Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

chương 112: hãy theo đuổi idol một cách lý trí đừng dùng lời nói chiếm tiện nghi của idol

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giải Dương quay lại và like Weibo của Cừu Hành, sau đó gọi cho Cừu Hành: “Bị quản lý nghiêm ngặt cơ à?”

“……” Giọng điệu của Cừu Hành bình tĩnh phân tích “Lần này chắc là có người cố ý quấy rối, em đừng đọc mấy cái đó mà suy nghĩ lung tung, tôi sẽ giải quyết.”

Giải Dương cũng cho rằng là có người ở cố ý quấy rối.

Tuy rằng mấy bình luận khiêu khích như thế là của người qua đường, nhưng lời nói lại nói thật sự có trình độ, chỉ dẫn đường chứ không tung tin đồn nhảm, không để người ta nắm không được cái đuôi, hơn nữa là cũng là quy mô lớn, vừa thấy chính là bút tích của bọn thuỷ quân.

Giải Dương sẽ tâm trạng tốt, nghe xong liền nói: “Được rồi, anh giải quyết đi, nhưng anh không được phép vì những lời nhận xét này mà tức giận.”

Cừu Hành châm chọc nói, “Những chiêu trò này đáng giá để cho tôi tức giận?”

Tự tin như vậy luôn?

Giải Dương nhướng mày, hoàn toàn nhẹ nhõm, nói thêm vài câu rồi cúp máy.

Không lâu sau, Giải Dương đã nhìn thấy cách giải quyết của anh.

Trên hot search, bên cạnh Giải Dương cầu hôn đột nhiên xuất hiện một chủ đề Cừu Hành bị vợ quản nghiêm , bài Weibo mà Cừu Hành like cũng rất nổi.

(Thực ra là từ đó là ‘chồng’)

Fans và những người thất vọng vì những lời nhận xét chua ngoa xúi quẩy đều đổ xô vào Weibo của Cừu Hành và weibo của cô gái nhỏ kia, hào hứng để lại bình luận.

Giải Dương mỉm cười, cũng like Weibo của cô gái nhỏ đó.

Ngày thứ hai sau vụ hot search, poster ảnh tạp chí của Giải Dương chụp được nhãn hàng công bố.

Tần Thành ngay lập tức lấy tài khoản của Giải Dương share lại weibo này.

Cộng đồng mạng lại xôn xao.

Làm đại diện hẳn mấy nhãn hàng xa xỉ như vậy luôn? Một người mới debut lại lấy được đại ngôn xịn như thế?

Fans hâm mộ của Giải Dương đều choáng váng, trước đây họ còn lo lắng Giải Dương không có cái đại ngôn nào, buồn rầu hàng ngày Giải Dương bị đám fans tiểu thịt tươi mới có tài nguyên thời trang chế giễu cũng chưa cãi lại, nhưng bây giờ?

Trận động đất còn nhiều hơn thế nữa.

Chỉ trong một ngày, tất cả các trung tâm mua sắm có cửa hàng thương hiệu D trong cả nước đều được treo trên tường ngoài những poster do Giải Dương chụp.

Các quảng cáo do Giải Dương quay cũng đã xuất hiện trên màn hình của các ứng dụng phổ biến và quảng cáo bên ngoài các trung tâm mua sắm.

Như thể chỉ trong nháy mắt, mọi người chỉ cần dùng điện thoại di động lên mua sắm đều có thể nhìn thấy Giải Dương.

Vô số người lấy cớ đi bắt bẻ xem ảnh poster và quay chụp quảng cáo của Giải Dương, sau đó bọn họ không cam lòng mà thừa nhận,mảng thời trang Giải Dương thần thái siêu tuyệt vời, Mặc bộ quần áo nhãn hiệu D nổi tiếng giống như được thiết kế riêng cho cậu vậy.

Có tổng cộng bảy bộ quần áo, ba bộ âu phục, hai bộ thường phục, một bộ đồ cổ điển và một bộ đồ cưỡi ngựa.

Mỗi bộ của Giải Dương thể hiện một thần thái khác nhau.

Trong đó có một ảnh Giải Dương ăn mặc cải tiến kỵ trang, tay cầm đàn nheo mắt nhìn vào máy ảnh, thật sự là người vừa lịch lãm vừa hoang dã, đẹp trai đến nỗi người nhìn nhũn cả chân.

Trên phim trường, điện thoại di động của Giải Dương rung lên bần bật, Cừu Hành liên tiếl gửi rất nhiều tin nhắn.

Cừu Hành: Tôi là gì? Tại sao họ lại có thể?

Cừu Hành: Họ không thể!

Cừu Hành: Cái gì mà “Dương Dương không được phép phản bác trên giường của tôi?” Ha!

Cừu Hành: Em có thể kiểm soát fans của mình không, sao họ lại như vậy?

Cừu Hành: Đây là quấy rối tình dục!

Cừu Hành: Sau này em không được chụp ảnh chơi đàn nữa, chụp ảnh hẳn hoi cho tôi!

Cừu Hành: Giải Dương, em lại giả ngu à?

Giải Dương vừa đi uống nước, khi quay lại đã bị anh kêu là giả ngu.

Cậu buồn cười, trực tiếp gửi voice: “Em chỉ lên giường của anh.”

Cừu Hành trầm mặc một lát.

Thông báo đang nhập cứ hiện hiện rồi biết mất.

Sau năm phút, Cừu Hành cuối cùng cũng trả lời tin nhắn.

Cừu Hành: Đừng nói nhảm.

Cừu Hành: Đóng phim hẳn hoi.

Giải Dương cười cười, rốt cuộc vẫn đau lòng, không nghĩ cứ để Cừu Hành tiếp tục giận dỗi, mở Weibo ra, lên tài khoản Weibo và đăng Weibo để thuyết phục mọi người theo đuổi idol một cách hợp lý và không đưa ra những nhận xét phiến diện.

Ngay sau khi cậu đăng xong Weibo của mình,

Có thông báo Cừu Hành share weibo của cậu.

[Cừu Hành: Hãy theo đuổi idol một cách lý trí, đừng dùng lời nói chiếm tiện nghi của idol.

]

“……”

Giải Dương cười cười, like weibo của Cừu Hành.

Hai ngày trước tiệc sinh nhật của ông Đào, cuối cùng Giải Dương cũng quay cảnh cuối cùng của cậu trong (tôi thấy Tức Hiên Viên).

Cậu trang điểm đặc biệt, đi qua ngôi ngác đổ nát, cuối cùng dừng lại trong căn phòng nơi cậu học đàn hồi nhỏ, tìm dụng cụ và sửa chữa cẩn thận chiếc đàn bị hỏng.

Phim trường rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ồn nhẹ của máy ảnh đang chạy.

Giải Dương cũng đã từng sửa chữa chiếc đàn piano như thế này.

Trong năm thứ tư ở mạt thế, cậu tìm thấy một cây đàn piano bị hỏng trong một ngôi trường bỏ hoang.

Đó là một ngày nắng hiếm hoi, xung quanh thật tĩnh lặng, ánh nắng chiếu xiên qua khung cửa sổ, phản chiếu dấu vết của những sợi dây trên cây đàn piano.

Lúc đó, cậu đã sửa đàn, nhưng cậu không chơi nó vì phát ra âm thanh thì sẽ rất nguy hiểm.

Nhưng bây giờ cậu có thể chơi.

Sau khi sửa xong cây đàn piano, cậu ngồi xuống trước cây đàn piano và thấy một số dấu khung cửa sổ đã được in trên cây đàn piano như trước đây.

Sau một lúc dừng lại, cậu thoát ra khỏi kịch bản, đứng dậy và đi đến chỗ cửa sổ, và cẩn thận dựng cửa sổ.

Biên kịch cùng phó đạo diễn cau mày, Chu Hoài Nhân nhìn chằm chằm camera của máy quay, không có kêu cut.

Ánh nắng không chói chang chiếu vào, dấu vết trên cây đàn piano đã biến mất.

Hài lòng, Giải Dương trở lại với cây đàn piano.

Tiếng piano vang lên.

Cảm xúc của mọi người dần chìm vào âm nhạc.

Tiếng đàn dần dần không còn, cuộc sống của Tô Kinh Mặc im lặng đến buồn bã.

Ngọn lửa bốc lên, dần dần nhấn chìm bóng dáng của Giải Dương.

Đạo diễn Chu giơ tay lên cao: “Cắt! Xong rồi!”

Tiếng vỗ tay và tiếng hò reo chúc mừng không như mong đợi mà còn có tiếng khóc yếu ớt.

Trước khi mọi người thoát khỏi cảm xúc do tiếng đàn piano mang lại, một bóng người đột nhiên bước qua đám đông, cau mày và đá bay tất cả những thứ tạo ra lửa, bước vào sân và kéo Giải Dương vẫn đang ngồi trước đàn piano đứng lên, trực tiếp dùng tay áo lau nước mắt trên mặt Giải Dương, nói: “Sao ngồi ngốc ở đây làm gì? quay xong không biết ra hửm? Không sợ bị sặc sao?”

Giải Dương thoát khỏi vai, nhìn Cừu Hành mặt đen xì trước mặt, hiếm khi sửng sốt: “Cừu Hành?”

Rõ ràng Cừu Hành không vui.

Anh trừng mắt nhìn Giải Dương và dẫn Giải Dương ra khỏi ngọn lửa, lại lấy nước Ngô Thủy vừa vặn ra, đưa đến trước mặt Giải Dương.

Giải Dương rốt cục hoàn hồn, uống một hớp nước, vui vẻ hỏi: “Tại sao anh lại tới thế?”

“Tôi muốn tới thì tới thôi, nếu không tới sao biết em đóng phim như này, biểu cảm thật tệ.”

Nói đến đóng phim, Giải Dương nhớ tới vừa mới chính mình tự thêm cảnh diễn, vội đi đến trước mặt Chu đạo diễn, xin lỗi nói: “Chu đạo diễn, tôi vừa mới tự ý thêm một cảnh diễn, có ảnh hưởng sao? Muốn quay lại một bản không?”

Vừa rồi Chu đạo diễn đã xem đi xem lại cảnh quay nhiều lần, càng nhìn vào biểu cảm càng thoải mái vẫy tay và trả lời: “Không cần quay lại, chỉ cần bù lại một vài cận cảnh là được.

Đoạn vừa thêm vào cũng không tệ, cái bóng của khung cửa sổ có thể thấy được.

Đó là những hạn chế của xã hội đối với sự phát triển của âm nhạc lúc bấy giờ … tốt, không tệ , Tôi sẽ bổ sung thêm một vài cảnh sau.

Giải Dương:” … OK.

Cừu Hành, người bị Giải Dương phớt lờ một cách thảm hại, xị mặt lại đi đến bên cạnh Giải Dương.

Mọi người đều đã bình phục sau cuộc họp này, và tất cả đều bí mật nhìn về phía Cừu Hành.

Đạo diễn Chu cuối cùng cũng nhận ra anh, đứng dậy và chào hỏi vài lời với anh.

Giải Dương biết rằng Cừu Hành đã được đạo diễn đưa vào.

Cậu nhìn Cừu Hành.

Người này liên lạc với Chu đạo diễn từ khi nào?

Cừu Hành cảm nhận được ánh mắt của Giải Dương, cau mày giơ tay lên lau vết sẹo và lớp trang điểm biến dạng trên mặt Giải Dương, trông anh rất chán ghét: “Nào, quay xong rồi thì tẩy đi thôi….vẽ cái gì, nhìn vừa gầy vừa ngu chết đi được.”

Giải vội vàng kéo tay Cừu Hành xuống: “Anh đừng lau, thợ trang điểm đã mất mấy tiếng đó.”

Cừu Hành lại nhìn chằm chằm vào Giải Dương rồi nắm chặt tay cậu, bất mãn: “Về sau đừng diễn mấy vai hủy dung này, kịch bản kiểu này em không sợ khán giả có bong ma tâm lý à?

Đạo diễn Chu: “…”

Ở Cừu Hành hoàn toàn đắc tội Chu đạo trước, Giải Dương đi quay cảnh bổ sung.

Vào lúc : chiều, những cảnh quay bổ sung của Giải Dương cuối cùng cũng kết thúc.

Đạo diễn đời sống đặt một chỗ ở một nhà hàng gần đó và tổ chức cho Giải Dương một bữa tiệc đóng máy nhỏ.

Cừu Hành tham dự bữa tiệc với tư cách là một thành viên trong gia đình.

Trong tiệc anh ấy nói rất ít, từ chối tất cả người kính rượu, ngồi xuống bên cạnh Giải Dương như một tấm bảng nền, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho cậu.

Anh ấy rõ ràng không cố ý biểu lộ bất cứ điều gì, và anh ấy thậm chí không có bất kỳ biểu hiện nào trên khuôn mặt của mình trong suốt quá trình, nhưng chỉ cần ai có mắt nhìn thấy, anh đang quan tâm và chăm sóc Giải Dương rất nhiều.

Ánh mắt không thể đánh lừa người ta, đó là tình cảm thật lòng.

Cả đoàn phim tuy rằng biết được vị Chủ tịch Vinh Đỉnh này đối với Giải Dương rất tốt, nhưng đến giờ phút này họ mới có cảm giác “A! Hai người kia là người yêu, Cừu Hành rất xót người yêu mình.”

Nhiều người trong đoàn phim thật sự nghĩ Giải Dương bị bao dưỡng giờ phút này âm thầm tự tát vào tay mình, sau đó lại ghen tị thở dài.

GiảiDương nhận thấy sự thay đổi trong biểu hiện của mọi người, nhìn về phía Cừu Hành có vẻ nghiêm túc và uy nghiêm bên cạnh, mỉm cười.

Con chuột này thực sự đã chủ động đến tẩy não mọi người, hẳn là suy nghĩ rất nhiều.

Sau bữa tiệc, Giải Dương vào toilet, lúc quay lại thấy Mãn Phi Địch đổi vị trí với đạo diễn, ngồi cạnh Cừu Hành, cúi xuống nói cái gì đó với Cừu Hành, tay còn cầm ly nước dừa.

Giải Dương nhướng mày, đi tới vỗ vai anh nói: “Đổi chỗ cho em.”

Cừu Hành không hỏi gì, ngồi ở chỗ trước Giải Dương.

Giải Dương ngồi vào vị trí của anh, nhìn về phía Mãn Phi Địch, hỏi: “Tiền bối ăn no chưa? Đạo diễn Hoàng ở đâu?”

Mãn Phi Địch tỏ vẻ ngượng ngùng né tránh, đáp: “Đạo diễn say rồi, đi trước rồi … ly nước này là đạo diễn bảo tôi đưa cho ngài Cừu, đạo diễn bảo ngài Cừu không uống rượu có thể uống nước trái cây, tôi đi đây, hai người nói chuyện vui vẻ.” Sau đó thì rời đi.

Giải Dương lại nhìn Cừu Hành.

Cừu Hành đang xị mặt lại nhìn Giải Dương: “Đây là người chó săn nhỏ gì gì đó à? Tôi không hiểu cậu ta đẹp trai ở chỗ nào nữa, fans mắt kém quá đấy.”

Giải Dương sửng sốt, sau đó mỉm cười.

Không quan tâm đến ly nước dừa nữa, rót một ly nước cho Cừu Hành, nói: “Uống thêm nước cho bớt chua đi anh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio