“Cậu em, cậu chơi hơi lớn đấy, cậu nói thật với tôi đi, giới hạn của cậu là
gì, đã có không ít người gọi điện cho tôi rồi. Người anh em à, chân tôi vẫn
chưa đứng vững đây, cũng không thể để cậu làm càn quá được.”
Đám người Lục Trần vừa về đến câu lạc bộ Hoa Anh Đào thì nhận được
cuộc gọi của Tạ Vĩ Hào.
Lời Tạ Vĩ Hào nói là thật, cũng bởi vì Lục Trần giúp ông ta có thành tích
công việc không ngừng, nếu không hiện tại ông ta thật sự không muốn lật mặt
với tứ đại gia tộc, dù sao tứ đại gia tộc cũng không có nhà nào là dễ đối phó
cả.
Nói thật, nếu không phải Lục Trần hứa đầu tư năm mươi tỷ để xây dựng
viện kỹ thuật công nghệ hạng nhất hạng nhì, ông ta mấy năm nay muốn đứng
vững ở Du Châu, muốn nắm được nhiều thành tích hơn thì vẫn phải nhìn sắc
mặt của tứ đại gia tộc.
Chỉ một viện kỹ thuật công nghệ, thành tích mang lại cho ông ta mấy năm
tới, và mang lại sự phát triển cho Du Châu đều khả quan hơn tứ đại gia tộc
mang lại.
Đây là nguyên nhân ông ta kiên quyết bảo vệ lợi ích của Lục Trần.
Hơn nữa ông ta cũng cảm thấy Lục Trần rất biết làm người.
Chỉ từ việc quyên góp lần này, Lục Trần đã vô tình mà lại hữu ý giúp ông
ta một việc lớn, thành tích công việc thì không nói, chỉ nói riêng đến trong
cuộc họp quốc hội thủ đô tuyên dương ông ta như vậy đã đủ rồi.
“Được rồi, nói đến đây thôi, sau này tôi sẽ từ từ tính sổ với Trương gia.”
Lục Trần cười trừ một tiếng, lần này anh định đã làm là làm đến cùng, giáng
Trương gia một đòn thật mạnh.
Việc đốt cao ốc của Trương gia, cho san bằng dự án vịnh Bích Thủy của
Trương gia ít nhất cũng đã làm Trương gia tổn thất hơn hai tỷ.
Hơn nữa, hai chuyện này, không chỉ làm Trương gia mất mặt, có thể khiến
Trương gia tương lai phải mất mấy năm để phục hồi lại.
Vừa nghĩ như vậy, Lục Trần thấy cũng chấp nhận được, nhưng tối nay
anh nhất định phải bắt Trương gia nôn Lục Đảo ra.
Đã thua anh rồi thì nhất định phải trả về cho anh.
Ngắt điện thoại của Tạ Vĩ Hào, Lục Trần lại gọi điện cho ông chủ của Phí
Thúy 36 bảo anh ta thông báo với giám đốc của Phỉ Thúy 36, buổi chiều anh
muốn bao trọn Phỉ Thúy 36, bảo bọn họ chiều nay dừng tiếp khách ngoài.
Mặc dù anh không phải cổ đông lớn nhất của Phỉ Thúy 36, nhưng cổ đông
lớn nhất cũng phải nhìn sắc mặt anh để làm việc.
Thậm chí, nếu anh muốn cũng sẽ mua trọn Phỉ Thúy 36.
Đối với việc Lục Trần muốn bao trọn Phỉ Thúy 36, ông chủ của Phỉ Thúy
36 không do dự gì đồng ý ngay, đồng thời nói muốn đến kính rượu gì đó.
Ngắt điện thoại, Lục Trần nói với đám người Đỗ Phi: “Các anh em vất vả
rồi, thông báo cho bọn họ, chút nữa đến Phỉ Thúy 36, không say không về.”
“Không thành vấn đề.” Mấy người đều tán đồng với sắp xếp của Lục Trần,
cho dù Lục Trần không mời, Đỗ Phi hôm nay cũng sẽ dẫn các anh em đi
quẩy.
Mười hai giờ ba mươi phút trưa, Lục Trần bảo mấy người Đỗ Phi dẫn mọi
người đến Phỉ Thúy 36.
Nhân viên của Phỉ Thúy 36 mặc dù đã được thông báo trước là hôm nay
có người bao trọn nhà hàng, nhưng nhìn thấy có đến hơn hai trăm người, ai
ai cũng có chút ngớ người.
“Lục thiếu gia, là các anh à.” Khâu Kiện nhìn thấy Lục Trần, ánh mắt sáng
lên, vội vàng lên tiếp đón.
Trước đó trong lòng hắn nghĩ, ông chủ lớn nói có nhân vật lớn bao trọn,
hắn còn đang ngờ vực không biết là nhân vật lớn nào, không ngờ lại là Lục
Trần.
“Ừm, tôi có hai trăm bốn mươi người, có đủ chỗ không, nếu không đủ thì
lập tức cho người đi mua thêm bàn ghế cho tôi.” Lục Trần gật đầu nói.
“Đủ đủ, cả phòng và đại sảnh, có thể ngồi được hơn ba trăm người.” Khâu
Kiện vội vàng nói.
“Ừm, vậy sắp xếp phòng trước, phòng không đủ thì sắp xếp đến đại sảnh,
cho dù là phòng hay đại sảnh tất cả đều phải là dịch vụ tốt nhất.” Lục Trần
không phải là khắt khe, hôm nay các anh em đã giúp anh giữ thể diện, cho dù
dịch vụ tốt nhất có đến hơn một trăm ngàn một bàn anh cũng không bận tâm.
Nghe lời Lục Trần nói, dù Khâu Kiện hay đám người Đỗ Phi đều kinh
ngạc.
Phỉ Thúy 36 là nhà hàng cao cấp, gói dịch vụ tốt nhất cũng phải trên trăm
ngàn, Lục Trần cũng hào phóng quá.
“Các anh em, nghe thấy chưa, anh Lục của các cậu hôm nay vì chiêu đãi
các cậu mà không tiếc bỏ ra gói hơn trăm ngàn một bàn.” Đỗ Phi quay đầu
nói với mọi người.
“Anh Lục muôn năm, anh Phi muôn năm.”
Mọi người rào rào hét lên, nói thật lòng, phần lớn trong số bọn họ trước
giờ vẫn chưa đến đây ăn bữa nào cả, ai ai nghe thấy hơn một trăm ngàn một
bàn đều vô cùng vui sướng.
Đồng thời càng thêm tôn trọng Lục Trần.
Phục vụ đều bị khí thế dọa sợ, bọn họ có thể nhìn ra được đây là người
của thế lực ngầm.
Khâu Kiện dẫn Lục Trần và đám người Đỗ Phi vào phòng King suite,
những người khác thì do Hồ Bưu sắp xếp, ai ngồi phòng, ai ngồi đại sảnh,
Lục Trần không quản hắn sắp xếp thế nào, dù sao cũng cùng một gói.
Trong ba phòng lớn, còn có thêm biểu diễn nghệ thuật, nhưng không mấy
ai muốn xem.
Bởi vì ngồi ở đây phần lớn đều là người thô lỗ, bọn họ không biết thưởng
thức, mấy người đẹp chân dài biểu diễn tài nghệ thì còn được, đám người
Thủy Hử Tam Kiệt chốc chốc lại nhìn chằm chằm người ta.
Chỗ Lục Trần đồ ăn vẫn chưa lên, cổ đông lớn nhất Lôi Đại Chí đã đến.
Lôi Đại Chí là một người trung niên hơn 40 tuổi, bụng hơi phệ ra.
“Lục thiếu gia, tôi tính một giờ đến, không ngờ xe lại bị tắc đường, xin
thông cảm.” Lôi Đại Chí cười giải thích.
Ông ta vốn có ý đến kính rượu, nghe nói Lục Trần gọi đại ca thế lực ngầm
Đỗ Phi đến, ông ta cũng muốn đến giao kết với Đỗ Phi.
Dù sao cũng là làm ăn, có lúc khó tránh phải qua lại với thế lực ngầm.
“Ông đến vừa đúng lúc, rượu cũng vừa mới lên.” Lục Trần cười nói.
Lôi Đại Chí cười ngồi xuống, Lục Trần giới thiệu: “Ông chủ của Phỉ Thúy
36 Lôi Đại Chí.”
Anh lại giới thiệu với Lôi Đại Chí: “Đỗ Phi, Tống Hải, Lâm Thông, Sử Tiến,
Lưu Tử Tu, đều là bạn.”
“Xin chào ông chủ Đỗ.” Lôi Đại Chí đứng dậy bắt tay Đỗ Phi, sau đó bắt
tay đám người Thủy Hử Tam Kiệt và Lưu Tử Tu.
Đại danh của Đỗ Phi, ông ta đương nhiên biết, chỉ là trước đó không qua
lại.
Thủy Hử Tam Kiệt thì ông ta nghe nói từ chỗ Lục Trung, còn Lưu Tử Tu
thì ông ta không biết.
Nhưng có thể ngồi cùng một bàn với Lục Trần vậy chắc chắn địa vị trong
thế giới ngầm rất cao, nên cũng vô cùng khách khí.
Trong khi Lục Trần ở đây ăn uống vui chơi, lúc này trên hòn đảo nhỏ giữa
hồ Lục Đảo đã vô cùng náo nhiệt.
Do Trương gia cố tình đưa tin ra bên ngoài khiến cho lần đấu võ này được
thổi phồng thành đại chiến có một không hai, vô số người ào ào đổ đến Lục
Đảo xem náo nhiệt.
Đối với người bình thường mà nói, mặc dù biết trên thế giới này cùng rất
nhiều người giỏi võ, ví dụ như đám lính đánh thuê trong chiến tranh ở châu
Phi và Trung Đông, và bộ đội đặc chủng của các quốc gia, đều là cuộc đấu
sinh tồn một đánh mười.
Nhưng bọn họ sống ở một đất nước hòa bình, rất ít khi nhìn thấy những
võ sĩ chiến đấu.
Không nói tứ đại gia tộc và đám con nhà giàu, đến Tạ Vĩ Hào các ông lớn
trong thành phố cũng không ít người âm thầm đến, chỉ để xem xem đại chiến
đặc sắc mà Trương gia tuyên truyền rầm rộ như thế nào.
Mà lúc này Lâm Di Quân cũng dẫn theo Lâm Di Giai và một người bạn
thân của Lâm Di Giai đến bên hồ Lục Đảo.
Truyện convert hay : Mau Xuyên Nữ Xứng: Nam Thần Cầu Ngươi Đừng Hắc Hóa!