Chương : Ra biển
Trời bỗng nhiên đổ một cơn mưa khiến mọi người đang hưng phấn thu liễm lại.
Mọi người đều nghi ngờ, đây là điềm báo sao? Tại sao đổ mưa đúng lúc này?
Tất nhiên không phải ai cũng chú ý đến điều này, nhóm người có chiến lực cao một chút hoặc là Haki quan sát tốt một chút liền nhận ra đang có người đi về phía này.
Dù là người đó còn ở khá xa bọn họ…
“Chuẩn bị đón khách đi, Sanji.”
Luffy cười nói với Sanji bên cạnh.
“Ừ…!?”
Sanji liền đi vào trong bếp chuẩn bị thức ăn.
Thấy thế, Nami, Robin, Usopp, Chopper, Momo cũng đi theo hỗ trợ Sanji.
Một lúc sau, người đến cũng xuất hiện trong tầm mắt của họ.
Người này không ai khác chính là Aokiji, cựu đô đốc Hải Quân vừa mới đi gặp Tay đấm đen Z xong.
“Nhìn tình hình có vẻ như việc gặp gỡ không được suôn sẻ thì phải?”
Aokiji vừa đến gần chưa kịp lên tiếng thì Yaki đã hỏi.
“Ừ… Kết quả đã như dự đoán từ lúc ban đầu!!”
Aokiji lạnh nhạt đáp, sau đó hắn đặt một cái la bàn vĩnh cửu trước mặt nhóm Mũ Rơm nói.
“Đây là nơi mà Z sẽ đến.
Lão đã bắt đầu hành động… Không… Hải Quân sợ rằng cũng đã trên đường đến đó.
Vì thế nếu các người đến đó, các ngươi có thể phải nằm xuống…”
Đúng thế, nếu cả băng có thể đánh bại được Z đi nữa thì đối mặt bọn hắn là sự bao vây của Hải Quân.
Chiến trường sẽ trở nên cực kỳ khốc liệt và kết quả đã như định sẵn cho nhóm Mũ Rơm…
“Ừ..
biết chứ… Có điều bọn tôi cũng không định đánh với Hải Quân lúc này.
Hạ Z mới là mục tiêu chính… Mà ông đến đây chỉ để nói những điều này thôi hả? Có vẻ không đúng lắm nhỉ?”
Yaki cười nói.
Đúng lúc Aokiji định đáp lời thì Sanji mang thức ăn lên.
Thế là cuộc nói chuyện chuyển sang trên bàn ăn trong sự kinh ngạc đến kinh hãi của nhóm Nami.
Dù sao, Aokiji cũng để lại bóng ma tâm lý rất nặng trong lòng bọn họ.
Chiến lực của lão quá kinh khủng, cả băng đã suýt chết năm trước khi lần đầu gặp Aokiji.
“Ờ..
món ăn ngon thật đấy.
Đây là món gì?”
Aokiji vừa ăn một đùi gà vừa hỏi.
“Là gà ăn mày đấy… Mùi vị rất đặc biệt phải không?”
Sanji mang lên các món ăn còn lại cười nói.
“Ừ… mùi vị này… ta chưa bao giờ ăn qua dù đã đi qua rất nhiều vùng biển khác nhau.”
Aokiji gật đầu nói.
“Tất nhiên rồi… Thư mà Yaki mang đến, muốn tìm ở thế giới này thật sự rất khó…!!”
Sanji cười nói.
Trong hai năm tập luyện, hắn đã tìm hiểu và học tập rất nhiều món ăn thông qua sách vở.
Thế nhưng không có một cuốn sách nào nói đến cách làm và nấu nướng những món ăn mà Yaki từng nói đến.
Việc này khiến hắn rất hiếu kỳ về thân phận thật sự của Yaki.
Yaki bên kia cũng chỉ cười và tập trung vào thức ăn trên bát của mình..
Thưởng thức món sườn chua ngọt làm từ thịt và xương động vật của thế giới này thật sự quá tuyệt.
Chỉ nhìn và ngửi mùi thôi cũng khiến hắn nước miếng nhể nhại rồi.
“Tay nghề của cậu càng lúc càng tốt đấy Sanji.
Thế cậu có tạo ra món ăn nào mới trong thời gian năm qua không?”
Yaki vừa ăn vừa hỏi.
“Có, chỉ là nó không được tốt lắm!!”
Sanji gật đầu nói.
“Ờ… Lúc nào rảnh làm cho bọn tớ ăn thử.
Phải qua nhiều lần thất bại mới tạo ra món ăn ngon được.
Không phải sao?”
Sanji nghe thế cũng gật đầu đồng ý.
Đúng thế, có thất bại, có đánh giá mới khiến món ăn và kỹ thuật của hắn tăng lên được.
Đúng lúc này, bên ngoài đã tạnh mưa, Aokiji liền hướng mọi người hỏi.
“Các ngươi không gấp đi đến hòn đảo kia sao? Đến trễ, mọi thứ sẽ kết thúc đấy.”
“Hahaha..
không cần thiết.
Theo kim nam châm thì hòn đảo này cách nơi đó không xa.
Thế nên tí nữa lên đường cũng được.
Miễn đến trước khi lão Z đánh chìm hòn đảo là được.
Mà theo như thông tin ngươi mang đến.
Lão Z cũng phải đến tối mới đến được hòn đảo đó.”
Yaki cười nói.
Hắn đã tính sẵn, chiến đấu phải xảy ra trên hòn đảo kia, như thế bọn hắn mới có lợi thế.
Nếu ở trên biển, Sunny sẽ chịu tổn hại, như vậy thì không đán.
Hơn thế nữa, nếu đánh trên hòn đảo đó, đám Hải Quân chính thức sẽ bó tay bó chân.
Bọn hắn sẽ thoải mái hành động hơn.
Aokiji gật đầu, xem như hiểu ý định của Yaki nhưng đúng lúc này, hắn phát hiện ánh mắt Yaki thay đổi, nhìn chằm chằm hắn rồi hỏi.
“Nói đi, Aokiji… Ngươi muốn gì? Ta biết ngươi sẽ không đến đây chỉ để đưa kim nam châm la bàn vĩnh cữu cho bọn ta không!?”
“Haiz..
ờ..
Ta muốn thấy lão được sống.
Ngươi có thể sao?”
Aokiji nghe thế thì thở dài, cũng không dài dòng mà nói.
Nghe thế, Yaki liếc mắt mọi người.
Thấy mọi người cũng nhìn hắn, thế là hắn hiểu ý.
Trên thuyền, ngoài hắn tay nhuốm máu nhiều người ra thì những người trên thuyền hầu như không giết người, dù kẻ địch là ai đi nữa.
Hắn đáp.
“Có thể.
Luffy sẽ đánh bại Z, chúng tôi sẽ mang lão rời khỏi hòn đảo đó.”
“Tôi sẽ đánh bại lão.”
Luffy gật đầu chắc nịch nói.
“Nói thì dễ nhưng Hải Quân đang nhìn chằm chằm.
Không, có cả chính phủ thế giới.”
Aokiji lắc đầu cười khổ.
Nghe thì dễ dàng nhưng lão Z đã có tâm muốn chết và Hải Quân, Chính phủ thế giới không muốn lão sống.
Thật sự dễ dàng sống sót vậy sao?
“Nếu ta đáp ứng thì sẽ làm được.
Nhưng, sau việc này, ngươi nợ chúng ta một ân tình.
Sau này, nếu chúng ta cần, hy vọng ngươi sẽ ra tay.”
Yaki gật đầu chắc chắn nói.
“Tất nhiên nhưng việc đó sẽ không đi trái tâm nguyện của ta.”
Aokiji gật đầu đáp.
“Tất nhiên!!”
Yaki thấy lão sảng khoái như vậy thì cười.
Bên cạnh, mọi người đã há hốc mồm kinh ngạc.
Một lời hứa của Aokiji không phải nhỏ.
Dù chiến lực hay mặt nào đi nữa, cựu đô đốc hải quân không phải nói chơi.
Đặc biệt là Law, hắn nhìn Yaki với ánh mắt đầy kinh ngạc và hiếu kỳ.
Hắn có chút không thể tin được, một lời hứa của Cựu đô đốc Hải Quân lại đạt được một cách dễ dàng như vậy.
“Tốt rồi… Xuất phát thôi mọi người.
Ăn no, uống say, đi đánh nhau thì không còn gì bằng…Hahaha!!”
Yaki cười lớn đứng lên trước.
“Tốt…!!”
Mọi người cũng đều đứng lên hô lớn, sau đó tiến ra thuyền Sunny trong anh mắt theo dõi của Aokiji.
Khi mọi người ra khơi thì Aokiji cũng rời đi, cưỡi chiếc xe đạp của mình, ra biển.