Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

chương 119: uilding exterior wall cleaner

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Chuyện gì xảy vậy? chuyện gì thế?”

Sau khi Tần Thành phản ứng lại, vội vàng bảo vệ Giải Dương phía sau, đồng thời nhìn xuống bình bị đổ chất lỏng trên mặt đất.

Một mùi hôi thối nồng nặc xẹt qua, Giải Dương vỗ vỗ vai Tần Thành, xoa dịu: “Không sao, Ngô Thủy đi xem ai, đừng căng thẳng.”

Sau đó, cậu vươn tay vẫy chào, fans náo loạn.

Nói rằng cậu ấy ổn.

Fans đã bình tĩnh lại một chút, các nhân viên vội vã chạy đến để lập lại trật tự.

Nhóm chương trình, mc, đạo diễn và các khách mời khác đã đến vòng vây sau khi nghe thấy động tĩnh, mọi người cùng nhau nhìn vào chai nước trên mặt đất.

Diễn viên nam thứ hai của (Âm nhạc gia điên cuồng) Vương Hạo Ngự cau mày nói: “Đây là cái gì? Có mùi.”

Diễn viên nữ thứ hai của (Âm nhạc gia điên cuồng) Phùng Tím Á nhăn mặt, giơ tay bị mũi: “Eo ơi, hôi quá, càng ngày càng hôi…..hự.”

Đạo diễn ra hiệu cho mọi người tản ra một chút, đừng lại gần những thứ chất lỏng không rõ đó, sau đó lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.

Bối Thành một bên lắc đầu thở dài: “Bọn anti fans càng ngày càng khoa trương, hôm nay quay hình chắc bị hoãn lại rồi, mà Giải Dương này, không sao chứ?”

Giải Dương nhìn Bối Thành lắc đầu: “Không sao.” nói xong, cậu bước lên trước, đi vào vòng vây đã bị đám đông bỏ trống, cởi áo chống nắng quấn lấy tay, cầm chai lên.

Một MC khác vội ngăn lại khi thấy cậu làm vậy nói: “Đừng chạm vào nó, đừng chạm vào nó, nếu nó là thứ gì đó nguy hiểm thì chúng ta hãy đợi cảnh sát đến.”

“Không sao đâu, chỉ là một ít nước có mùi bọn đùa dai hay chơi thôi.”

Mọi người nhất trí: “Chai nước có mùi?”

“Um, nó vô hại, nó chỉ có mùi khó ngửi thôi.” Giải Dương đã dùng dị năng của mình để thăm dò chất lỏng, chỉ cầm nó sau khi cậu chắc chắn rằng không có vấn đề gì.

Cậu lấy nắp chai đậy nắp chai lại, sau đó bọc chai và ít nước còn lại vào trong quần áo chống nắng, rồi nói với đạo diễn: “Khi cảnh sát đến, hãy giao cái này cho cảnh sát.

Còn bãi trên mặt đất này thì rửa sạch sẽ đi, cho ít nước tẩy rửa mùi, để không làm ảnh hưởng đến việc quay show, xin lỗi vì để náo loạn như vậy.”

Đạo diễn vừa báo cảnh sát xong, biểu cảm của ông đã tốt hơn nhiều.

Ông nói: “Tôi nên nói xin lỗi vì đã Không có biện pháp an ninh trước.

Giải Dương lắc đầu, nói thêm vài câu khách sáo.

Vì sự an toàn, mọi người đều vào trong.

Sau khi giải quyết đơn giản, Giải Dương đã đến nơi fans tụ tập để xoa dịu fans.

Tần Thành có chút lo sợ, sợ những này có trộn lẫn anti-fan, cho nên đã chặn lại, nhưng không chặn được nên chỉ đơn giản đi bên cạnh Giải Dương.

“Dương Dương, có sao không?”

“Dương Dương có bị thương không?”

Các fan hầu như quan tâm đến điều đó, Giải Dương vỗ vỗ Tần Thành đang chặn cậu lại, mỉm cười với các fan rồi trả lời: “Không sao, chỉ một là một trò chơi khăm thôi, mọi người đừng lo.”

Fans nghe vậy thì càng thêm phẫn nộ.

Hôm nay Giải Dương đến ghi hình, ném một chai nước có mùi đó qua chắc là không muốn cậu ghi hình đây! Thật không thể chấp nhận được mà!

Thấy các fan vẫn còn tức giận, Giải Dương đã chủ động ký tên cho mọi người, chờ mọi người bình tĩnh mới vẫy tay vào phía trong.

Một lúc sau, Ngô Thủy chen lấn đám người đi trở về, tự trách mình: “Đằng này có công trường xây dựng, có rất nhiều người và đồ linh tinh, để tôi ném đi.”

Giải Dương cầm lấy áo tổ chương trình mà Tần Thành đưa cho, mặc vào rồi nói: “Đúng là ở đây đông người quá, người kia muốn chạy thì cũng dễ, đạo diễn cũng đã gọi cảnh sát rồi, chờ tí cảnh sát đến thì anh cũng để ý một chút.”

Ngô Thủy gật đầu.

Tần Thành thấy Giải Dương bình tĩnh như thế, nhịn không được nói: “Cũng may vừa rồi cậu nhạy bén, nếu không thì hôm nay bị dính cái đó thể nào về cũng bị dị ứng thì còn rắc rối hơn nữa, bọn anti-fan này thật độc ác!”

Mọi người dường như đã quyết định rằng hôm nay chuyện này là do anti-fan.

Giải Dương sửa sang lại quần áo, nhìn nhân viên bên ngoài đang dùng nước sạch rửa mặt đất, sau đó nhìn về phía bình nước.

Lúc đó, xung quanh cậu toàn là người, fans của cậu cũng đứng ở hàng rào cách đó một vài mét, vị trí đứng ném không tiện, nhưng chai nước lại vượt qua đám đông ném chính xác vào phía cậu.

Cậu hỏi Ngô Thủy: “Nếu là anh, liệu anh có thể dùng bình nước ném chính xác cho tôi khi anh đang ở rất xa và khi có nhiều người đang chắn tầm nhìn không?”

Ngô Thủy hiểu được ý tứ trong lời nói của cậu: “Tôi có thể, nhưng người bình thường không có huấn luyện thì khó.”

“Cảnh sát đã tới.”

Ngô Thủy gật đầu.

Sau vài phút nữa, xe của Thẩm Ngạn cùng xe cảnh sát đến.

Giải Dương đi theo đạo diễn nói chuyện với cảnh sát, Thẩm Ngạn sau khi xuống xe liền nghiêng người hỏi Giải Dương: “Làm sao vậy?”

Giải Dương kể lại chuyện vừa xảy ra.

Thẩm Ngạn cau mày.

Sau khi tiếp xúc với cảnh sát gần mười phút, mọi người quay trở lại trong và chuẩn bị bắt đầu quay chương trình hôm nay.

Lúc trên xe, Giải Dương đã xem qua kịch bản chung, trong số này các khách mời sẽ trải qua nhiệm vụ, là quét dọn tường bên ngoài tòa nhà, đồ đạc mang đi và người trông coi sân chơi cho trẻ em.

Có tổng cộng sáu khách mời, những người sẽ được chia thành ba nhóm bằng cách bốc thăm, sau đó mỗi nhóm trong ba nhóm sẽ cử một đại diện để xác định nghề nghiệp mà mỗi nhóm sẽ trải qua.

Mỗi nhóm khách mời của chương trình sẽ đặt ra một mục tiêu sứ mệnh cho họ.

Càng nhiều nhóm khách đạt được mục tiêu, nhóm chương trình sẽ quyên góp được càng nhiều tiền cho các tổ chức từ thiện.

Vì vậy, dù chỉ để ngoại hình đẹp, các khách mời cũng sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ do nhóm chương trình đưa ra.

Khi chuẩn bị xong những thứ cuối cùng, Tần Thành đột nhiên đến gần Giải Dương, nhỏ giọng nói: “Biết cậu sợ độ cao, tổ chương trình cho chúng ta một chút mặt mũi, bảo cậu làm hai nghề khác.”

“Sợ độ cao á?”

Giải Dương ngớ hai giây rồi mới nhớ ra nguyên chủ có chứng sợ độ cao, nhưng Tần Thành làm sao biết chuyện này.

Anh hỏi: “Sao anh biết tôi sợ độ cao?”

Tần Thành không nói nên lời: “Nó viết trên wikipedia của cậu ấy, ai mà chả biết.”

“…”

Suýt nữa quên mất có wikipedia, lúc nguyên chủ vừa mới debut, Hồ Tiêu đã lập một wikipedia cho Giải Dương, tất cả các thông tin đều là sở thích của nguyên chủ.

Cậu phải tìm thời gian để thay đổi nó.

Giải Dương nói: “Không sao đâu.

Tôi không sợ độ cao nữa.

Đi cửa sau là không tốt”

“Đây không phải là cửa sau.

Các chương trình khác nhau đều có kịch bản, và đội ngũ chương trình sẽ cố gắng hết sức để hợp tác với khách mời.

Ví dụ như Phùng Tím Á, cô ấy không muốn chạy ở bên ngoài nên đã chào hỏi, tỏ ý muốn đi qua chăm sóc cho trẻ em, tổ chương trình nhìn thấy cô ấy là một cô gái nhỏ bé sẽ chiếu cố một chút, không thể để cô ấy ra ngoài giao thức ăn được.”

Giải Dương nghe vậy không hề nhiều lời, nghe theo Cừu Hành sắp xếp.

Ngay sau đó chương trình bắt đầu ghi hình, quá trình trước đó cũng được tiếp tục.

Mọi người quảng bá bộ phim.

Giải Dương cầm cây đàn violin để đệm nhạc cho Thẩm Ngạn, bảo Thẩm Ngạn hát (Không Tỉnh mộng) một lần.

Cuối cùng cũng đến đoạn bốc thăm, không biết có phải do chương trình sắp xếp hay chỉ là ngẫu nhiên, Giải Dương may mắn được ở cùng nhóm với Thẩm Ngạn duy nhất mà cậu biết.

Trong số bốn người còn lại, Vương Hào Ngự và Phùng Tím Á ở trong một nhóm, hai diễn viên phụ còn lại trong một nhóm.

Sau đó, có một lần bốc thăm chuyên nghiệp nữa.

Phùng Tím Á là người rút thăm đầu tiên, và cô ấy đảm nhận nhiệm vụ chăm sóc trẻ em.

Vẻ mặt Phùng Tím Á ngạc nhiên, sau khi cổ vũ nói rằng cô thích trẻ con nhất, còn Vương Hào Ngự thì đỡ trán, nói rằng anh ấy thật sự không quản được bọn trẻ con.

Hai nhóm còn lại không bốc thăm trước rồi bốc thăm trực tiếp cử đại diện lên thẻ mc ghi nghề nghiệp và tìm xem nhóm nào.

Thẩm Ngạn cười và Giải Dương: “Cậu đi đi, tôi ghét phải lựa chọn.”

Giải Dương biết Thẩm Ngạn đang tranh cãi vì cảnh quay, liền nge lời bước tới đứng trước mặt MC.

Đại diện của nhóm kia cũng đi tới, hai người nhìn nhau rồi cùng nhau nhìn tấm thẻ trên tay mc.

Tần Thành từng nói có một vết đen nhỏ ở góc dưới của mặt sau tấm thẻ cho biết bức tường bên ngoài của tòa nhà là sạch sẽ.

Giải Dương nhìn sang, nhưng thấy rằng đuôi của hai lá bài đã bị Mc nắm lấy, không thể nhìn rõ.

Cậu ngước mắt lên nhìn Bối Thành, nhưng Bối Thành lại đang nhìn một vị khách khác, đang đùa nhau.

Bối Thành dường như cảm nhận được tầm mắt của Giải Dương, liền nhìn về phía Giải Dương, nháy mắt nói: “Cậu hối lộ tôi một tí, tôi sẽ cho cậu gợi ý.”

Giải Dương mỉm cười, sau đó đưa tay bốc một thẻ, nói: “Tôi tin vào vận may của mình.”

Thẻ được rút ra và lật, và các ký tự lớn “Building Exterior Wall Cleaner” lộ ra.

Bội Thành lập tức hét lên một cách quá khích thông báo kết quả của hai trận hòa.

Tần Thành đứng ở bên cạnh lập tức nhíu mày, đạo diễn cũng kinh ngạc, nhưng bởi vì có quá nhiều fans và người xem, nên kết quả không dễ thay đổi.

Giải Dương lấy thẻ ra xem, phát hiện trên thẻ không có vết đen.

Cậu bước lại chỗ Thẩm Ngạn, đưa tấm thẻ thẳng đứng cho Thẩm Ngạn xem, và hỏi: “Anh Thẩm, tôi bốc phải cái này, anh có sợ độ cao không?”

Thẩm Ngạn lắc đầu, “Tôi không sợ độ cao, nhưng tôi.

nghe nói cậu sợ độ cao, cậu có muốn đổi không?”

“Không, chứng sợ độ cao của tôi không nghiêm trọng, tôi đã từng vượt qua nó rồi.”

Thẩm Ngạn không tin: “Thật sao?”

Giải Dương khẳng định.

Vậy là đã chốt xong kết quả phân nhóm và phân công công việc, sau một quá trình nữa cũng đã chốt nhóm khách và mc của từng nhóm khách, ba nhóm khách chuẩn bị lên xe đến địa điểm trải nghiệm chuyên môn.

Không biết là trùng hợp hay cố ý sắp đặt, tình cờ nhóm của Thẩm Ngạn và Giải Dương lại cùng Bối Thành.

Bối Thành đi tới bên Thẩm Ngạn và Giải Dương, cười nói: “Hôm nay mọi người chiếu cố tôi nhé!”

Thẩm Ngạn trả lời: “Là tôi và Giải Dương, nhờ cậu chiếu cố mới phải.”

“Nói chuyện thì dễ, cứ theo tôi, hứa sẽ đưa hai người hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo!” Bội Thành “Tôi nghe nói thể lực của Giải Dương rất tốt.

Tôi nghĩ đội của chúng ta chắc chắn sẽ là đội đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ hôm nay!”

Tần Thành nói trước Giải Dương: “Không cần phải vội vàng, Giải Dương có hơi sợ độ cao.”

“Sợ độ cao?” Vẻ mặt của Bội Thành đột nhiên thay đổi, tay trái đập vào tay phải, cau mày.

“Không tốt nha, chúng ta vừa mới thay đổi quy tắc, nếu không hoàn thành nhiệm vụ cá nhân sẽ bị phạt.”

Giải Dương giật mình hỏi: “Hình phạt là gì?”

Bối Thành lại làm ra biểu cảm “Chết rồi, tôi lỡ miệng” hắn ta đưa tay lên miệng và xua tay “Không thể nói, cái này phải đợi đến lúc mới được tiết lộ.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio