Nhìn Lục Trần làm bộ làm tịch xem bức tranh, người xung quanh nhìn anh cười chế giễu, đợi Lục Trần xấu mặt.
Lục Trần nhìn rất chăm chú, tịnh thần tập trung cao độ, còn nhẹ nhàng sờ lên. Cứ như trước mặt anh không phải bức tranh mà là người anh yêu vậy
Cuối cùng anh đưa bức tranh lên gần tai, gõ nhẹ mấy cái.
Một cái, hai cái...
Mọi người thấy vậy, ai cũng cười nhạo.
"Tôi khinh, còn tưởng là sư phụ gì, ai ngờ chỉ là một tên ngốc không hiểu gì mà giả bộ hiểu"
"Thì đó, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người dùng tai để đánh giá cổ vật đó, đây là sợ người khác không biết mình bị điên sao."
Người xung quanh cười cợt còn ba vị giáo sư thì lắc đầu, trong mắt ánh lên sự xem thường.
Lâm Đại Hải lại thở dài, trên mặt thể hiện sự lúng túng thấy rõ.
Hôm nay bao nhiêu thể diện đều mất hết.
"Anh rể, anh không cần phải giả về hiểu đâu, anh không sợ mất thể diện nhưng cũng nên chú ý đến em và bố đang xấu hổ chứ." Lâm Di Giai rất không vui nói.
"Di Giai, đừng vội, biết đâu anh Lục có cách giám định độc đáo thì sao." Địch Phú không muốn to chuyện vội nói.
Lý Văn Quang và Triệu Thiên Vũ nhếch mép cười, Lục Trần càng cố giả vờ, lát nữa bị vả vào mặt bọn hắn càng sảng khoái.
Chỉ có Tả Thanh Thành là trầm tư nhìn Lục Trần.
Hắn biết Lục Trần nhất định là quản lý cao cấp của Kỹ Thuật Di Kỳ, thậm chí có thể còn có quan hệ gì đó với ông chủ Kỹ Thuật Di Kỳ.
Hắn tin người như Lục Trần sẽ không đưa mặt mình ra cho người khác đánh.
Anh làm thế này chắc chắn có lý do của anh.
Chẳng lẽ...
Bức tranh này có huyền cơ ẩn giấu bên trong?
"Bức tranh này chỉ là hàng thứ phẩm thôi." Lục trần nhìn bức tranh tiếc nuối nói.
Phụt!
Lục Trần vừa nói xong, người xung quanh không nhịn được mà phụt cười.
"Cái này còn phải nói? Ba vị giáo sư đã giám định rồi, nó là thứ phẩm, chỉ là một bức tranh gấm có giá trị sưu tầm thôi."
"Tôi còn tưởng cậu có tài thế nào, có thể nhìn ra được tinh hoa gì, thì ra chỉ là một tên lừa mình dối người thôi."
Ba người Vu Chính Đào lại lắc đầu, nhìn mọi người đang chê cười Lục Trần thì tâm tình cũng tốt lên nhiều.
"Bức tranh này không có ý nghĩa sưu tầm gì cả, nhưng nếu cậu bán giá 15 vạn tệ tôi có thể mua nó, 15 vạn tệ bảo quản mười năm cũng được." Lục Trần không để ý người xung quanh, trả bức tranh lại cho Triệu Thiên Vũ.
"15 vạn? Cậu nằm mơ đi, ba vị giáo sư đã nói nó giá 20 vạn". Triệu Thiên Vũ hừ một tiếng rồi lấy bức tranh về.
"Cậu thử hỏi người xung quanh xem, có ai đồng ý bỏ ra 20 vạn để mua bức tranh gấm của triều Thanh không? Tôi cũng nể tình bạn học cũ mới đồng ý trả 15 vạn, nếu là người khác tôi chỉ trả 10 vạn thôi." Lục Trần nhíu mày nói.
Triệu Thiên Vũ hừ một tiếng rồi không thèm để ý đến Lục Trần nữa, hắn đem bức tranh quay sang người xung quanh: "18 vạn, ai mua tôi bán."
Lúc trước bán 19 vạn tệ không ai mua, vậy bây giờ hắn giảm một vạn.
Người ta chỉ đến xem kịch thôi, ai đâu rãnh rổi bỏ ra mười mấy vạn đi mua một bức tranh chỉ có giá trị sưu tầm chứ, nên chẳng ai lên tiếng cả.
"Thiên Vũ, bán cho cậu ta đi." Lý Văn Quang thấy không có ai muốn mua, nên chỉ đành bán cho Lục Trần.
Mười lăm vạn thì mười lăm vạn, vớt vát được bao nhiêu thì được bấy nhiêu, chứ nếu không sẽ lỗ một lúc tới năm mươi vạn
Triệu Thiên Vũ không cam tâm, hắn do dự một lúc rồi ném bức tranh cho Lục Trần: "Chuyển khoản đi"
"Bố, chuyển tiền đi." Lục Trần nhận bức tranh rồi quay sang Lâm Đại Hải nói.
Lâm Đại Hải giật mình quay lại, đứa con rể này hôm nay đến đây chủ yếu là để lừa bố vợ nó đúng không? Sớm biết vậy đã không gọi nó đến.
"Anh rể, anh điên rồi hả? Tốn mười lăm tệ mua một tấm vải, anh không sợ lúc về bố sẽ bị mẹ mắng cho vuốt mặt không kịp hả." Lâm Di Giai giận dữ nói.
"Bố, giữ được mười năm đó, đáng mà, đã thế chỉ có mười lăm vạn thôi." Lục Trần cười ha ha nói.
Phù!
Lâm Đại Hải tức muốn học máu, cái tên tiểu tử này, chỉ có mười lăm vạn thôi hả? Thế tự bỏ tiền ra mua đi!
"Cậu ra đây với tôi." Lâm Đại Hải sắc mặt khó coi lôi Lục Trần ra một góc, người khác cũng không cản lại, mặt đầy trào phúng nhìn theo.
"Lục Trần, con là cố ý lừa ông bố vợ này đúng không?" Lâm Đại Hải trầm mặt nói.
"Bố à, làm gì có, con cảm thấy bức tranh đó có huyền cơ ẩn giấu, nếu như để tuột mất thì rất đáng tiếc đó." Lục Trần mỉm cười.
Lâm Đại Hải ngơ ra: "Thật là có huyền cơ hả?"
"Con chỉ cảm giác vậy thôi, nếu không con đã xác định rồi, nên bây giờ chúng ta bỏ tiền ra mua trước." Lục Trần lại cười nói.
Lâm Đại Hải trầm tư một hỏi mới hỏi lại: "Cảm giác so vớii lúc nhìn thấy ly Dạ Quang như thế nào."
"Vâng, thì con có cảm giác bằng một nửa lúc đó." Lục Trần gật đầu cười.
Lâm Đại Hải chần chừ đúng nửa phút cắn răng quyết định: "Được rồi, bố tin tưởng con một lần, con nhất định không được cảm giác sai đấy, mười lăm vạn đó."
"Đi thôi, đi chuyển khoản." Lục Trần lại cười.
"Số tài khoản ngân hàng của cậu bao nhiêu?" Lâm Đại Hải quay trở về, bèn hỏi Triệu Thiên Vũ.
Nhìn thấy Lâm Đại Hải muốn mua thật, người xung quanh ngơ ra một hồi.
"Lão Lâm, ông bị điên rồi à, mười lăm vạn mua một tấm vải, ông định ăn nói thế nào với vợ ông."
"Đại Hải à, ông nghĩ sao vậy, ông bình thường không thích sưu tầm tranh ảnh mà? Ông phải suy nghĩ cho kỹ."
"Chắc là bị con rể làm cho lú lẫn rồi, nếu không ông ta sẽ không tiêu mười lăm vạn để mua một mảnh vải."
"Đúng là đứa con rể lừa bố, nếu mà tôi có đứa con rể như thế tôi không mấy gậy đập chết nó mới là lạ đó."
Người xung quanh lần lượt khuyên nhủ Lâm Đại Hải đừng manh động, nhìn sang Lục Trần lại càng cảm thấy khinh thường.
"Này tên nghèo kiết xác, tôi còn tưởng cậu sẽ tự bỏ tiền ra mua, thì ra vẫn phải có bố vợ trả tiền." Triệu Thiên Vũ đưa số tài khoản ngân hàng cho Lâm Đại Hải, quay đầu lại còn khinh miệt nhìn Lục Trần.
Lý Văn Quang châm biếm nhìn Lục Trần, giờ thì hắn biết rồi, Lục Trần đó cũng chẳng phải nhân vật lớn gì cả, chỉ là một tên tiểu tử chạy xe Audi, có thể quen biết Tả cục trưởng, chỉ nhờ vào quan hệ rộng của bố vợ hắn thôi.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn lại ấm ức.
Năm đó Lâm Di Quân chọn tên khố rách áo ôm Lục Trần, đó là một cú tát rất đau cho hắn.
Nếu năm đó Lâm Di Quân chọn hắn, thì chỉ cần dựa vào quan hệ của Lâm Đại Hải thì bây giờ hắn đâu chỉ là một trưởng ban con con thôi đâu.
"Đứa con rể lừa bố vợ hả? Tiểu tử này khá lắm." Tả Thanh Thành nhếch miệng cười, hắn đột nhiên cảm thấy tính cách của Lục Trần rất hợp với hắn.
Bởi vì hắn cũng rất nhiều lần lừa bố vợ hắn rồi.
Lâm Đại Hải chuyển khoản xong bèn nhìn chằm chằm Lục Trần, lấy mười lăm vạn cược sự tín nhiệm của Lục Trần một ván, giờ ông sẽ đợi xem Lục Trần tiết lộ huyền cơ.
Đợi đến lúc người xung quanh rời đi hết, Lục Trần nhìn bức họa đột nhiên nói: "Bố, nếu bố đã không thích tấm vải này thì chi bằng con xé nó đi cho rồi."
Cái gì?
Tiểu tử này bị điên rồi sao?
Người xung quanh giật mình quay lại, thôi xong rồi, tên này chắc chắn là bị điên rồi.
Người khác nhìn Lâm Đại Hải cảm thông, ba vị giáo sư lắc đầu ngán ngẫm.
"Ôi, cậu, cậu làm gì thế...?" Lâm Đại Hải gấp gáp, lập tức muốn cản lại.
"Đó là mười lăm vạn tệ đó!
Với lại ai nói tôi không thích nó? Muốn xé cũng phải là ông đây xé chứ!
Cái thằng khốn dám lừa bố!
"Anh rể, anh..." Lâm Di Giai cũng muốn cản lại.
Nhưng bọn họ đều chậm một bước.
Lục Trần chỉ vỗ nhẹ một cái, xoạc một tiếng bức tranh bị rách làm đôi.
Chỉ là...
Lúc bức tranh bị rách ra, tất cả mọi người đều ngây ra nhìn.
Truyện convert hay : Bộ Đội Đặc Chủng Bĩ Ở Đô Thị