Trong khoảnh khắc này, tất cả mọi người trên phi thuyền Hi Vọng đều biết rằng vận mệnh của nhân loại sắp tận.
Nhưng trong hoàn cảnh này, không ai tỏ ra mất bình tĩnh.
Trong lòng họ tuyệt vọng, nhưng sự tuyệt vọng này đã thành thói quen mất rồi.
Rõ ràng sau khi rời khỏi Trái Đất, ai cũng biết rõ sẽ có ngày hôm nay.
Dù sao nguy cơ bị hủy diệt trong vũ trụ là rất lớn nên họ đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Đến đây đi, vừa hay đây cũng coi như là một sự giải thoát.
Nhiều năm cô đơn trôi dạt trong vũ trụ như vậy, thực ra họ cũng chán chường lắm rồi.
Nếu đã không có tia hi vọng nào thì mất công gây náo loạn để làm gì chứ?
Im lặng chờ đợi cái chết là được rồi.
Chỉ có điều, nhìn chiếc phi cơ chiến đấu của Lục Trần và Đỗ Phi hóa thành một vệt sáng
Ai cũng rơm rớm nước mắt.
Người đàn ông ngồi trên chiếc phi cơ chiến đấu đó đã đưa họ chạy trốn khỏi Trái Đất trong lúc tuyệt vọng nhất.
Anh ấy cho họ sống thêm 10 năm cuộc đời.
10 năm này dù có cô độc đến mấy, cô quạnh biết bao nhiêu
Nhưng đó cũng là khoảng thời gian quý giá để họ được chứng kiến sự mênh mông và kỳ bí của vũ trụ
Cũng giúp họ có thêm rất nhiều hiểu biết về các sinh vật ngoài hành tinh.
Bây giờ, họ không chết trong tay đồng loại
Mà chết trong tay kẻ thù ngoài hành tinh.
Đối với họ mà nói, đây là một niềm an ủi.
"Bố, sao bố lại không đưa con đi cùng!", Lục Kỳ Kỳ nắm chặt tay thành nắm đấm, vô cùng thất vọng nói.
Từ nhỏ, Kỳ Kỳ đã coi bố mình là tấm gương. Quả nhiên, khi lớn lên cô bé trở thành một nhà khoa học kiệt xuất.
Trong thời khắc con người sắp bị hủy diệt, cô bé muốn được hi sinh cùng với bố mình.
"Nó tới rồi!"
Nhìn giọt nước đang tiến lại càng ngày càng gần, Đỗ Phi nặng nề thông báo.
Lúc này, Lục Trần và Đỗ Phi đều cảm thấy trước mặt là một luồng khí rất kinh khủng đang ập tới.
Sức mạnh của luồng khí này hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của họ.
Với linh cảm của một nhà quân sự, luồng khí này quả thực có sức mạnh vô song như thánh thần, không gì có thể địch nổi.
Đứng trước sức mạnh này, con người không hề có cơ hội phản kháng.
"Ừ.", Lục Trần trả lời ngắn gọn rồi tăng tốc độ của phi cơ chiến đấu lên mức cao nhất, lao về phía giọt nước.
Nhìn số liệu trên màn hình hiển thị, giọt nước cách phi cơ chiến đấu của họ chỉ còn 1000 mét.
Cũng có nghĩa là, chỉ 1 giây sau, phi cơ này sẽ va chạm với giọt nước và bị hủy diệt hoàn toàn.
Khi tất cả những gì ngăn cách giữa họ và cái chết là 1 phút đồng hồ
Dù là Lục Trần hay Đỗ Phi đều không chút hoảng sợ.
Chỉ có điều, khi cùng quay đầu nhìn lại phi thuyền Hi Vọng ở phía sau, trong lòng họ đều dâng lên nỗi niềm tiếc nuối vô hạn.
Nhưng, trong khoảnh khắc giọt nước bắt đầu đâm xuyên vào phi cơ chiến đấu của họ
Khi mà Lục Trần và Đỗ Phi đều đã chuẩn bị cho cái chết đang chờ sẵn
Viên trân châu đeo trên cổ Lục Trần đột nhiên phát ra một tia sáng chói mắt.
Tia sáng đó vây lấy giọt nước
Sau đó, trước sự ngạc nhiên vô cùng cực của Lục Trần và Đỗ Phi, giọt nước có sức mạnh vô song kia bị tia sáng vây lại, lôi vào trong viên ngọc trân châu.
1 phút sau, Lục Trần và Đỗ Phi mới kịp hoàn hồn.
Hai người họ bàng hoàng nhìn nhau. Ngoài sự kinh ngạc, trong mắt họ là niềm hạnh phúc vô bờ vì được sống.
"Viên trân châu này là thế nào vậy?", Đỗ Phi nhìn viên ngọc trước ngực Lục Trần với vẻ không dám tin vào mắt mình.
Cảnh tượng đó giống như ở trong một giấc mộng, không hề chân thực chút nào.
Giọt nước có sức mạnh thần thánh đó lại bị viên ngọc trân châu nhỏ nhoi này hấp thụ.
Chuyện này nói ra thì ai tin đây?
Ấy vậy mà nó lại là sự thật.
"Tôi cũng không biết viên trân châu này có sức mạnh gì?"
Lục Trần lắc lắc đầu, đưa tay lấy viên ngọc xuống sau đó ngắm nghía, quan sát nó thật kỹ.
Viên trân châu này là do Lục Trần giành được từ tay nhà họ Lam lúc còn ở trên Trái Đất.
Sau đó, nhờ việc giải mã công nghệ bên trong nó mà Công nghệ Di Kỳ mới có thể nghiên cứu ra nhiều thành tựu tiên tiến như vậy.
Sau đó, vào lúc nhân loại đang tuyệt vọng, họ mới có thể tạo ra phi thuyền Hi Vọng - một thành tựu khoa học mà con người không thể tưởng tượng nổi lúc bấy giờ.
Năm đó khi họ đang ở rìa của Hệ Mặt Trời, người của Lam tộc đã đề cập đến viên ngọc thần kì này. Rất có thể nó đến từ bên ngoài hệ ngân hà.
Nhưng đó chỉ là một suy đoán, hơn nữa còn là suy đoán vô căn cứ của Lam tộc. Lục Trần sau đó cũng không tìm thấy thêm bất kì dấu vết nào.
"Cảm ơn mày đã cứu cả loài người!", Lục Trần nhìn viên trân châu với vẻ biết ơn sâu sắc.
Nếu hôm nay không có
Viên ngọc kì diệu này thì vận mệnh của con người đã chấm dứt rồi.
...
Lúc này trên phi thuyền Hi Vọng
"Mọi người nhìn thấy chưa? Giọt nước đó sau khi lao vào phi cơ chiến đấu của thủ lĩnh đã không trở ra nữa!"
Một nhà khoa học đang chăm chú quan sát màn hình bỗng reo lên.
Mọi người cùng kéo tới vây quanh màn hình, chỉ nhìn thấy phi cơ chiến đấu của Lục Trần và Đỗ Phi đang quay lại phi thuyền Hi Vọng.
"Bố, bố, bố có sao không?", Lục Kỳ Kỳ xúc động hét lớn.
Mọi người đều nhìn về phía Lục Kỳ Kỳ.
Hóa ra, Lục Kỳ Kỳ đã liên lạc được với video của Lục Trần.
Trong video, Lục Trần và Đỗ Phi đều vô cùng xúc động, rõ ràng không giống như bị thương.
"Kỳ Kỳ, bố không sao, loài người chúng ta cũng an toàn rồi!", Lục Trần xúc động nói.
"Bố, vậy giọt nước đó là sao vậy?", Kỳ Kỳ hỏi.
"Sau khi về bố sẽ kể với mọi người. Đúng rồi, con nói với Tạ Vĩ Hào thông báo với mọi người là chúng ta đã thu phục được giọt nước, loài người được cứu rồi!", Lục Trần dặn dò.
"Giọt nước đã bị thủ lĩnh của chúng ta tiêu diệt rồi!"
"Loài người được cứu rồi!"
"Thủ lĩnh vạn tuế!"
"Loài người vạn tuế!"
Sau khi nghe xong thông báo của Lục Trần, các nhà khoa học trong Viện khoa học đồng thanh hô vang.
Lần này, họ thực sự cảm thấy cái chết chỉ cách mình trong gang tấc.
Đặc biệt là các nhà khoa học bởi họ hiểu biết về giọt nước kia hơn người thường.
Chỉ họ mới biết sức mạnh của nó kinh khủng như thế nào.
Đối mặt với tai họa lớn như vậy mà vẫn toàn mạng nên ai nấy đều cảm thấy bàng hoàng và kích động đến nỗi như muốn tê liệt.
Cùng lúc đó, quân đội cũng nhận được tin tức của Đỗ Phi.
Tất cả mọi người đều vui mừng đến nỗi hò hét vang trời.
"Thủ lĩnh vạn tuế!"
"Loài người vạn tuế!"
Cả phi thuyền Hi Vọng đều sôi sục trước tin mừng này.
Nơi đâu cũng có thể nghe thấy những tiếng hô vang ca ngợi thủ lĩnh, ca tụng loài người.
Những người lớn tuổi đã đi theo Lục Trần từ khi rời khỏi Trái Đất xúc động đến mức bật khóc.
Mọi người nghẹn ngào ôm lấy nhau.
Sinh tồn trong vũ trụ quả thực không dễ dàng!
Trải qua biết bao biến cố, hôm nay lại thoát chết trong tíc tắc.
Chuyến du hành vũ trụ này, thực sự quá khó khăn!
"Ông trời ơi! Khi nào ông mới cho chúng tôi một mái nhà để nương thân đây?"
Cùng lúc đó, những người lùn trên hai chiếc phi thuyền khác cũng thở phào nhẹ nhõm. Họ biểu lộ lòng biết ơn đối với Lục Trần theo cách riêng của mình.
Trong mắt họ, Lục Trần quả thực giống như một vị thánh vậy.
Còn họ cảm thấy vui mừng và tự hào vì được phục vụ cho một vị thánh phi phàm như vậy.
Truyện convert hay : Đô Thị Bỏ Thiếu Trở Về