Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

chương 134: tôi không dám đụng tới phong gia đâu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sàn diễn hợp tác là một chuỗi màn biểu diễn, mỗi show chỉ cách nhau một đoạn ngắn giới thiệu thương hiệu, tổng thời lượng gần một tiếng đồng hồ, không dài nhưng cũng không ngắn.

Trong một giờ này, Giải Dương phải liên tục lập lại biểu diễn —— thay quần áo —— biểu diễn —— như một bài kiểm tra thể lực.

Verdon đã chuẩn bị tổng cộng mười bộ quần áo cho phần trình diễn mở màn và bế mạc của Giải Dương cho tám phần trình diễn catwalk.

Phong cách rất phong phú, bao gồm đơn giản, lộng lẫy, punk, hắc ám, thánh thiện … Nói tóm lại, về cơ bản là phong cách chủ đạo mà hầu hết các nhà thiết kế thích, Verdon đã chuẩn bị cho Giải Dương.

Có ba buổi diễn tập, hai buổi đầu tiên để làm quen với quy trình và buổi cuối cùng là theo đúng quy cách của buổi diễn chính thức ngoại trừ việc không trang điểm.

Nghĩa là, với tư cách là một khách mời biểu diễn, Giải Dương phải hát trong ba tiếng đồng hồ.

Verdon lo lắng về giọng hát của Giải Dương khuyên cậu không cần hát tất cả các bài trong hai buổi tập đầu tiên.

Giải Dương từ chối bằng nụ cười và hứa rằng giọng hát của cậu sẽ không bị làm sao hết.

Ngay sau đó, buổi diễn tập đầu tiên bắt đầu.

Khi phần dạo đầu của (Thịnh Thế) vang lên, mọi người không thể không dừng công việc của họ lại và nhìn về phía sân khấu.

Mặc áo phông và quần jean đơn giản, Giải Dương cầm micro bước lên sân khấu, đứng ở vị trí do kỹ sư ánh sáng chỉ định, cúi đầu chăm chú lắng nghe, sau đó giơ micro lên khi khúc dạo đầu đến chỗ lộng lẫy nhất.

Giọng nam êm dịu như tia nắng đầu tiên xuyên qua làn sương sớm, nhẹ nhàng và mạnh mẽ cắt vào bầu không khí do âm nhạc tạo ra, mở ra một bức tranh thịnh thế rực rỡ cho tất cả người nghe.

“Wow.”

Nhà thiết kế đầu tiên xuất hiện trong hậu trường đang phân loại quần áo cho người mẫu ngạc nhiên nhìn về phía sân khấu, cô ấy vừa còn đang bực bội vì mất một món phụ kiện mà bây giờ bất giác giãn mặt mày ra.

“Âm nhạc rất hay và âm thanh tuyệt vời.” Cô ngạc nhiên và nhìn một nhà thiết kế khác có mối quan hệ tốt với cô.

“Tôi không nghĩ thiết kế của mình phù hợp để chơi cùng với tiếng hát của cậu ấy.”

Đây cũng là lần đầu tiên một nhà thiết kế khác nghe thấy giọng hát của Giải Dương, định thần lại rồi trả lời: “Tất nhiên là không phải, là thiết kế của cô sẽ xuất hiện trong bài hát của cậu ấy.”

Nhà thiết kế đầu tiên sửng sốt.

Một lúc sau, cười lắc đầu và nói, “Bạn nói đúng, tôi đột nhiên mong đợi bản nhạc mà cậu ấy cải biên cho thiết kế của tôi quá.”

Đào Ương đứng cách đó không xa nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, hắn nhìn sang bên hướng sân khấy, đứng một vài giây và sau đó quay người và rời đi.

Buổi tổng duyệt đầu tiên diễn ra suôn sẻ, buổi diễn đầu tiên, buổi diễn thứ hai… buổi diễn thứ năm sắp đến.

Lần duyệt này là của Đào Ương.

Giải Dương và Đào Ương đã tập trung ở phía sau.

Giải Dương cầm lấy cây violin và chuẩn bị chơi, Đào Ương nói khi cậu chuẩn bị đi ngang qua: “Nhạc của cậu rất hay.”

Giải Dương dừng lại và nhìn Đào Uơng: “Tôi hy vọng thiết kế của anh có thể phù hợp với âm nhạc của tôi”

…….

Sau khi lên sân khấu, Giải Dương đã đứng ở vị trí đã định, sau khi tiếng đếm ngược trong tai nghe kết thúc, cậu nhẹ nhàng vuốt ve cung đàn, mở ra khúc dạo đầu mê ly.

Phiên bản gốc của (Đêm Mưa Vọng Tưởng) có tiết tấu rất nhanh và nhảy mạnh mẽ, phong cách ấm áp, căng thẳng, tạo cho người ta cảm giác nhỏ giọt, không phù hợp với phong cách thiết kế trang nhã, thanh lịch của Đào Ương.

(Ảo mộng đêm mưa)

Trong bản cải biên này, Giải Dương đã sử dụng phương pháp ngắt nhịp, giữ lại sự cuồng nhiệt và căng thẳng của (Đêm Mưa Vọng Tưởng), làm chậm nhịp điệu của giai điệu, đồng thời nâng những nốt có vẻ bị đập trong bản gốc lên nhẹ nhàng và mượt mà hơn.

Nếu bản gốc của (Đêm Mưa Vọng Tưởng) là tiếng gầm thét và cảm xúc của tâm trạng của một người trong một đêm mưa lớn kèm theo sấm sét và giông tố trong cơn ảo mộng, thì phiên bản cải biên này là một đám mây biến đổi cơn mưa.

Một điệu nhảy thú vị trong quá trình này.

Trong một giây đầu tiên của tiếng đàn, bầu không khí trên sân đã được kiểm soát chặt chẽ.

Đào Ương ở trong hậu trường, lắng nghe tiếng đàn, ngón tay nắm chặt và thả lỏng, ra hiệu về phía người mẫu đầu tiên: “ra ngoài.”

Tiếng đàn như những đám mây mưa va chạm uốn éo, khi giọt mưa đầu tiên lọt qua cây đàn rơi vào trái tim người khác, người mẫu mặc một chiếc váy trắng xám dần bước ra khỏi hậu trường, váy như những hạt mưa rơi xuống đất .

Verdon đã nhìn thấy cảnh này đã lắc đầu kinh ngạc: “Nó có thể được xử lý như thế này ư… hoàn hảo, Giải Dương chuyên nghiệp hơn tôi nghĩ.”

Giải Dương luôn nghiêm túc và chuyên nghiệp khi làm việc.

Cậu không vì đối tượng là Đào Ương mà cố tình làm chậm hay cố tình biểu hiện kém cỏi.

Thực tế, âm nhạc mà cậu cải biên đã kết hợp hoàn hảo phong cách thiết kế của Đào Ương, biến thiết kế của Đào Ương thành hạt mưa hóa thành mây, trong một đêm mưa ảo tưởng.

Đây là kết quả một điệu nhảy tuyệt đẹp.

Kết thúc bài hát, những đám mây biến mất, người mẫu cuối cùng quay trở lại hậu trường, Giải Dương đặt cây violin cầm xuống, mỉm cười với Verdon và những người khác trên khán đài rồi quay lại chuẩn bị cho buổi biểu diễn tiếp theo.

Trong hậu trường, Đào Ương đang giúp một người mẫu chỉnh lại thắt lưng lỏng lẻo, ánh mắt nhìn cậu, chủ động chào hỏi: “Tốt lắm.”

Giải Dương nhìn sang, đáp: “Anh cũng rất tốt.”

Buổi diễn tập kết thúc, trên đường về nhà Giải Dương mở Weibo ra, không ngạc nhiên khi thấy buổi diễn tập trên hot search.

Trong bức ảnh, cậu và Đào Ương nói chuyện trông như kiểu “Trò chuyện với nhau thật vui”, “Hợp tác khăng khít”, “đánh giá cao nhau”, nhìn qua như quan hệ rất tốt vậy.

Blogger đã tung ra ảnh này đối với tin đồn Đào Ương để ý Cừu Hành trào phúng nói: “Vâng, ra đây giải thích xem cái gì gọi là ‘Đào Ương có ý với người yêu của Giải Dương’ nếu Đào Ương thật sự có ý với Cừu Hành thì liệu Giải Dương có thể trò chuyện và cười đùa với Đào Ương như thế này không? Thật là bịa đặt một trương miệng, nói lung tung tiểu tâm thiên lôi đánh xuống.

Tôi rồi, cố tạo ra mối quan hệ tốt đẹp để tẩy trắng.

Giải Dương tắt Weibo và sang WeChat và gửi tin nhắn cho Tần Thành.

Giải Dương: Đi tung tin rằng Hứa Thần đang cố mua Bối Thành và cha tôi.

Tần Thành: Ok.

Qua nửa giờ, Tần Thành đột nhiên gọi tới.

“Không đăng nữa, Hứa Thần tự mình ra rồi.”

Giải Dương hỏi: “Ý của anh là gì?”

“Tôi vừa tạo tài khoản của tin tức, và Trần Diệu truyền Media, công ty của Hứa Thần đã đưa ra thông báo.

Trong thông báo nói rằng họ đã nhận ra Hứa Thần là người đã quấy rối Giải Tu, cũng vì việc này dò hỏi Hứa Thần, cuối cùng được đến khẳng định đáp án.

Họ rất buồn về điều này và sau khi thảo luận bởi ban giám đốc, cuối cùng họ đã quyết định loại bố chức của Hứa Thần ở Trần Diệu.

Thông báo này nhanh chóng trở nên phổ biến vì tên của cậu, bây giờ trên hot search toàn Hứa Thần hại Giải Dương

Tự nhiên tự mình thú nhận, mất đi vị trí vì sợ sớm muộn bị bắt được, muốn động thủ trước, nhân tiện giải trừ quan hệ với công ty sao?

Tốc độ khá nhanh đấy.

Giải Dương hỏi lại: “Hưa Thần có nói gì tiếng không?”

“Không có”

“Cứ để ý tới Hứa Thần đi.”

Mới đó không bao lâu, Hứa Thần có động tĩnh, gã đưa ra một thanh minh thông qua luật sư của mình, nói rằng gã thu tiền để làm chuyện, người thực sự muốn làm hại Giải Dương là Phong Điển, còn lý do thì là Phong Điển với Cừu Hành có thù cũ.

Sự việc bất ngờ liên quan đến sự thù của các đại gia, những người vốn dĩ rất cuồng nhiệt xúc phạm Hứa Thần và nghi vấn tại sao Hứa Thần lại muốn chơi Giải Dương, tất cả những cư dân mạng đang ăn dưa bở trước thông tin này.

Giải Dương tắt Weibo, gọi cho Phong Thanh Lâm, hỏi: “Anh có biết tin tức trên mạng không?”

Đã biết.

Nhưng Đào Di đã lừa gã, làm hắn cho rằng Hứa Thần là Phong gia mặt khác tưởng tranh quyền người làm ra hại hắn.

Bây giờ phong gia sắp phải trải qua một cuộc chiến tranh giành quyền lực, Phong Điển không muốn ở trong cơn bão như thế này, lại còn phải trốn tránh Cừu gia vào thời khắc mấu chốt, ông ta đến bệnh viện tìm lão gia làm chủ.

Không phải lão gia kia sắp chết à? Còn làm chủ như nào được?

Phong Thanh Lâm ngữ khí lạnh băng: “Nháo nhào lên cho đám cổ đông xem thôi, Đào Di hiện tại chính là hy vọng Phong Điển đi nháo, đi tranh, đi kéo mọi người xuống nước, Phong Điển cũng nghe lời nói mà nhập bộ.”

Giải Dương thực vừa lòng chuyện này phát triển, dặn dò nói: “Chờ Phong Điển nháo xong rồi, anh thu xếl Bối Thành lên mạng mạng lộ cái mặt, bảo hắn tốt nhất thẳng thắn một chút chuyện lúc trước cùng Đào Di giao dịch.”

“Ok.”

……

Đã chín giờ tối, hầu hết các cư dân mạng đã chấp nhận sự thật rằng Hứa Thần và Phong Điển là kẻ muốn hãm hại Giải Dương, còn Bối Thành, người đã biến mất một thời gian, bất ngờ đăng ký tài khoản mới và đăng video.

Trong đoạn video, Bối Thành tức giận nói: “Hoàn toàn không phải Phong Điển, người muốn hãm hại Phong Điển cũng không phải Fengdian! Bây giờ tôi không còn gì để nói, Hứa Thần Hạo và người thực sự đứng sau anh ta đã chủ động liên lạc với tôi.

Họ nói rằng chỉ cần tôi gây khó dễ cho Giải Dương trong chương trình, họ sẽ giúp tôi trả nợ cờ bạc và đưa tôi ra nước ngoài.

Họ còn để tôi vu khống Thẩm Ngạn và Giải Dương, hòng làm xáo trộn mối quan hệ giữa hau người họ.

Nhưng tôi lại không nghĩ tới đám Hứa Thần đó không giữ lời, có đưa tiền nhưng không đưa tôi ra nước ngoài! Lúc đoạn ghi âm truyền ra ngoài, còn giả chết không biết tôi!”

Bối Thành càng nói càng hận: “Lúc trước nói chuyện giao dịch bọn họ sợ tôi ghi âm lại nên khăng khăng trực tiếp nói chuyện, kết quả vẫn có ghi âm bị tuồn ra, bọ họ coi tôi như một đứa ngốc vậy! Mấy ngày nay tôi cũng tìm xem ai đăng đoạn ghi âm không ngờ lại tìm được thật, để tôi nói cho mọi người biết ai mới là người hại Giải Dương.”

Gã nhặt một chiếc điện thoại di động lên, bật ra một tệp ghi âm bên trong và nhấn phát.

Giọng nói từ trong điện thoại phát ra: “Nếu bị Giải Dương phát hiện, hãy nói với cậu ta rằng Phong Điển đã trả tiền thuê anh.”

Sau đó là giọng của Bối Thành: “Phong Điển á? Phong gia à … Không, không, tôi không dám đâu.

Tôi sẽ không làm việc này nữa, tôi không dám đụng tới Phong gia đâu.”

Hứa Thần thuyết phục Bối Thành lại, nhưng Bối Thành vẫn không chịu.

Sau đó, Hứa Thần có lẽ là bất lực, cuối cùng vẫn nói cho Bối Thành: “Đừng sợ… Quên đi, tôi giới thiệu người này cho anh.”

Sau tiếng tút tút dài, một giọng nữ vang lên: ” Xin chào, tôi là vợ của Phong Điển, Đào Di.”

Cuối đoạn ghi âm, Bối Thành đặt điện thoại xuống và chế nhạo: “Hào môn quả thật nhiều thị phi, vợ làm chuyện xấu thì chồng chịu tội, đúng là trò hay.

Đào Di nhiều lần nói với tôi nếu bị Giải Dương phát hiện thì bảo là Phong Điển làm.

Mà đúng rồi! Có một tin khác chắc hẳn mọi người cũng quan tâm, vào lúc đó, tôi vừa Hứa Thần rời đi sau khi thảo luận về công việc, tôi thấy Đào Di đang ngồi trên một chiếc ô tô do Đào Ương lái.

Đúng rồi, mấy bạn không nghe lầm đâu! Nhà thiết kế Đào Ương, người nói mình không có tình ý gì với chủ tịch Vinh Đỉnh, coi ngài ấy như một trưởng bối, hắn là cháu trai của Đào Di!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio