Vài ngày sau, thuyền Going Merry vẫn lênh đênh trên biển, thẳng tiến đến hòn đảo được gọi là ‘khu vườn mini’.
Yaki lúc này đang ở đuôi thuyền đón lấy ánh nắng tu luyện.
Hắn đang ở giai đoạn quan trọng trong việc tu luyện.
Huyễn khí của hắn sắp đột phá vì thế hắn càng phải cố gắng.
Guku đã nhắc nhở qua với hắn, huyễn khí khi đột là một bước ngoặt quan trọng.
Nếu sơ suất, huyễn khí sẽ mất không chế, trùng kích khắp thân thể, nhẹ thì trở thành phế nhân, nặng thì bạo thể mà chết.
Vì thế, mấy hôm nay, hắn rất cẩn thận trong việc tu luyện.
-Haizz…Chỉ một chút nữa thôi là chạm vào đột phá vách ngăn, nhưng sao mà khó nhằn quá…
Yaki mở mắt, ngả người nằm dài trên sàn thuyền, nhìn bầu trời trong xanh nói.
Đúng lúc này, trong cabin truyền đến tiếng nói của Nami.
-Chúng ta đang cố gắng đến khu vườn nhỏ thật nhanh.
Thế mà bây giờ lại bị kẹt ở nơi này.
-Trong lúc chúng ta đang ở đây thì ….
Alabasta …
Vivi nói.
-Đừng lo lắng.
Tôi biết cô phải tới Alabasta sớm nhất có thể.
Luffy cười nói sau đó hắn chạy ra boong thuyền liên tục hô lớn ‘Câu cá! Câu cá thôi!’.
Yaki nghe hết tất cả chỉ là hắn cảm thấy Vivi quá ngây thơ.
Vạch trần Crocodile thì sẽ kết thúc việc bạo loạn sao? Nào dễ như thế? Đừng quên tên kia đã chuẩn bị mấy năm, với lại ai tin được lời một cô công chúa biến mất đã lâu.
Hắn lắc đầu tiếp tục nằm phơi nắng.
-LŨ ĐIÊN! NGỒI XUỐNG VÀ C M HỌNG LẠI ĐI!
Đang lim dim ngủ thì tiếng quát của Zoro khiên hắn giật mình tỉnh giấc.
Bó tay, hắn đành phải đi ra trước thuyền xem có chuyện gì.
Lúc này...
-Mấy người … CÓ THỂ IM LẶNG MỘT GI Y KHÔNG HẢ?
Tiếp đó là tiếng Nami.
-Sao cậu kích động thế?
Luffy làu bàu hỏi.
-Ôi! Tiểu thư Nami vẫn tuyệt vời khi cô ấy nổi giận!
Sanji lò đầu ra nói.
-Ôi trời…
Nami chỉ có thể vỗ trán vô lực với đám này.
-Thật là lạ nhỉ! Cậu ta được treo thưởng triệu Berries...!Các cậu nên bảo cậu ta dữ dằn hơn.
Vivi nhìn cảnh này cười nói.
-Cô bảo một tên ngốc dữ dằn hơn...Thuyền trưởng chúng ta chỉ nghiêm túc lúc cần thiết thôi, cậu ấy chưa bao giờ giết người.
Nami cười khổ nói.
-Ừ, đúng vậy.
Có lẽ cô sẽ không ngờ đến.
Cậu ta đã đánh bại rất nhiều tên hải tặc nhưng không có ai chết cả.
Nhớ đến thì khá nhiều đấy, tên trung úy nắm đấm thép, rồi người cá Arlong, còn có chỉ huy hạm đội hải tặc, Don Krieg, và một tên lừa đảo, Kuro.
Zoro đi đến bên cạnh cười nói.
-Nhưng tớ nghe nói… Arlong … và một Đại Tá hải quân…
Vivi nhớ đến tin tức tình báo về băng mũ rơm.
Theo như thông tin thì Arlong và một Đại Tá hải quân đã chết trong tay băng Hải Tặc Mũ Rơm.
-Trên thuyền này không phải chỉ một mình Luffy bị treo thưởng.
Còn một người cực kỳ nguy hiểm nữa...!Người đó rất đáng sợ...!Chém người thì chỉ chặt đầu… Bên ngoài nhìn hắn rất hiền lành, luôn luôn cười nhưng rất nhạy cảm… Cậu nên tránh xa cậu ta một chút,...!hình như cậu ta không thích con gái...đặt biệt con gái ngây thơ…
Zoro mặt nguy hiểm nói, càng nói giọng càng nhỏ, đến cuối cùng thì như thì thầm bên tai Nami và Vivi.
Vivi nghe thế thì có chút sợ hãi, khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng rõ rệt, bên cạnh Nami thì nhịn cười.
Nàng không nghĩ Zoro còn có một mặt này.
-Zoro, cậu nói xấu ai thế hả? … Bốp…
Yaki vừa từ sau thuyền đi đến thì nghe hết lời Zoro vào tai.
Không chút do dự, hắn tung một cước đá vào mông Zoro khiến hắn bay xuống boong thuyền, lăn lóc đến dưới chân Luffy và Usopp, nơi bọn họ đang câu cá.
-Zoro, cậu muốn câu cá hả? Nhưng cũng không cần gắp gáp thế chứ…
Usopp quay đầu nhìn Zoro nói.
Chỉ là thấy khuôn mặt sát khí của Zoro thì chưa nói hết câu liền im bặt.
-Khỉ con, tôi sẽ giết cậu!
Zoro tức giận nhìn về Yaki hét lớn.
-Tên đầu rêu kia, gọi ai là khỉ con hả? Còn dám nói xấu tớ với người đẹp! Không đánh cậu thì đánh ai.
Yaki rút Yanki đao phía sau ra, đi xuống boong thuyền nói.
-Gọi ai là đầu rêu hả? Muốn đánh nhau phải không?
Zoro cũng rút kiếm, lao vào tấn công Yaki.
Hai người điên cuồng chém giết nhau trên boong thuyền, đao quang kiếm ảnh liên tục lóe lên, tiếng gió rít gào khiến mọi người có chút sợ hãi.
-Hai cậu điên hả?
Nami nhìn hai người xuất thủ không kiêng dè, không giống đánh chơi nên lo lắng hét lên.
Bên cạnh Vivi cũng thế, cả hai cô nàng định chạy xuống can ngăn… Nhưng vừa đi được mấy bước, Sanji đã xuất hiện ngăn cả hai người lại.
-Sanji..
Cậu..
Nami khó hiểu hỏi.
-Bình tỉnh nào...Nami tiểu thư.
Hai người đó chỉ là luyện tập mà thôi.
Nhìn họ kìa, đang cười vui vẻ thế kia mà… Nhìn chiêu thức có vẻ hung hiểm nhưng mỗi chiêu mỗi thức đều đã được tính toán kỷ, không gây tổn thương đến đối phương…
Sanji cười nói.
Nghe thế Nami và Vivi nhìn Zoro và Yaki, thấy hai người trên mặt nở một nụ cười thì cũng yên lòng.
-Đánh đi, chém tên đầu rêu đó Yaki…
-Chém hắn, kiếm sĩ, chặt bộ mặt đáng ghét kia ….
Luffy không biết từ đâu kiếm được một cái nồi, liên tục gõ lên cổ vũ.
Usopp cũng không kém, từ đâu đó lấy ra một cái trống gõ.
Hai người la hét cổ vũ, quên đi việc câu cá của mình.
Nói đến cuộc chiến…
Yaki cố ý khơi lên cuộc chiến này, lâu nay hắn tập trung vào việc luyện khí, ít dùng đao nên muốn nhờ trận chiến này rèn luyện.
Zoro bên kia thì muốn chiến cùng Yaki lâu rồi, khoái đao của Yaki rất có lợi cho việc luyện kiếm của hắn.
-Tốc độ của cậu tăng lên nhiều rồi đó, Zoro.
Nhưng cậu bây giờ giống như người sử dụng vũ khí đơn thuần mà không có ý chí trong đó.
Yaki cười nói trong lúc giao thủ cùng Zoro.
-Ý chí, ý cậu là sao?
Zoro khó hiểu hỏi.
-Nghĩa là biến thanh kiếm của cậu trở thành một phần sức mạnh ý chí của cậu.
Tớ gọi đó là cảnh giới kiếm hào.
Yaki nói.
Zoro bắt đầu suy nghĩ tới lời Yaki vừa nói.
Sau một lúc, Zoro hỏi.
-Cậu thì sao? Vũ khí của cậu tựa kiếm nhưng không phải kiếm, thế có đạt đến cảnh giới kia không?
-Có chứ! Vũ khí của tớ cũng là một loại vũ khí lạnh, cũng có thể đạt đến cảnh giới đó.
Khi cảm nhận được hơi thở của vạn vật, dễ dàng chém đứt sắt thép, chính là lúc chúng ta đạt đến sức mạnh ý chí.
Yaki chậm rãi giải thích, sau đó nói tiếp.
-Được rồi, Zoro, tập trung vào trận chiến, khoái đao của tớ bắt đầu tăng tốc đấy.
Cẩn thận bị chém trúng.
-Được!
Zoro gật đầu.
Lúc này, Yanki đao tăng tốc, Yaki xuất hết vốn liếng của mình.
Hắn không dùng huyễn khí hay cố đánh ra đao khí.
Đao pháp của hắn chính là một chữ nhanh, nhanh đến mức mà người ngoài nhìn vào như đang có một cái lồng bao phủ hắn.
-Vụt..Vụt..Vụt..
Yanki đao vừa lớn vừa dài khiến cái lồng cũng rất lớn rất dài, nó đang từ từ áp sát Zoro bên kia.
-xoạt..
Zoro thấy tốc độ xuất đao của Yaki tăng nhanh thì trở nên nghiêm túc.
Hai mắt hắn lóe lên sự sắc bén nhìn từng cử động của Yaki rồi cố gắng tránh né Yanki đao.
Zoro không dùng kiếm của mình để đón lấy mà dùng thân thể cảm nhận để tránh đao.
Lúc đầu, hắn liên tục bị chém trúng, áo quần bị chém thành từng mảnh.
Tất nhiên đây là Yaki cố gắng không gây thương tích cho Zoro, chỉ là đao kiếm không có mắt, lâu lâu, lại để lại vài vết xước trên da Zoro.
Nhưng chỉ sau một lúc, Yaki cực kỳ kinh ngạc, hắn cảm nhận được Zoro đang chậm rãi bắt kịp tốc độ của hắn.
Trong đao sẽ có một đao chém trúng Zoro nhưng bây giờ số lượng đã tăng lên, phải đao mới chém được một phát.
- đao, đao, đao, đao…
-Tên này thật đúng là một kiếm sĩ tài năng.
Yaki trong lòng nói thầm.
Bây giờ, Zoro đã hoàn toàn bắt kịp tốc độ khoái đao của hắn.
Yaki cũng không vì vậy mà tức giận, trái lại có chút vui mừng, dù sao, cùng một thuyền, đồng bạn càng mạnh càng tốt.
Với lại, dù hắn có trái ác quỷ phụ trợ, nhưng người ta tu luyện từ nhỏ.
Số lượng Zoro vung kiếm có khi nhiều hơn số lần hắn ăn cơm.
Vì thế, bị bắt kịp hoặc vượt qua cũng là bình thường.
-Roẹt…
Zoro bỗng nhiên xuất kiếm, một kiếm đâm thẳng vào ngực của Yaki.
Kiếm này tốc độ và kỹ thuật không chê vào đâu được, nó phá tan màng phòng thủ của Yaki, kiếm nhắm thẳng ngực hắn mà đâm tới.
Có điều, Yaki cũng không phải kém, trong lúc sắp trúng kiếm, hắn di chuyển sang bên cạnh nữa bước tránh đi kiếm này của Zoro, chỉ là giữa ngực vẫn để lại một vết xước nhỏ.
-Dừng...!dừng, không đánh nữa…
Yaki vừa hô vừa lùi lại phía sau..
-Cậu chém tớ nhiều đao như thế, giờ muốn không đánh là không đánh hả?
Zoro bị đánh đau, bây giờ đã chiếm ưu thế, làm sao lại dừng.
Hắn xách kiếm đuổi theo Yaki...!Chỉ là Yaki thân thể bỗng nhiên nhẹ như một sợi bông, đạp lên lang cang cabin, bay lên trên đài quan sát trong sự kinh ngạc của mọi người.
-Đúng là một tên không bao giờ chịu thiệt....