Bàn tôi ngồi toàn người trẻ tuổi với nhau nên chẳng mấy ai câu nệ tiểu tiết.
Thấy cô phục vụ xinh đẹp run tay bê đĩa cá to chà bá lửa vừa nặng vừa nóng, nhiều khách còn chủ động đỡ đĩa cá cho cô ấy chia.
Cô ấy bận tới mức không cả vén sợi tóc rơi tán loạn trên trán.
Trong lúc cô ấy đang chia đồ ăn cho bàn bên cạnh, tôi thức thời xoay mặt kính tự lấy đồ ăn nóng hổi mới đặt lên.
"Để anh lấy cho, em không cẩn thận dễ làm rơi thức ăn đấy!"
Lúc nói nhỏ không ai nghe thấy xưng anh hô mày, lúc nói to thì xưng anh xưng em.
Đồ con quỷ hai mặt!
Tôi muốn chửi thế lắm, nhưng chừa cho gã chút ít mặt mũi nên không buồn nói thôi.
Cứ như vậy, hễ tôi định lấy món nào là Vũ nhảy tót vào lấy giúp tôi.
"Anh quan tâm mày như này rồi, mày cũng nên tỏ vẻ quan tâm anh mày một tí đi chứ?" Vũ cố tình đưa đẩy, miệng phả hơi thở nóng bỏng vào tai tôi, tay lột vỏ một con tôm sú để vào đĩa ăn của tôi.
"Nhưng em không thích làm trái với tiết canh lòng lợn của mình anh ạ!"
Nghe tôi nói xong câu bông đùa đó, Vũ xị mặt.
Chắc anh cay mấy vụ bị tôi lừa đi ăn lòng lợn tiết canh cách đây tháng trước đó ấy mà.
Dùng xong món tôm, cô gái tên Khanh ngỏ ý hỏi thực khách có muốn thay đĩa ăn không.
Thấy đĩa ăn của mình không bẩn lắm, tôi lắc đầu.
Người ta đã bận tối tăm mặt mày rồi tốt nhất không nên làm phiền.
"Sơn Ca! Em mau thay đĩa ăn đi để tí anh cắt thịt bò cho em.
Em không cần phải ngại, cô ấy đã được trả công để làm công việc này." Vũ ngỏ lời định nhấc đĩa của tôi lên.
Nhưng tôi nhất quyết không đồng ý thay đĩa ăn.
Mặt hơi nhăn nhìn anh Vũ mỉm cười với những người ngồi cùng bàn, luôn miệng nói: Em gái tôi đang tuổi nổi loạn!
Cuối cùng bữa tiệc cũng kết thúc một cách em đẹp.
Gái đẹp phục vụ nhiệt tình cộng thức ăn ngon, nói chung là ăn một bữa tại khách sạn JW Marriott không có gì để chê hết, tiền nào của nấy quá xứng đáng.
Quả không hổ danh là khách sạn có đội ngũ nhân viên tận tâm và chu đáo chăm sóc khách hàng nhất nhì ở Việt Nam.
"Em thấy anh dùng chút rượu, lái xe liệu có ổn không đấy?" Tôi ngồi vào ghế lái phụ, thật tâm hỏi.
"Anh tay lái lụa mày lo gì?"
"Em không lo chuyện đó, em chỉ lo về muộn là do anh bị mấy chú áo vàng thổi còi thôi."
"Cái con bé nhẫn tâm này!" Vũ nấc lên một cái, đưa một chai nước vặn nắp sẵn cho tôi uống.
Anh vẫn nhớ ban nãy tôi kêu khát nên đã xin khách sạn chai nước này hả?
Cũng tại cốc thạch xoài hơi ngọt, ăn vào gây cảm giác khát.
Không nghĩ gì nhiều, tôi nhận lấy và mở chai ngửa cổ tu một hơi.
Khi về đến phòng trọ, chẳng biết tự dưng tôi thấy nóng một cách bất thường.
Trời sắp sang đông, sao lại nóng thế nhỉ? Nhất là từ lúc xuống xe, lớp vải quần l't cọ vào vùng kn khiến chỗ đó rỉ ra ít nước dịch.
Quái! Cơ thể tôi bị làm sao thế này?
"Đã đến đây rồi, em không định mời anh vào phòng trọ uống chút nước ấm à?" Anh Vũ theo sau giữ chặt lấy tay tôi và miết nhẹ càng làm cơn khô nóng trong người thêm phần khó chịu.
Tôi giật mình, vùng khỏi bàn tay ấm nóng đó, vội lấy chìa khóa mở toang cửa phòng.
"Anh vào đi! Vào nhanh uống nhanh rồi về với bố."
Tôi không hề biết rằng, hành động vô ý này của mình vô tình dẫn một con sói đói vào nhà đang tìm cơ hội nhe nanh giơ vuốt trực chờ vồ lấy người tôi.
Gấp gáp bật điện và tìm một ấm siêu tốc, tôi lấy nước lạnh trong bình đem đun lên.
Rót xong rồi để đấy, tôi thực sự không thể nghĩ gì nhiều vì giờ chỗ đó đang không ngừng tiết dch nhờn.
Khó chịu quá, phải đi tắm ngay mới được.
Không quản nhiều, tôi mặc kệ Vũ ngồi chơi trong phòng, vội vàng lấy quần áo đi tắm giặt.
Đến lúc cở i đồ ra, cơ thể [email protected] truồng không ngừng run rẩy.
Tôi kinh hãi khi thấy thứ chất lỏng ấy từ từ men theo bắp đùi thành dòng chảy xuống sàn nhà tắm.
Quần l't vừa cởi cũng ướt sũng nước dịch.
Không ổn rồi! Tôi mở trực tiếp vòi nước nhưng nước lạnh xối thẳng vào người cũng không đem lại cảm giác mát lạnh, mà trong người hơi nóng càng lúc càng mãnh liệt, tra tấn thần kinh tôi không ngớt.
Sợ bị cảm lạnh, tôi tắm qua loa mặc nhanh quần áo vào.
Cả người liêu xiêu phải vịn vào tường mới đứng vững được.
Ngẩng đầu lên vừa vặn thấy anh Vũ thất thần nhìn tôi, anh đang đứng rất gần nên tôi có thể quan sát rõ từng cử động nhỏ của anh ấy.
"Sơn Ca! Lại đây! Lại đây với anh nào!" Anh mời gọi tôi bằng chất giọng trầm ấm quyến rũ - thứ giọng chưa bao giờ gọi tên tôi.
Chẳng hiểu sao khi lọt vào tai, trong lòng tôi nảy nở một cảm giác quá phận.
Giọng nói đó giống như một người đàn ông cất tiếng gọi người đàn bà anh ta đem lòng yêu thương nhất.
Tôi lắc đầu quầy quậy, đúng là quá phận thật! Tôi sao có thể có suy nghĩ lệch lạc với anh trai của mình được?.