Trương gia bỏ ra năm trăm triệu để mua Lục Đảo, bao gồm cả hồ Bích
Dương, Trương gia bọn họ định xây dựng nơi này thành một khu du lịch, Lục
Trần lại muốn ăn lớn như vậy, muốn nuốt trọn Lục Đảo của Trương gia họ,
anh ta tưởng rằng có thể nuốt trôi sao?
Mà Đông Phương Long ở trên đài lại nghe thấy Lục Trần gọi mình là Đông
Phương Trùng, tức đến cả người run rẩy, hận không thể nhảy xuống đài một
quyền đấm chết.
Nhưng biết Lục Trần muốn lên đài, ông ta lại cố gắng nhẫn nhịn.
Mấy trăm tên nhãi ở dưới đài kia mà muốn lấy mạng của ông đây sao, cho
dù có tức thế nào đi nữa ông ta cũng sẽ không đánh với mấy trăm tên nhãi
kia.
“Ông Trương, lúc đó có phải ông lấy Lục Đảo đặt cược không?” Trần lão
thái gia lúc này đứng dậy giúp Lục Trần.
Lúc đó, ông ta cảm thấy Lục Trần nhất định không lấy được Lục Đảo, khi
Lục Trần tự tin nói nhất định sẽ lấy được Lục Đảo, trong lòng ông ta chỉ lắc
đầu, nhưng lúc này trong lòng ông ta thật sự bái phục Lục Trần.
Mặt của Trương Sinh Kiều méo xệch, đối với sự chất vấn của Trần lão
thái gia, ông ta không thể nói gì, quan trọng nhất là bọn họ đã chuyển cho Lục
Trần ba trăm triệu, không thể tặng không cho Lục Trần ba trăm triệu đó.
“Hơn nữa ông cũng đã thua rồi, đã thua Lục Đảo vào tay tôi, tôi đúng là đã
chuyển quyền sở hữu Lục Đảo lại cho Lục Trần, vì thế, hôm nay Lục Trần đến
đòi lại quyền sở hữu Lục Đảo cũng là hợp lý.” Trần lão thái gia nói.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Lúc đó người tham gia tiệc mừng thọ của Trần lão thái gia đều nhìn thấy
trận đánh của Lục Trần và Hàn Thiên, chỉ là bọn họ không biết Lục Trần ra tay
giúp Trần gia, đặt cược lại là Lục Đảo.
Trần lão thái gia cũng thật hào phóng, tặng Lục Đảo mấy trăm triệu cho
Lục Trần.
Trong lòng mọi người đều kinh ngạc cảm thán, từ đó có thể nhìn ra, quan
hệ của Lục Trần và Trần gia không phải bình thường.
“Được, quyền sở hữu Lục Đảo tôi có thể cho cậu.” Trương Sinh Kiều hít
sâu một hơi, tức giận nhìn Lục Trần.
“Vậy thì tốt, lấy hợp đồng quyền sở hữu đất ra đây.” Lục Trần cười nói.
Người nhà Trương gia lại biến sắc lần nữa, lại một lần nữa bị sự cay độc
của Lục Trần làm thay đổi.
“Hợp đồng quyền sở hữu đất hôm nay đã bị cậu đốt rồi, hôm nay trước
mặt nhiều người như vậy, Trương gia tôi hứa giao quyền sở hữu đất cho cậu
là được rồi.” Trương Hưng Quyền hầm hừ nói.
“Các anh em, Trương gia đã không có thành ý như vậy, vậy chúng ta quay
về uống rượu, buổi tối lại làm bữa tiệc trên phố, không say không về.” Lục
Trần không nói hai lời, trực tiếp xoay người đi.
“Đưa cho cậu ta.” Đông Phương Long ở trên đài hét nói.
Tối nay nếu để Lục Trần đi như vậy, cả đời anh ta không thể ổn định được
tâm tình, Lục Trần sẽ là nỗi ám ảnh không thể biến mất trong lòng anh ta.
Tối nay anh ta nhất định phải đánh bại Lục Trần, đánh bại Lục Trần.
Nếu không anh ta vĩnh viễn không cam tâm.
“Đưa cho cậu ta.” Trương Sinh Kiều cắn răng nói, rồi lại tiếp tục hét.
“Thế này có phải đúng rồi không, Lục Đảo vốn không thuộc về Trương gia
các ông, ông còn giữ lấy nó làm gì phải không?” Lục Trần cười lớn nói.
“Hừ, hi vọng cậu chút nữa còn có thể cười.” Trương Sinh Kiều tức giận
cực độ nói.
“Ông à, không phải tôi không kính già yêu trẻ, nếu như ông bị tức chết
trước mắt tôi, tôi nhất định sẽ cười lớn ba tiếng và hô to ba tiếng “đã quá”,
không tin ông chết cho tôi xem.” Lục Trần cười nói.
Gặp tên nhãi vô sỉ như vậy, Trương Sinh Kiều còn có thể nói gì, nói càng
nhiều, có thể ông ta sẽ bị làm cho tức chết thật
“Quay về lấy hợp đồng quyền sở hữu Lục Đảo đến đây.” Trương Sinh
Kiều không thèm để ý đến Lục Trần, nói với Trương Đạo Nhân bên cạnh.
Trương Đạo Nhân tức giận nhìn Lục Trần, rất không cam tâm rời khỏi Lục
Đảo.
“Đúng rồi, không có công chứng xác thực thì không đúng quy định, các
ông gọi người trong cục quản lý đất đai đến làm chứng đi.” Lục Trần lại nói.
“Hưng Quyền, đi mời người.” Trương Sinh Kiều nói.
Trương Hưng Quyền hít sâu một hơi, rồi cũng gọi điện mời người đến.
“Tên nhóc này được lắm.” Tạ Vĩ Hào trà trộn trong đám đông không nhịn
được nói.
Nhìn Lục Trần chơi đùa Trương gia, Trương gia lại không thể làm gì
được, trong lòng ông ta vô cùng thoải mái.
Ông ta đột nhiên cảm thấy Lục Trần là ngôi sao may mắn trên con đường
làm quan của ông ta.
“Đúng vậy, nhưng anh ta làm như vậy, lẽ nào thật sự muốn đánh một trận
với Đông Phương Long?” Thư ký Trương ngờ vực nói.
“Hay là chúng ta đặt cược đi, tôi cược tên nhóc này chắc chắn không
đánh với Đông Phương Long, cậu ta nhất định sẽ giở trò tiếp, thậm chí có thể
ép Đông Phương Long đến phát điên.” Tạ Vĩ Hào tâm tình sảng khoái nói.
“Thôi bỏ đi, đây không phải là chuyện rõ ràng sao.” Thư ký Trương cười
nói. Chuyện này còn cần phải nói sao, Lục Trần chắc chắn sẽ không đánh với
Đông Phương Long.
Nếu anh ta có thực lực đánh với Đông Phương Long thì đã sớm lên đài
rồi, hà tất làm như vậy để gánh cái danh vô sỉ trên người.
Anh ta là ông chủ sau lưng Kỹ thuật Di Kỳ, là người có máu mặt ở đất Du
Châu.
Nếu không phải anh ta không đánh lại được Đông Phương Long, sao anh
ta lại làm chuyện hạ thấp danh tiếng của mình như vậy?
Đáp án chắc chắn là không rồi.
Vì thế, với kết quả chắc chắn thua, thư ký Trương nhất định không đặt
cược với Tạ Vĩ Hào.
Lúc này mọi người cuối cùng quay trở lại, tất cả đều cho rằng Lục Trần
không dám đánh với Đông Phương Long.
Anh ta rõ ràng là đang bẫy Trương gia, Trương gia lại không thể không lọt
bẫy.
“Tên nhóc này thật quá lợi hại, về sau nhất định đừng chọc vào cậu ta.”
Gia chủ Vương gia Vương Thế Cử nói với Vương Tinh.
Mặc dù Lục Trần phế con trai lớn của ông ta, cũng cho con trai thứ hai
của ông ta cái bạt tai, ông ta đã chuẩn bị sống chết đến cùng với Lục Trần.
Nhưng giờ phút này, nhìn thấy cao ốc của Trương gia bị Lục Trần đốt,
nhìn thấy hơn một tỷ Trương gia đầu tư vào bất động sản vịnh Bích Thủy bị
Lục Trần cho nổ tanh bành, nhìn Trương gia bị Lục Trần xoay vòng vòng,
cũng không thể không để cậu ta bẫy, ông ta đã sợ rồi.
Mẹ kiếp tên này quá ngang tàn, là một tên điên cuồng.
Là tên điên hoàn toàn không màng liêm sỉ, trong lòng ông ta đã nhận thua
rồi.
Ông ta thà tôn kính mà không đến gần, cũng nguyện không có liên quan
gì đến Lục Trần.
Vương Tinh gật đầu, trong lòng có chút không vui.
Bố của hắn ta rõ ràng đã bị thủ đoạn của Lục Trần dọa sợ rồi.
Hắn cớ gì mà không sợ chứ.
Người đời đều nói Vương Tinh hắn là ma quỷ.
Trong chốc lát, hắn cảm thấy Lục Trần mới đích thị là ma quỷ.
Mọi người đợi gần nửa tiếng, Trương gia cuối cùng cũng đã mang hợp
đồng quyền sở hữu Lục Đảo đến, và cũng đã mời người của cục quản lý đất
đai đến.
Sửa đổi hợp đồng rất thuận lợi, cả quá trình chỉ mất khoảng 10 phút mà
thôi.
Lục Trần lấy được hợp đồng nhà đất của cả hồ Bích Dương như ý
nguyện, mục đích hôm nay anh đến đây cũng như đã đạt được.
“Hai điều kiện của cậu Trương gia chúng tôi đều đã đáp ứng, cậu có phải
cũng nên thực hiện lời hứa của mình không.” Trương Hưng Quyền nhìn hợp
đồng trong tay Lục Trần, bắp thịt đau đớn cực độ, nhưng lúc này trong lòng
ông ta quan tâm hơn là Lục Trần có thực hiện lời hứa hay không.
Mọi người đều nhìn Lục Trần, xem anh lựa chọn thế nào?
Đám người Lâm Di Quân, Lâm Di Giai và Trần Sơ Nhiên đều nhìn Lục
Trần, mặc dù bọn đều cho rằng Lục Trần nhất định sẽ chơi Trương gia.
Nhưng nhỡ may Lục Trần lại không ra bài theo lẽ thường thì sao?
Truyện convert hay : Vô Địch Song Bảo: Ngạo Kiều Mommy Siêu Cấp Lực