Tuy cuộc thi cược đá lần này không phải là chính thức nhưng mà lại mang
tính chất toàn quốc cho nên rất nhiều các công ty đá quý đều đầu tư vào rất
nhiều tiền, muốn mượn cuộc thi lần này để tăng thêm độ nổi tiếng cho công ty
mình.
Hội trường tương đối lớn, có thể chứa được hơn một nghìn người, khi ba
người đi đến hội trường chỉ cảm thấy người người tấp nập, tương đối hoành
tráng.
Nhưng mà cũng chỉ là tương đối thôi.
Ban tổ chức lần này là Hiệp hội đá thô Trung Hải, Hiệp hội đá thô Trung Hải là
hiệp hội đá thô nổi tiếng nhất trong giới Hiệp hội đá thô ở Hoa Hạ, cho nên chỉ
mời các hiệp hội đá thô ở tỉnh thành phố, bọn họ cơ bản đều đến tham gia.
Sự kiện lần này được phát sóng trực tiếp cho nên ngay cả tiệc rượu dưới sân
khấu cũng đều được trải gương.
Ba người tìm được bàn của đại biểu Du Châu rồi ngồi xuống, trên mặt bàn có
rượu, đồ uống lạnh, còn có cả salad, chuẩn bị rất chu đáo
"Ông Hoàng, Du Châu chỉ có một mình ông tới sao?"
Ông già bàn bên cạnh nhận ra Hoàng Hựu Quân, lên tiếng chào hỏi.
Lời này của ông ta khiến cho Lam Linh và Lục Trần đều có chút im lặng.
Cái gì gọi là chỉ có một mình Hoàng Hựu Quân tới?
Hai người bọn họ không phải người sao?
Ông cụ này rõ ràng là mắt có vấn đề rồi.
Hoàng Hựu Quân đương nhiên hiểu ý của đối phương là gì, rõ ràng ý của ông
ta là nói đến Lôi Minh Siêu và Vu Chính Đào.
Ông thấy là người quen, cười cười nói: "Đúng vậy, hai lão già đó đều quá lười
nên phó thác hết mấy cái việc khó nhằn này cho tôi rồi.”
Kỳ thực Lôi Minh Siêu và Vu Chính Đào sở dĩ không tới, chủ yếu là bởi vì Lục
Trần tới tham gia trận đấu, quan hệ của bọn họ và Lục Trần vốn cũng không
tốt, đương nhiên không muốn đi cùng.
Ông già nói chuyện tên Ngô Trung Hoa, là sư phụ cược đá có danh tiếng nhất
của hiệp hội đá thô Xuyên Đô, cũng là sư phụ cược đá có thực lực cao nhất.
Du Châu và Xuyên Đô bởi vì ở gần nhau cho nên hiệp hội đá thô hai bên
thường xuyên giao lưu, cũng coi như là người quen.
Ngô Trung Hoa nhìn Lục Trần và Lam Linh, sau đó hỏi Hoàng Hựu Quân:
"Ông tự mình ra trận sao?"
Hoàng Hựu Quân cười cười, khiêm tốn nói: "Không phải, là Tiểu Lục đại diện
Du Châu chúng tôi xuất chiến."
Tiếp đó ông liền giới thiệu Lục Trần, nói: "Cậu ấy tên Lục Trần, là đại diện của
Du Châu chúng tôi.”
Ngô Trung Hoa có chút kinh ngạc, lần nữa đánh giá Lục Trần.
Thực lực của Hoàng Hựu Quân ông ta còn biết, thực lực hai người bọn họ
ngang nhau, nhưng Hoàng Hựu Quân không ra trận, vậy có phải muốn nói,
thực lực của người thanh niên này mạnh hơn Hoàng Hựu Quân hay không?
Du Châu lúc nào lại xuất hiện người cược đá lợi hại hơn cả sư phụ cược đá
Hoàng Hựu Quân, hơn nữa còn là một chàng thanh niên hơn hai mươi tuổi.
"Tuổi còn trẻ như vậy, thật sự nhìn không ra, cậu lại là một sư phụ cược đá."
Kinh ngạc thì kinh ngạc, Ngô Trung Hoa vẫn khen Lục Trần vài câu.
"Ngô sư phụ khen nhầm rồi, chỉ là mấy người Hoàng sư phụ cho người tuổi
trẻ chúng tôi cơ hội thể hiện mà thôi." Lục Trần khiêm tốn nói.
Thấy Lục Trần khiêm tốn như thế, ấn tượng của Ngô Trung Hoa đối với Lục
Trần đột nhiên được tăng cao gấp đôi.
Tiếp đó Ngô Trung Hoa lại giới thiệu mấy người thanh niên ngồi bên bàn bên
đó, mấy người thanh niên kia đều là đệ tử của ông ta, nhưng mà chỉ là dẫn
bọn họ tới học hỏi thêm kiến thức chứ bọn họ rõ ràng vẫn chưa thể lên đài so
năng lực.
Mấy người thanh niên nghe thấy Lục Trần tới dự thi, trong lòng đều có chút
không phục, trong bọn họ có ba người thoạt nhìn còn lớn hơn mấy tuổi so với
Lục Trần, bọn họ rất khó tưởng tượng được Lục Trần có thể có bao nhiêu
năng lực.
Kỹ thuật cược đá này, không những yêu cầu lực cảm ứng tinh thần siêu mạnh
mà còn cần tinh thông hiểu rõ kết cấu, hình dáng của các loại ngọc quý trong
thiên hạ, không có mấy chục năm nghiên cứu thì đừng hỏi có bao nhiêu thành
tựu.
Coi như là tài năng thiên bẩm, cũng không có khả năng nào mà người còn trẻ
như Lục Trần có thể sánh ngang thực lực với mấy người Hoàng sư phụ.
Cho nên không có ai xem trọng Lục Trần.
Đều là người quen, mà còn ở đất khách quê người, Ngô Trung Hoa cũng rất
nhiệt tình mời ba người Hoàng Hựu Quân đến bàn của bọn họ bên kia.
Dù sao còn một lúc nữa mới đến trận đấu, tất cả mọi người đều ngồi uống
rượu nói truyện phiếm, nhưng chủ yếu là Hoàng Hựu Quân nói chuyện với
Ngô Trung Hoa, còn mấy người trẻ khác đều ngồi bên nghe.
Thỉnh thoảng Ngô Trung Hoa cũng hỏi Lục Trần một vài vấn đề về đá thô, coi
như là kiểm tra kiến thức cơ bản của Lục Trần.
Nhưng mà mấy vấn đề lắt léo được đặt ra khiến cho không chỉ là Ngô Trung
Hoa mà cả mấy đồ đệ kia của ông ta đều không thể không bội phục Lục Trần
với năng lực lý giải đá thô cực tốt.
Thậm chí Lục Trần còn phân tích một vài nguyên lý mà cả hai vị sư phụ Ngô
Trung Hoa cùng Hoàng Hựu Quân cũng chưa nghe nói.
Không, là bọn họ không hiểu được, tại sao lại xuất hiện phản ứng như vậy.
Về sau, Ngô Trung Hoa còn thỉnh giáo Lục Trần một vài thứ mà ông ta bình
thường chưa hoàn toàn lý giải được, dù cho Lục Trần cũng là nói không căn
cứ.
Nhưng mặc kệ Ngô Trung Hoa, hay là Hoàng Hựu Quân, đều không ngừng
gật đầu, cảm thấy Lục Trần nói rất có lý.
Thấy hai vị sư phụ khẳng định và đồng ý với lời nói của Lục Trần như thế,
mấy người đệ tử của Ngô Trung Hoa coi như là chịu phục.
Không thể không thừa nhận, về mặt lý giải đá thô, bọn hắn thật sự không
bằng Lục Trần.
Sự kiện rất nhanh đã bắt đầu, MC lên sân khấu nói lời dạo đầu, mời Hội
trưởng Hiệp hội Đá thô Trung Hải lên đài tiến hành diễn thuyết khai mạc, hơn
mười phút sau, sau một hồi vỗ tay, hội trưởng đi xuống, sau đó chính là MC
lần nữa lên sân khấu tuyên bố quy tắc so tài.
Quy tắc so tài rất đơn giản, 64 tuyển thủ dự thi, rút ngẫu nhiên một đối thủ,
hai người cùng cược, ba trận thắng hai, người thắng tiến vào vòng so tài 32
người, thua bị loại.
Nhưng mà trước đó bọn họ đã lọt vào Top 10 cao thủ của cả nước, không cần
tham dự trận đấu đầu tiên, bọn họ trực tiếp tham gia từ trận đấu 16 chọn 8.
Tổng cộng có sáu vị sư phụ thuộc Top 10 cả nước dự thi, cũng chính là, sáu
vị sư phụ thuộc Top 10 cả nước phải chờ đến trận 16 chọn 8 mới có thể thi
đấu.
Về phần giải thưởng, vị trí thứ nhất, Hiệp hội đá thô được đại diện dự thi sẽ
nhận được 100 triệu tiền thưởng, vị trí thứ hai là 80 triệu, thứ ba là 50 triệu,
bốn đến tám đều là 20 triệu, vị trí thứ chín đến vị trí thứ mười sáu đều là 10
triệu.
Sau mười sáu vị trí trên, tất cả đều nhận được một triệu tiền thưởng tham dự.
Đương nhiên, số tiền kia toàn bộ đều là các công ty đá quý đầu tư, bởi vì mỗi
lần tiến hành một cuộc thi đấu, đều là vì quảng cáo cho các công ty đá quý,
mà hình thức phát trực tiếp trên tivi này có hiệu quả lớn hơn nhiều so với việc
mời minh tinh quảng cáo cho nên đám thương buôn đá quý kia đều tự nguyện
bỏ tiền ra.
Trận đầu tiên Lục Trần gặp đối thủ hơi yếu, dễ dàng thắng được tỉ số 2:0,
đánh bại đối phương, trận thứ hai anh cũng thắng rất nhẹ nhàng, vẫn dễ dàng
thắng đối phương với tỉ số 2:0, thuận lợi tiến vào vòng 16 người.
Cũng chính là nói, cho dù Lục Trần dừng lại ở vòng 16 người, cũng đã lấy
được 10 triệu tiền thưởng cho Du Châu.
Lúc này nhóm yêu thích cược đá với hàng nghìn người đang ở Du Châu xem
truyền hình trực tiếp thấy được Lục Trần vừa ra trận đã nhẹ nhàng tiến vào
vòng 16 người đều lộ ra vẻ rất hưng phấn.
Cho dù là Trương Sinh Kiều có thù oán với Lục Trần lúc này trên mặt cũng lộ
ra một nụ cười hiếm thấy.
Đương nhiên bọn họ không thèm để ý đến khoản tiền này mà thứ bọn họ để ý
là thanh danh.
Lục Trần đại diện cho Du Châu vào được càng sâu, vậy thì danh tiếng của
Hiệp hội Đá thô Du Châu càng vang dội.
Hoàng Hựu Quân cũng có chút hưng phấn, mặc dù biết Lục Trần có thực lực
rất mạnh, nhưng ở trận đấu chính thức như thế này, chuyện gì cũng có khả
năng xảy ra.
Lúc này Lục Trần xuống khỏi sân khấu, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, dù sao
thì loại hình cược đá này, thật sự quá hao tổn tinh thần, không nghỉ ngơi tốt,
rất dễ dàng phán đoán sai.
Anh vừa muốn đi đến chiếc bàn lúc trước của bọn họ, một bóng dáng quen
thuộc đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của anh.
Mà đối phương cũng đang lộ ra vẻ mặt âm trầm nhìn anh.
Truyện convert hay : Đỉnh Người Ở Rể