Rõ ràng trên xe của họ có cắm cờ Hoa Hạ, vậy mà quân đội Anh Quốc lại dám chặn xe của họ lại đây rõ ràng là có ý khiêu khích Hoa Hạ sao?
Hay là không coi bọn họ ra gì?
"Đại thiếu gia, rõ ràng bọn chúng thấy trên xe của chúng ta có cắm quốc kỳ mà vẫn dám cản đường, đây là cố ý khiêu khích." Lâm Thông vừa dừng xe vừa nói.
"Bọn chúng có lẽ là lính đánh thuê." Từ Kinh nói.
"Ừ, cũng có thể, nếu như là không phải là lính đánh thuê thì nhìn thấy quốc kỳ của chúng ta có lẽ không dám lộ liễu chặn đường như vậy, được rồi, mặc kệ chúng có phải là lính đánh thuê hay không, chúng ta chuẩn bị chiến đấu đi, chỉ cần kiên trì được mười phút là được." Lục Trần gật đầu, ánh mắt lóe lên tia sát khí.
Anh ấy nói xong liền gọi điện cho Đỗ Phi, báo anh ấy chuẩn bị cử hai chiếc máy bay chiến đấu đến chi viện.
"Đại sứ Hoàng, làm sao đây, những người này hình như đều là người của tổ chức cực đoan, nếu như chúng ta rơi vào tay chúng thì hậu quả đúng là không dám nghĩ tới!" một nhân viên đi cùng xe với Hoàng Hải Đào lo lắng nói.
"Để xem Lục tổng xử lý thế nào, anh ấy nói người của anh ấy đã đến San Juan rồi, chắc là sẽ không sợ những phần tử cực đoan này đâu." Hoàng Hải Đào thần tình nghiêm trọng nói.
Thực ra anh ta cũng không biết Lục Trần có thể giải quyết được hay không, mặc dù anh ta biết người của Lục Trần có lẽ đã đến rồi nhưng vẫn chưa thấy bọn họ xuất hiện thì anh ta vẫn chưa có cơ sở để hi vọng.
Cho nên trong lòng thực ra vẫn rất nghi ngờ.
"Lý tổng, những người này hình như là tổ chức cực đoan, nếu như rơi vào tay bọn chúng thì kết cục sẽ rất thảm!" Sắc mặt thư ký của Lý Hương Di trắng bệch, trong lòng sợ hãi tột độ, có ai là không sợ những phần tử khủng bố này chứ.
"Nếu như Hoàng Hải Đào đã nói bọn họ có thể bảo vệ được chúng ta đến sân bay, vậy thì chắc họ đã có sự chuẩn bị, yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chúng ta phải tin vào anh ta." Lý Hương Di trấn an nói, kỳ thực trong lòng cô ta cũng rất sợ hãi, kết cục khi rơi vào tay những phần tử cực đoan này là gì không cần động não cô ta cũng biết hậu quả sẽ rất thê thảm rồi.
Nhưng giây phút này, cô ta cũng chỉ có thể lựa chọn tin vào người thanh niên này có thể tạo nên kỳ tích mà thôi.
"Chỉ sợ Hoàng Hải Đào vì muốn nhanh chóng đến sân bay mà lừa dối chúng ta thôi. Nếu không chỉ dựa vào ba người kia chắc chắn không thể đụng vào đám phần tử cực đoan này rồi." Thư ký lắc đầu nói.
Lý Hương Di im lặng không nói gì, nhưng trong lòng cô ta đã cũng tin những gì thư ký nói.
Nhưng hiện tại cô ta cũng chẳng làm được gì, sống hay chết cô ta chỉ có thể chọn tin tưởng vào ba người họ mà thôi.
"Lý tổng, chị nhìn kìa, ba người bọn họ xuống xe rồi, lẽ nào bọn họ có thể thuyết phục được đám phần tử cực đoan này, để họ thả chúng ta đi hay sao?" Thư ký đột nhiên chỉ về phía trước kinh ngạc nói.
Lý Hương Di cũng hơi kinh hãi, chăm chú nhìn về phía trước nói: "Chắc là đi đàm phán, hi vọng bọn họ có thể thuyết phục được đám phần tử cực đoan này......"
Lời cô ta còn chưa nói xong bàn tay liền vô thức đưa lên che miệng lại, ánh mắt vô cùng chấn động.
Chỉ thấy ba người Lục Trần chưa nói đến câu thứ hai liền trực tiếp ra tay.
Trong nháy mắt mấy tên khủng bố đã bị ba người họ giết rồi.
Việc này đúng như đã chọc vào tổ ong vò vẽ, lập tức đã chọc giận cả tất cả đám lính đánh thuê, chúng ồ ạt nổ súng về phía ba người Lục Trần.
Trên dưới 100 tên lính đánh thuê cũng không phải là chuyện đùa, tất cả mọi người chứng kiến cảnh này đều đều thất thanh kinh ngạc, bởi vì ba người Lục Trần đã thu hút sự chú ý của tất cả đám lính đánh thuê cho nên không có viên đạn nào bắn về phía họ nếu không e là bọn họ đã bị dọa cho tè ra quần rồi.
Có điều, điều khiến mọi người khiếp sợ hơn là ba người Lục Trần rõ ràng đã ở giữa làn mưa đạn nhưng không có ai ngã xuống, còn ôm súng đứng giữa đám khủng bố bắn trả.
"Lẽ nào bọn họ chính là lính đặc chủng trong truyền thuyết?"
Lý Hương Di thì thào lên tiếng, bàn tay đang che miệng run rẩy.
Từ lúc bọn họ xuống xe mới khoảng 2-3 phút đồng hồ, vậy mà khoảng 20-30 tên phần tử cực đoan được trang bị vũ khí đầy mình đã chết trong tay họ rồi, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì có đánh chết cô ta cũng không dám tin đây là thật.
"Lý tổng, cơ thể bọn họ đều làm bằng thép sao? Rõ ràng tôi đã nhìn thấy họ bị bắn vào người rồi mà sao chẳng hề hấn gì vậy!" Thư ký run giọng nói, nhìn thấy ba người Lục Trần đang đánh nhau với đám lính đánh thuê, trong mắt cô ta vừa sùng bái vừa khiếp sợ.
Tay vệ sĩ lái xe mở to mắt, nghĩ đến những lời nói ngông cuồng trước đó của mình mà trong lòng vô cùng sợ hãi, cảm thấy rất hổ thẹn. Chỉ dựa vào ba người Lục Trần mà đấu với gần 100 tên lính đánh thuê, sự dũng cảm này là thứ cô ta không thể nào có được.
Đây mới thực sự là những kẻ mạnh!
Tên vệ sĩ trong lòng tự giễu nói: Mình còn cuồng ngôn nói một mình đánh 10 tên thanhh niên như vậy, rõ ràng là một mình anh ta đánh mười tên như mình mới đúng!
Doanh nhân và những nhân viên đại sứ quán của Hoàng Hải Đào đều bị một màn này của ba người Lục Trần làm cho chấn động, anh ta nghĩ đến rất nhiều tình huống xử lý nhưng không thể nghĩ đến việc ba người Lục Trần lại dùng cách trực tiếp nhất, liều mạng nhất và cũng hiệu quả nhất này.
Thật sự quá điên cuồng rồi, đây đúng là trận chiến lấy một đánh một trăm mà!
Mọi người đều chấn động không thôi, tất cả đều cùng cầu nguyện cho ba người Lục Trần.
Thời khắc này, tất cả người Hoa Hạ đều hi vọng ba người Lục Trần có thể tạo nên được kỳ tích.
Giây phút này tất cả người Hoa Hạ đều cảm thấy tự hào vì ba người bọn họ.
"Đại sứ Hoàng, ba người họ còn mạnh mẽ hơn cả lính đặc chủng trong truyền thuyết, anh xem nhiều súng đạn thế kia mà cũng không thể khiến họ bị thương, bọn họ còn có thể né tránh được cả đạn nữa thật sự quá mạnh rồi. Đây lẽ nào là những võ sĩ cường giả trong truyền thuyết của Hoa Hạ sao!" Một nhân viên bên cạnh Hoàng Hải Đào khiếp sợ nói.
Lúc này ba người Lục Trần quả thực là đại sát tứ phương, bởi vì cả ba người họ đều mặc trên mình áo chống đạn của viện khoa học Di Kỳ, chỉ cần không bắn vào từ cổ trở lên thì đều không thể khiến họ bị thương được.
Còn đối phương thì chỉ ngắm bắn vào tim họ nên đương nhiên không mảy may một chút thương tổn nào giữa làn mưa đạn này.
Một màn này cũng đã khiến tất cả những lính đánh thuê còn lại khiếp sợ.
Rõ ràng bọn chúng nhìn thấy đối phương đã bị trúng đạn, nhưng lại không có bất cứ phản ứng nào, cứ cho là mặc trên mình áo chống đạn tốt nhất thế giới đi thì nhiều đạn như vậy nhất định chúng phải mất đi chiến lực chứ, dù sao thì phản xung lực của làn mưa đạn như vậy không phải là người bình thường có thể chịu đựng được.
Nhưng cả ba người Hoa Hạ này dường như chẳng ai làm sao nên đã dọa cho bọn chúng sợ xanh mật.
"Đây có phải là người không?"
Mấy chục tên lính đánh thuê còn lại nháo nhác nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ vô cùng khiếp sợ.
"Rút đi, đây rõ ràng không phải cuộc chiến giữa người với người!"
Có vài tên lính đánh thuê lùi lại, những tên khác cũng lần lượt tháo chạy.
Bọn chúng không phải quân đội chính quy, căn bản không có kỷ luật của quân đội chính quy, thấy có người bỏ chạy thủ lĩnh cũng không kiểm soát được, trước mắt thấy không thể cứu vãn được nữa nên liền quay người bỏ chạy.
Nháy mắt hơn năm mươi tên lính đánh thuê toàn bộ tản hết ra các phố lớn ngõ nhỏ, trốn sạch sẽ không còn một tên nào.
Những người phía sau thấy vậy thì mới lấy lại bình tĩnh không ngừng thở phào.
Ba người họ, quá mạnh rồi!
Đây đích thực là chiến thần!
Truyện convert hay : Chớ Chọc Phúc Hắc Cuồng Phi