Nhất Thiên vẫn im lặng,lồng ngực phập phồng vì quá lo lắng. Có lẽ ánh mắt ấy như một thỏi nam châm có lực hút vô cùng lớn,khuôn mặt ấy-đến bây giờ cậu mới để ý tới,quả thật là rất giống một tiểu thiên thần từ trong truyện cổ tích!Được một lúc,Nhất Thiên quay sang hỏi Nguyên:
-Đi chưa?
-Rồi!
Nguyên quay mặt sang nhìn về phía cánh cửa sổ của ngôi nhà có hàng râm bụt đỏ chói,trong lòng có chút hụt hẫng đáp trả. Thật là xui xẻo mà! Đáng lí ra cậu không nên cho thằng bạn ăn hại này xem mới phải,nếu không cậu có thể tha hồ no nê ngắm cô suốt cả ngày. Nhìn Linh như này,tim cậu cứ đập thình thịch không thôi,có lẽ cậu ta nghĩ mình cảm nắng trước cô lớp trưởng a này rồi! Tình yêu bắt nguồn từ lúc cậu bị cô phát hiện đang bỏ tiết ở khu sân sau trường,lúc ấy cô thật sự rất đanh đá cứ nằng nặc đòi giao cậu cho thầy phụ trách. Thật bực mình khi cậu bị làm phát kiểm điểm cộng với trực nhật sân trường suốt một tuần dài đằng đẵng! Ai mà ngờ cậu cứ suy nghĩ về cô suốt tuần ấy,rồi cứ lẽo đẽo theo đuôi cô không buông. Chẳng biết vì lí do gì,Linh không xinh bằng mấy hotgirl theo đuổi cậu,cũng không mè nheo hay nói mấy câu tình cảm sến súa lấy lòng,vậy mà cậu vẫn cứ đâm đầu như một con thiêu thân...
Nhất Thiên thở phù nhẹ nhõm,vứt cái ống nhòm xuống giường,mệt nhọc nói:
-Nhảm quá đi!
Nguyên cũng vứt mình xuống giường mà thở ra một hơi nặng nề."phù"
-Mày thích Linh vì lí do gì? Gái xinh không phải còn nhiều hay sao?
Nhất Thiên ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng,nghiêm giọng hỏi. Nguyên vẫn nhìn lên trần nhà suy nghĩ,nghe thấy câu hỏi của Thiên thì chỉ cười hạnh phúc.Thấy thằng bạn không trả lời câu hỏi lại còn cười tủm tỉm khiến cậu hơi bực:
-Yêu đến điên dại rồi à?
-Mày im đi,tao không có giống mày đâu,không phải tao lăng nhăng hay chỉ thích gái xinh đâu nha! Tao thật sự chân thành,chưa bao giờ tao lại có cảm giác nghiêm túc như vậy...
Nhất Thiên đưa ánh mắt chăm chú nhìn vào thằng bạn chí cốt. Thằng Nguyên quả thực đã rút ra được,đã tự tìm được tình yêu của bản thân,nhưng còn cậu thì khác cậu vẫn chỉ là một thằng con trai sống trong thế giới mà tự lừa gạt chính mình,quên đi tuổi trẻ,quên đi cả một thế giới đang tồn tại ngay bên cậu...Cậu chìm trong suy nghĩ,ánh mắt mang một vẻ đăm chiêu tuyệt đối,đôi lúc ánh mắt ấy còn thoáng một nụ cười tự giễu. Nhất Thiên nhìn sang ngôi nhà đã đóng bặt cửa sổ,cậu khẽ mỉm cười nói năng cũng bâng quơ chẳng vào một vấn đề :
-Tao muốn được nếm trải mùi vị thật sự của tình yêu. Nhưng tao không đáng...Tao chỉ cần là tao như hiện tại thôi!
Nguyên xoay xoay chiếc ống nhòm trong tay,nhìn Nhất Thiên đầy cảm thông. Nguyên hiểu,hiểu cái gì nó đang suy nghĩ,đơn giản là cậu biết con người nó không phải là đứa chơi bời,tất cả chỉ là một cái cớ.
__________Nhà họ Vương__________
-Cậu chủ vừa ra ngoài rồi thưa phu nhân!
Cô hầu cung kính lễ phép nói,trước mặt người phụ này nếu không cẩn thận trong từng lời nói thì khó lòng mà được tồn tại. Người phụ nữ này,quả thật không tầm thường chút nào,suy cho cùng cũng là con người đầy toan tính mưu mô.
-Bao lâu rồi?
Ánh mắt sắc lạnh của Vương phu nhân khẽ lướt qua người của người hầu trước mặt,trên tay đang nhâm nhi cốc trà nóng. Cô hầu khẽ cúi mặt xuống mà thở,bẽn lẽn nói:
-Khoảng gần tiếng ạ! Bà chủ có gì căn dặn?
-Ta muốn gì,không đến lượt các người lên tiếng! Cút!
Vương phu nhân lạnh lùng nói rồi móc chiếc điện thoại trong túi xách,một tay vẫn cầm cốc trà đang bốc khói nhè nhẹ...
-Mau trở về nhà!
-Tôi không muốn về! Đừng ép tôi.
Tiếng của Nhất Thiên lạnh nhạt vang lên,một câu nói mang cảm xúc khinh bỉ đến tột cùng...bg-ssp-{height:px}
-Con không về chi bằng để Nhật Nhất nối dõi sản nghiệp,đến lúc đó đừng trách ta không báo trước!
Bà ta uy hiếp cậu,lấy thằng bé khốn nạn đó ra mà cảnh cáo cậu! Cậu hận bà ta,cái người mà cướp đi cuộc sống hạnh phúc với gia đình mà cậu đáng có,đáng được nhận. Cậu hận thằng bé Nhật Nhất kia,chỉ vì nó mà nỗi thống khổ trong cậu càng tăng thêm bội phần. Cái gì mà được gọi là anh em chứ? Nhất Thiên thật muốn bẻ gãy lưỡi của kẻ phát ngôn.Mà suy cho cùng,một con người như bà ta lấy cái cớ gì mà nói giúp cậu,rồi thông báo cho cậu một cái tin quan trọng như vậy? Suy cho cùng, Nhất Thiên cậu đâu phải người dễ lừa,bà ta ăn nói dễ dãi như vậy đâu phải là không có mục đích.Nhất Thiên hừ lạnh một tiếng,nhàn nhạt nói:
-Tùy bà!
-Mày cố ý đứng nhìn Vương gia tán gia bại sản trước mặt mày hay sao?
Bà ta cố ý khơi dậy trong cậu niềm cảm thương,ít ra là cố đưa đẩy cậu cùng hợp tác...
-Mày có biết,mẹ mày vì muốn giành chút chỗ đứng cho mày ở Vương gia mà đã chịu bao nhiêu cực khổ.Mày can tâm đứng nhìn ư?
-Nếu Vương gia cứ vậy mà sụp đổ,kéo theo bà cũng tàn tạ theo thì tôi quả thực rất hứng thú.Tôi tin mẹ tôi trên trời cũng sẽ ủng hộ cho tôi.
Nhất Thiên nhếch mép khinh thường nói,cảm nhận được cơn tức giận ngút trời của bà ta thì bèn tắt máy.Cậu càng chủ ý cho bà ta tức giận không thông mà.Nguyên nghe xong cũng vài phần vỡ lẽ,nói nhẹ:
-Đi đi!
-Tại sao?/Nhất Thiên ngạc nhiên
-Cũng là chuyện hệ trọng mà. Mày đâu phải là kẻ vô tình,lòng dạ sắt đá,non nớt không hiểu chuyện mà ương bướng cãi lời!
-Tao biết bà ta chỉ là giả bộ mà.
-Vậy mày cũng nên xem là kịch hay gì chứ?
Nguyên liếc mắt nhìn,hàm ý là một câu khuyên nhủ.Nhất Thiên nhăn trán:
-Tao ko hứng thú,chi bằng ở đây cùng mày...
Thiên lấp lửng nói,vẻ mặt cười cười.
-Mày phắn đi! Mau.Tao cũng chỉ nghĩ cho mày thôi.Nhanh đi
Cậu đẩy thân hình cao lớn của Thiên đi ra cửa phòng,ngay lập tức lạnh miệng:
-Out đi!
-Shit!
Nhất Thiên thuận miệng mà phun ra,nhanh chóng rời đi...
~~~~~~~~~Chap này không có gì liên quan đến đôi bạn trẻ,tại giới thiệu luôn về thế lực của nhà họ Vương,gia đình của Nhất Thiên & mối tình đơn phương của Nguyên thôi~~~~~~~~~~~~
_____pp mấy mem___G____