Trời đã nhá nhem tối,cô cũng ở bệnh viện nửa ngày rồi.Uể oải thở dài một hơi,Linh đưa mắt nhìn mẹ mình đang ngủ.Nước biển vẫn lặng lẽ rơi từng hạt,từng hạt...Tưởng chừng như thời gian đang lê lết từng khắc một chậm trễ.Hoàng Linh ngồi bên cạnh mẹ,cầm lấy bàn tay bà mà tì lên khuôn mặt mình,cảm nhận sự thô rát của đôi bàn tay kia:-Mẹ - Hoàng Linh nhẹ giọng - Con sẽ làm mọi thứ vì mẹ.Trên thế gian này,chỉ có mẹ là người thân duy nhất của con,chỉ mẹ là yêu thương con nhất.
Nói đến đây,Linh ngậm ngùi dừng lại.Sống mũi cô cay nồng,đôi mắt cũng mờ mờ vì làn nước che phủ.Cô nói trong tiếng nấc,giọng cô bi lụy đến xé gan xé ruột:
-Vì thế,cho dù là khó khăn tới mấy,con cũng sẽ không để mẹ rời xa con,dù chỉ là một khắc một giây. Ung thư! Nó sẽ không giết chết mẹ đâu. Con nhất định sẽ không để mẹ bị căn bệnh đó giày xéo nữa.
Nói rồi,Linh đứng dậy,nhẹ nhàng đặt tay mẹ vào trong chăn.Cô lau sạch nước mắt còn dính trên mặt,kiên cường nói:
-Mẹ hãy tin ở con!
Hoàng Linh lặng lẽ bước ra ngoài,cô đóng cửa lại.
Lại là một cái thở dài,cô lấy tay vuốt mái tóc của mình một cách mệt mỏi...
Nặng nề bước ra ngoài sảnh chính,Linh lấy điện thoại ra,cô lưỡng lự một lát rồi mới nhấn nút "call":
-Alo
Âm thanh lạnh lẽo vang lên,cũng đủ biết người cầm máy bên kia là ai!
-Tôi-đồng ý!
Hoàng Linh cố gắng nói ra ngần ấy câu.Cô biết mình đã hoàn toàn thua cuộc trước hắn rồi...
Cô biết cái bộ mặt thờ ơ này của mình có lẽ sẽ không còn mãi mãi.Suy cho cùng cô vẫn cần sự giúp đỡ của hắn.Linh cảm thấy mình thật nhục nhã biết mấy.Tuy chỉ là mượn tiền hắn,nhưng đối với cô,mọi chuyện không phải đơn giản như thế:
-Hư! Cuối cùng cô cũng vứt cái sĩ diện không đáng một xu của mình rồi sao?
-...
Linh im lặng,cô cắn chặt môi để chịu sự sỉ nhục đó.Cô biết lòng dạ hắn không hề đơn giản mà đi giúp ngườii như thế.Cô cắn chặt môi tới nỗi nó đã rơm rớm máu.
-Hôm nay cô có tới nhà tôi không?
-Tôi không biết.
Linh đáp gọn lỏn
-Được! Coi như thỏa thuận đã xong,từ ngày mai,cô chính thức làm gia sư kiêm bạn gái của tôi!
Nói rồi Nhất Thiên tắt máy.Linh co cụm,cô từ từ quỵ xuống và cuối cùng là ngồi xổm.Cô ôm mặt khóc nức nở.Tại sao? Tại sao? Sao cô phải đê tiện như thế? Rồi mọi người cũng sẽ nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ.Họ nhổ vào mặt con người như cô. Phải làm sao đây? Làm sao để cho sự uất nghẹn này thuyên giảm. Phải làm sao cho người ta hiểu rằng cô không hèn hạ như thế,không ham hư vinh như thế.
Tuyệt đối không,cô bắt đầu hoảng loạn với những suy nghĩ của bản thân mình.Nước mắt không ngừng rơi.Cô phải làm sao đây?
Đằng trước cô bỗng vang lên là giọng nam sốt sắng:
-Kìa Linh! Cậu sao vậy? Không khỏe chỗ nào hả?
Hoàng Linh ngước mắt lên,thì ra là Nguyên (mình đã đề cập ở chap ,)
Cô bèn ôm chầm lấy cậu không chút do dự,cô nói trong nước mắt:
-Nguyên! Làm sao đây? Làm sao đây ? Phải làm thế nào đây? Tớ không muốn thế ? Phải làm sao đây ? Làm sao đây? huhuhu....
Linh liên tục lặp lại câu làm sao đây như một lời hoang mang tột độ. Nhìn cô khóc như vậy trong lòng Nguyên thật chua xót,cậu cũng cảm thấy đau lây. Nguyên vuốt tóc cô,nhè nhẹ an ủi :
-Không sao đâu! Có tớ ở đây rồi! Thôi,chúng ta đi chỗ khác thôi.
----Ở một góc khác,có một bóng nam nhân cao lớn,hắn ta nhìn về phía người nam nữ đang ôm nhau kia.Trong ánh mắt còn phảng phất chút bực bội.Hắn đã cố đè xuống cơn tức giận trong mình. Sự thực,hắn là một người rất tham lam,hắn không yêu ai nhưng lúc nào hắn cũng muốn mọi người,tất cả phụ nữ đều si mê trước hắn. Đó cũng chính là lí do mà hắn làm mọi cách để người con gái kia yêu hắn.Nhưng kế hoạch của hắn đã chậm một bước: Bởi lẽ,bạn thân nhất của hắn đã yêu cô ấy,và chính cậu đã hứa sẽ không bao giờ cướp đi tình yêu của họ,càng không cướp cô khỏi cậu ấy...--------
__________Công viên_________
-Linh!Rốt cuộc có việc gì?
Nguyên nhẹ nhàng nói,đặt trên tay cốc capuchino còn ấm.Nhìn cô thế này,tâm trạng cậu cũng không thấy thoải mái chút nào
-Nguyên! Mẹ tớ..hức..bà ấy bị ung thư..hức...cuộc sống khốn khổ kia...tớ không dám đối mặt lần nữa...hức..cũng không đủ...
Linh chợt nghĩ ra một thứ,bèn chôn chặt câu nói trong lòng.Cô chỉ nức nở suốt như vậy,cô yếu đuối lắm.Cô không dám phủ định rằng mình sẽ ổn,không đâu,cô không chắc thế.Cô mềm yếu lắm...
-Linh! Bình tĩnh lại đã,cậu không được khóc mãi như thế này! Khóc-giải quyết được điều gì?
Cô đưa khuôn mặt đáng thương của mình nhìn cậu.Trong lòng trào dâng niềm chua xót...bg-ssp-{height:px}
-Cậu hiểu chứ? Số phận,cũng là do ông trời...- Nhìn thấy cô vẫn khóc,cậu rối rắm trong lòng,vò mái tóc xoăn kiểu Hàn Quốc cho nó không ra hình thù ( omeo) ,cậu bất lực,chỉ có thể khuyên bảo - Xin cậu đấy,cứng rắn hơn đi,tớ..thật sự là không biết nên khuyên cậu từ đâu,nhưng...cậu cứ như vậy thì giải quyết được gì?
Hoàng Linh im lặng,giờ phút này cô chỉ có thể lắng nghe những gì mà Nguyên nói
-Uống đi chứ? Nguội uống không ngon đâu.
-Nguyên,mọi thứ sẽ ổn mà phải không? Mọi thứ!
Linh nhìn xa xăm nói
-Ừ,nếu cậu tin vào bản thân cậu.
-Cảm ơn cậu,mình biết phải làm gì rồi!
Linh suy nghĩ một lúc rồi mới đứng lên.Vẻ mặt của cô,thật sự là đã tươi tỉnh hơn trước,đầy hi vọng và lo lắng.Nguyên không biết cô đang nghĩ gì,cậu không thể bước vào cái thế giới của cô.Chỉ là một phút cố gắng,cô cũng sẽ đẩy cậu ra bằng mọi cách.
Cốc capuchino vẫn còn vứt ở đó,lạnh lẽo và cô độc...
Nguyên nhìn nó,âm thầm và chịu đựng...Cậu chỉ cười nhạt đầy thê lương...
----------Tua lại lúc Linh ở nhà Nhất Thiên------------
Lời của tác giả: Lúc Linh hỏi Nguyên mọi chuyện liệu sẽ ổn chứ? Thực ra là cũng nói về quá khứ.Ngay cả việc Linh khóc,không chỉ đơn giản là vì mẹ cô,mà là một phần về cái quá khứ mà cô đã vô tình phát hiện ra....--Cùng đọc nhé---
Cô tới nhà Nhất Thiên,sau khi được cha của hắn mời làm gia sư,ông đã muốn gặp riêng cô và nói chuyện,cuộc trò chuyện được diễn ra như sau:
Linh bước vào phòng sách,cô tò mò nhìn mọi thứ xung quanh.Bỗng tiếng ông Vương vang lên khiến cô giật mình và lúng túng:
-Thật là ngại quá,cùng người quen mà ta không thể giữ cháu ở lại lâu hơn.
Linh chau mày khó hiểu:
-Ý Bác...?
Ông Vương bật cười:
-Cháu gái,cháu không nhận ra ta ư? Đã lâu không gặp rồi phải không?
-Cháu thật sự không hiểu.
-Xem cái này,chắc cháu sẽ nhớ.
Vương lão gia đưa cho cô một quyển album cũ kĩ đã rách mép,nhưng trên mặt bìa lại sạch bụi.Chứng tỏ ông rất chau chuốt nó.Linh bèn lật từng trang.
Mỗi một trang đều khiến cô ngạc nhiên hơn,chỉ là tấm ảnh thôi,nhưng nó khiến cô choáng váng.Ông Vương vẫn cười niềm nở như chuẩn bị đón niềm vui cực lớn.
Cô choáng váng,trong đầu không khỏi nghĩ ngợi và phân tích.
Mọi thứ như lờ mờ trước mắt cô,cho tới khi cô giật mình lắp bắp:
-Ý bác...Nhất Thiên...nhóc mập ư?????
Hoàng Linh chính thức hoang mang không thể tin vào những gì mình nghĩ.....
Lời của con Au:
-Yề Yề...chap này ăn đứt mấy chap trc nha,khá dài đấy tự cmn hào
-Qúa khứ vẫn chưa dừng đâu ạ,tại con Au cứ thích cắt mấy chỗ kiểu này cơ cho kịch tính hí hí
-Dự tính là không kể liên miên như mấy chap trc nứa,vào chủ đề chính thoy
Thông báo:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
-Mình đang viết tập truyện : Yêu nhầm công tử lạnh lùng ạ xin giới thiệu luôn:
-Truyện đậm chất TEEN , tình yêu không quá lố mà đơn giản thoy
-Truyện viết về tình cảm cúp bồ BEAST
mọi người đọc và cho nx giùm mình ạ pp