm có một thành viên như vậy.
năm trước thì có một tên nhưng đã chết trong trận chiến thượng đỉnh.
Giờ thì tên này ở đây ra? Chắc chắn không phải thành viên của băng Mũ Rơm.
“À… Ta hả!? Ngươi hỏi làm gì? Ta là ai không quan trọng.
Quan trọng là ngươi nên cầu nguyện sẽ không bị giết ở đây?”
Yaki cười tươi nói.
Hàm răng trắng và nụ cười tươi sáng cực kỳ rực rỡ nhưng mà đối với ba người Babe thì đây là nụ cười vô cùng tàn ác khiến bọn chúng lạnh cả sống lưng.
“Ồ… Ra rồi sao!?”
Đúng lúc này, bên trong đường hầm truyền đến chấn động.
Vô số tiếng hò hét cùng với tiếng hô hào.
Có vẻ số người xong ra khá đông, Franky thấy thế thì xách ba tên Caesar lên xà lan, đặt ở dưới chân Optimus Prime Franky.
Còn hắn thì nhảy vào bên trong Optimus Prime, chuẩn bị chiến đấu.
Yaki thấy thế thì chỉ cười, hắn cũng đến đứng bên cạnh Optimus Prime Franky, chờ đợi người bên trong đường hầm đi ra.
“Lối ra kìa!?...!Xông lên thôi!!”
“Bên ngoài có thể có khí độc.
Nami, nhanh tạo ra một cơn gió lớn thổi quét mọi thứ!?”
“Được!?”
Nami vừa đáp thì gậy thời tiết cô nàng vung lên, một cơn bão nhỏ từ trong đường hầm thổi ra bên ngoài, tạo thành một cơn lốc xoáy bay thẳng lên trời rồi tan biến.
“RA RỒI…!?”
Sau cơn gió lốc là một chiếc xe chở hàng có ký hiệu SAD to đùng, bên trên có một dãy số .
Có thể thấy đây là một chiếc xe vận chuyển trái SMILEs từ bên trong ra cái xa lan đang đậu ở đây.
Lúc này, trên xe có rất nhiều người.
Một đám kid khổng lồ, một đám lính canh của Caesar, một đám hải quân, và tất nhiên không thiếu Hải Tặc.
“Thì ra là bọn họ… Chờ các cậu cũng lâu quá rồi đó!?”
Franky thấy người đi ra thì từ trong Optimus Prime Franky đi ra, đứng bên cạnh Yaki cười nói.
“Hahaha… Các cậu ấy vẫn ồn ào như vậy!?”
Yaki cười nói.
“Đúng thế.
Các cậu ấy dù đã mạnh nên nhưng chưa bao giờ thay đổi!!”
Franky đáp, cùng lúc đó thì đám Luffy cũng chứng minh lời hắn nói.
Một tiếng hét lớn của Luffy khiến tất cả mọi người trên chiếc xe chở hàng kia chú ý.
“CHƯ THẦN ƠI!! NHÌN KIA…OPTIMUS PRIME FRANKY!?”
“Ếh!!?”
“TUYỆT VỜI…!? ROBOT KÌA!!”
Đám nhóc với tất cả nam nhân có mặt trên chiếc xe chở hàng đều nhìn về phía xa lan hét lớn.
Hai mắt tỏa ra ánh sáng như ánh sao nhìn chằm chằm Optimus Prime Franky.
Trong lúc đó, có một số người thì không chú ý đến Robot mà cảnh giác nhìn chằm chằm ba người bị bắt cùng người đứng bên cạnh Franky.
“Đó là…!?”
Law nhìn chằm chằm vào Yaki, lông mày nhíu chặt lại với nhau.
Hắn cảm thấy người này rất quen.
Trái với hắn, nhóm Mũ Rơm ban đầu còn cảnh giác nhưng sau đó thì sửng sốt đứng ở đó, biểu hiện như chết lặng.
Mọi người thấy biểu hiện của băng Mũ Rơm như vậy thì có chút kinh ngạc.
Đúng lúc này, Yaki đứng bên cạnh Franky lên tiếng cười nói.
“Yoh, lâu rồi không gặp.
Các cậu vững sung sức như bình thường nhỉ!?”