Mắt thấy đĩa gà bị tôi cố tình chứ không cố ý đẩy sang ngày càng tiến sát gần mình, Vũ vội xô ghế chạy biến.
Những người không biết chuyện ngơ ngác nhìn nhau, tôi bèn nín cười giải thích sự bất ổn này cho mọi người biết:
"Mọi người thông cảm, anh Vũ rất sợ gà nên cứ nhìn thấy những món chế biến từ thịt gà là anh ấy sợ chạy mất dép."
"Con bé lếu láo này! Mày biết anh sợ còn cố tình mua về làm gì hả?" Tiếng của Vũ vọng ra từ phòng khách.
"Nhà có khách quý thì phải tiếp đãi thật tử tế vào, có mà như anh...!em chán chả buồn nói."
"Trái ngược Thanh nhà bác, Thanh lại rất thích ăn thịt gà." Bác Lan ái ngại hết nhìn bố Sơn rồi lại nhìn chị Thanh.
"Ôi cái vấn đề đấy bác gái yên tâm, không có gì to tát hết.
Cháu cũng thích ăn thịt gà, chị Thanh về đây là cháu có đồng minh dễ bề nắn anh Vũ rồi." Tôi cười khoe hàm răng trắng bóc của mình ra.
Được câu an ủi, bác gái cũng cười vui vẻ nhìn tôi.
Hai chị em đang ăn nghe mấy lời hùng hồn của tôi cũng tủm tỉm cười theo.
Này chết nhá! Cứ nghĩ đến cảnh tượng ngày sau gã bị tôi và chị dâu hành cho sấp mặt là tôi vui như mở cờ trong bụng.
"Biết anh trai mình sợ còn cố tình trêu, con mau cất đĩa gà rồi ra mời anh vào ăn cơm đi." Bố Sơn giọng hơi nghiêm.
"Vâng."
Nhà đang có khách, tôi không dám làm trái lời bố, đứng dậy đi cất đĩa gà vào tủ lạnh.
"Anh không vào đâu." Vừa nghe tiếng loẹt quẹt phát ra từ dép tôi, Vũ quay sang oán trách.
"Mày còn để con dở người ở trên bàn ăn là coi như hôm nay không có buổi xem mắt nào hết."
Mặt tôi dần méo xệch lại vì câu nói vô trách nhiệm của Vũ.
Nếu lời này tới tai bố và hai bác, không biết còn con gái nhà nào muốn gả cho gã nữa đây.
"Anh ý, anh mới là thứ dở người chứ không phải con gà ở trong tủ lạnh đâu."
"Úi giời Sơn Ca ơi! Anh bảo mày đừng nhắc tới nó nữa mà!" Vũ vừa nghe tới gà liền run rẩy cả người, mếu dở khóc dở, hai tay ôm chặt lấy cột nhà.
"Cất rồi."
"Cất cái gì cơ?"
"Tất nhiên là cất con gà rồi chứ cất cái gì, còn đứng đực ra đấy, không mau vào ăn đi! Trông kìa trông kìa, nhìn gớm quá!" Tôi chê bai, mặc kệ gã bỏ vào bếp trước.
"Thật à? Mày đợi anh mày với."
.........
Bữa cơm thân mật giữa hai nhà nhanh chóng kết thúc ngay sau đó.
Người lớn quyết định hai tháng sau sẽ tổ chức cho đôi trẻ.
Tôi hy vọng Vũ sớm cưới vợ để san sẻ việc nhà.
Thầm mong anh ta có vợ rồi sống sạch sẽ hơn, chứ không ngày nào cũng phải dọn bãi rác Nam Sơn thu nhỏ chắc tôi có ngày đi đời nhà ma vì bị tụt huyết áp mất.
Phòng bẩn như thế mà ngày tháng năm nào cũng chui ra chui vào và sống nhăn ra đấy.
Tài thật!
Tôi đến phục sát đất khả năng ở bẩn của gã!
Tôi chưa kể chuyện này cho chị Thanh nghe, chị ấy mà biết có khi ngất xỉu tại chỗ.
Hai bác đi ô tô đến, chị Thanh đi xe máy màu đỏ mận của Nhã đèo cô ấy về.
Hèn gì lúc đi xuống sân cho mấy con cún nhà tôi ăn, thấy xe Vision đậu ở sân tôi cứ thắc mắc xe của ai lạc trôi ở đây.
Đứng ngoài cổng chào một nhà người ra về, theo sau là bộ đôi bạn thân từ thời cấp ba Khôi - Giang.
"Mày vào nhà đi, bọn tao về đây." Khôi cầm lái, nó vừa phi xe vừa nói nhanh bảo tôi đóng khóa cổng cẩn thận.
"Mình cũng về đây, có gì cuối tuần alo nhé." Gianh cũng nói với theo.
"Ừ mình biết rồi, bye bye."
Vừa quay vào nhà, tôi bị dọa sợ giật cả mình bởi cái đống lù lù đang ngồi trước thềm.
"Ôi, sợ thế! Anh Vũ! Anh đang làm cái trò gì ở đây thế? Sao không vào nhà đi, ngồi đây cho muỗi nó chích không thấy đau hả?" Tôi bực bội xổ một tràng lên con người dễ ghét đó.
Vũ vẫn duy trì tư thế bất động, hai mắt màu đen tuyền nhìn tôi chăm chú một cách kỳ quái.
Gã hỏi tôi, giọng điệu nghe có vẻ tủi thân thế nào ấy.
"Sơn Ca! Mày thích anh đi lấy vợ thế cơ à?"
"Tất nhiên, anh có tuổi rồi không lấy vợ nhanh đi độc thân mãi sao được.
Bằng tuổi anh, đầy người đã có con đang học cấp một rồi đấy."
"Nói thật với mày là anh chưa muốn lấy vợ."
"Khe khẽ cái mồm! Bố nghe thấy bố lại buồn bây giờ." Tôi che cái miệng thở ra mùi chua lòm của gã, hình như gã uống rượu thì phải.
"Bố buồn kệ bố! Tóm lại là anh chưa muốn có vợ, ở mãi cùng bố với mày có làm sao đâu!"
"Ăn nói hàm hồ! Thôi đứng dậy vào phòng ngủ đi, để em còn quét cái thềm." Tôi phát cáu kéo gã ngồi dậy.
Hơi men vào xử sự y như trẻ con! Đồ già mất nết!
"Mày đỡ anh thì anh mới chịu về phòng."
"Được, nào đi!" Tôi đơn thuần không nghĩ gì nhiều đỡ con ma men này về phòng.
Thân hình gã cao lắm, tận m lận, đứng cạnh cùng tôi chỉ cao đến ngực gã thôi..