Cừu Hành nhìn xuống tay mình rồi lại nhìn qua Giải Dương đang bước đi, khuôn mặt lạnh lùng của anh hơi nín thở.
Mười năm phút sau Giải Dương ăn xong bữa sáng quay về phòng khách thấy anh vẫn còn ở đó lập tức hỏi: “Hôm nay anh không bận ạ?”
Anh không trả lời, vẫn cúi gầm mặt xem gmail.
Giải Dương nhướng mày, ngồi trên ghế sô pha bên cạnh Cừu Hành lấy điện thoại di động ra lướt mạng.
Weibo thật sự rất sôi nổi, sáng sớm Lục Trí đã đưa ra tuyên bố chấm dứt hợp tác với Mộc Chu Dịch, đứng top hot search luôn….còn ở dưới thì toàn ngạc nhiên không tin.
Official weibo Hoàng Thiên chia sẻ thông báo của Lục Trí, bày tỏ thái độ ủng hộ, trong khi Mộc Chu Dịch lại im như gà.
Giải Dương ngạc nhiên.
Đây có phải trực tiếp cạch mặt luôn đúng không?
Có vẻ như không bị bàn tay vàng ảnh hưởng, tình cảm tốt của Lục Trí dành cho Mộc Chu Dịch không đủ lớn để chịu đựng hành vi gạt công ty cũ tìm công ty mới của Mộc Chu Dịch. Còn Hoàng Thiên chắc cũng bị cô chọc cho bực nên mới đánh úp như thế.
Tiếc quá, cậu không cho Lục Trí liều ‘vắc-xin phòng bệnh’, nếu không Mộc Chu Dịch lại dùng bàn tay vàng với Lục Trí, tình hình bất lợi này có khả năng sẽ đảo ngược.
Giải Dương gõ gõ cái điện thoại.
Không thể mãi bị động mà đuổi theo Mộc Chu Dịch, ở phía sau làm sạch ‘chất độc’. Dị năng của cậu mới thức tỉnh, chữa bệnh cho Cừu Hành còn không đủ thì làm sao lãng phí trên người Mộc Chu Dịch được.
Phải ngăn chặn Mộ Chu Dịch sử dụng bàn tay vàng một cách không kiêng nể như này.
Giải Dương chìm trong suy nghĩ.
Bàn tay vàng của Mộc Chu Dịch cũng không giới hạn, mỗi lần sử dụng cần tiêu hao một lượng điểm yêu thích nhất định. Nếu mang bàn tay vàng so sánh với máy móc thì giá trị yêu thích chính là năng lượng của máy móc, và máy móc cần năng lượng để hoạt động. Một khi mất đi nguồn năng lượng thì sẽ thành phế liệu.
Phế liệu, cậu thích từ này. Cậu gửi tin nhắn cho Hồ Tiêu.
Giải Dương: Giúp tôi tìm một thứ.
Hồ Tiêu ngay lập tức trả lời tin nhắn: Tìm cái gì?
Giải Dương: Tìm những bức ảnh Mộc Chu Dịch “không cẩn thận” đụng vào người khác.
Hồ Tiêu: Mộc Chu Dịch á? Có chuyện gì thế? Tìm cái này để làm gì?
Giải Dương kể ngắn gọn cho Hồ Tiêu câu chuyện tình yêu độc hại của một cô gái luôn có ý đồ xấu với một người họ hàng thiểu não sau đó kết luận: Tôi thấy Mộc Chu Dịch không vừa mắt, muốn chơi cô ta một vố….
Hồ Tiêu gửi một hàng dấu ba chấm.
Lạc cạch.
Âm thanh của một thứ gì đó rơi xuống đất.
Giải Dương ngước mắt lên nhìn, thấy Cừu Hành đã ngủ say tựa vào sô pha, điện thoại di động trong tay buông lỏng, trượt xuống đập xuống thảm.
Giải Dương nhìn thời gian.
Khoảng một giờ trôi qua kể từ khi cậu truyền dị năng vào cơ thể Cừu Hành.
Một giờ, có vẻ như đây là khoảng thời gian dị năng hoạt động cần thiết để hoạt động tự chủ trong cơ thể người bệnh mà không bị kiểm soát.
Giải Dương đứng dậy đi tới, đỡ anh nằm thẳng trên ghế sofa rồi lấy chăn đắp cho anh.
Chắc do tâm lý tác động, cậu cảm thấy cuồng thâm mắt của anh dường như mờ hơn một chút.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Truyện cũng đã viết, Cừu Hành ngoài bệnh ung thư não và bị bệnh tim nhẹ và bệnh dạ dày rất nghiêm trọng. Bệnh tim là bẩm sinh, còn bệnh dạ dày là do quản lý Vinh Đỉnh mệt quá.
Tim và não, đều là những bộ phận quan trọng của cơ thể con người còn dạ dày hấp thụ chất dinh dưỡng, thì lại không tốt … Giải Dương giúp anh kéo chăn.
Có vẻ như ngoài việc nâng cấp dị năng, cậu còn phải tìm cách giúp anh xua tan ý chết để anh tích cực chữa trị bệnh của mình.
……..
Cừu Hành ngủ đến tối mịt mới tỉnh dậy, tiếng gõ bàn phím bên tai không ngừng vang lên, cơn đau đầu luôn hành hạ biến mất, cơ thể thoải mái như vẫn đang trong giấc mơ.
“Anh tỉnh rồi?”
Cừu Hành nhanh chóng tỉnh táo, ngồi dậy nhìn chỗ phát ra âm thanh.
Giải Dương ngồi trên ghế sô pha đơn, chân ôm máy tính xách tay, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím, bàn trà trước mặt đầy ắp tài liệu.
“Dậy rồi thì đi rửa mặt, chuẩn bị ăn cơm.” Giải Dương không ngẩng đầu, ngón tay gần như múa may trên bàn phím.
Cừu Thành vô thức nhìn chằm chằm vào tay Giải Dương nhìn một lúc sau mới chợt tỉnh táo lại, cau mày nhìn bầu trời bên ngoài, nhìn quanh chỗ mình, tìm thấy điện thoại di động.
“Em giúp anh tắt máy rồi đừng lo lắng, em có Hà trợ lý, nếu công ty có chuyện sẽ gọi cho em ngay, nhưng cả ngày nay không gọi, xem ra hôm nay Vinh Đỉnh bình an vô sự.”
” … “
Cừu Hành bỏ điện thoại ra nhìn Giải Dương.
Giải Dương sắp xếp ra bản nhạc hay nhất rồi gửi bản sơ thảo qua Long Thụ Vưu, ngiêng đầu nhìn anh rồi hỏi: “Cừu Hành, anh đang trốn em.”
Cừu Hành biểu cảm đờ ra, quay đầu lạnh lùng nói: “Giải Dương, em nghĩ nhiều quá đấy.”
“Dựa người về sau, ôm cánh tay, nghiêng đầu tránh ánh mắt, dùng ngôn ngữ khoa trương công kích thay cho câu trả lời khẳng định, đây là hành vi phòng thủ trong tiềm thức.”
Cừu Hành sững người, nhìn hai bàn tay mình đang nắm lấy nhau và cảm nhận được tư thế vô thức dựa người vào ghế sofa của mình, mặng căng cứng, bỏ tay xuống và nghiêng về phía trước, cau mày: “Em lại nói hiêu vượn gì thế?, đặt máy tính xuống chuẩn bị ăn cơm.”
Giải Dương ngoan ngoãn đặt máy tính xuống, sau đó nói: “Nói lái sang chuyện khác là biểu hiện của chột dạ.”
” … “
Cừu Hành đứng dậy muốn rời đi.
“Lảng tránh cuộc trò chuyện là điều những kẻ nhát gan mới làm.”
Động tác đứng dậy của anh sựng lại, ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm vào cậu rồi nói: “Đọc mấy cuốn sách tâm lý nói lung tung, lảng tránh với chột dạ cái gì, vớ vẩn! Đứng dậy, rửa tay vào ăn cơm” anh nói xong thì đi.
Khiển trách biểu hiện của thẹn quá hoá giận.
Giải Dương nuốt những lời này xuống, đứng dậy đi rửa tay.
Trong bữa ăn, Giải Dương kể về những chuyện đã xảy ra trong đoàn phim và sau đó cũng nói về kế hoạch chuẩn bị chơi Mộc Chu Dịch.
Thái độ của anh lạnh lùng: “Quan tâm cô ta nhiều như thế làm gì? Em tự lo cho mình ấy.”
“Mặc kệ không nổi, Mộc Chu Dịch sẽ ảnh hưởng tới Phong Thanh Lâm, Phong Thanh Lâm sẽ ảnh hưởng đến anh và anh sẽ ảnh hưởng đến em, vì cuộc sống tốt đẹp của em thì em phải quan tâm thôi.”
Anh dừng đũa một chút và nói: “Bớt nói tào lao đi được không, tôi ảnh hưởng tới em khi nào?”
Giải Dương rất hiểu biết mà trả lời: “Vâng, anh không ảnh hưởng đến em, suy cho cùng mối quan hệ giữa chúng ta cũng chỉ là chủ nhà với người thuê, với người mua và người bán thôi.”
“……..”Cừu Hành không thể giả vờ lạnh lùng nữa, mặt đơ nói: “Tập trung ăn cơm, lúc ăn và ngủ không được nói chuyện, không được phép nói!”
Anh lại thẹn quá hoá giận.
Giải Dương gắp một miếng cá cho anh.
Anh lại đẩy đĩa cá sang một bên.
…
Trước khi đi ngủ, Giảo Dương nhận được video và hình ảnh Hồ Tiêu gửi. Đúng như cậu nghĩ, hình ảnh Mộc Chu Dịch “không cẩn thận” chạm vào người khác cực kỳ nhiều. Bình thường bao gồm đưa ô, đưa nước, đưa các loại đồ. Các hành động khó hơn thì gồm té ngã, vung tay, lấy đồ vật theo style cồng kềnh để chặm vào người khác…..
Thu thập hình ảnh một ngày Hồ Tiêu cũng cảm thấy kì quái, sau khi gửi tài liệu qua anh nói tiếp: Mộc Chu Dịch có đam mê sờ mó người khác à? Những hành động này cũng bình thường thôi, nhưng nhiều như này nhìn cứ kì kì sao á.
Hồ Tiêu: Nhìn như cố ý vậy, Một hai video cổ vô tình đụng vào khách mời khi đi sự kiện, làm chậm phóng lên nhìn rất rõ ràng.
Hồ Tiêu: Ầy, tự dưng cảm thấy cổ dầu mỡ quá, giống mấy ông chú khốn nạn thích sờ mó người khác, nhưng mà cổ sờ cả nam cả nữ, đam mê này tôi hổng hiểu nổi luôn á, ăn cả nam cả nữ luôn?
Giải Dương thấy Hồ Tiêu suy đoán rất ok, gõ: Ý hay đấy, cứ theo cái ý này của anh mà tung tin nóng.Không cần tìm tài khoản influences, chỉ cần tạo một tài khoản mới đăng lên diễn đàn giải trí có lượng truy cập cao, đăng từng cái từng cái lên.
Hồ Tiêu lại gửi hàng dấu ba chấm rồi hỏi: Mai cậu đến công ty không?
Giải Dương: Đến.
Hồ Tiêu: Còn ngày kia thì sao?
Giải Dương bảo có.
Sáng hôm sau thức dậy xuống lầu, Giải Dương thấy trên bàn chỉ có một bữa sáng cậu không thấy anh ở nhà. Kêu dì bảo mẫu hỏi thì biết được hôm nay Cừu Hành dậy sớm hơn nửa tiếng, ăn sáng xong đi làm rồi.
“…….”
Giải Dương ngồi xuống bàn, liếc nhìn phía đối diện trống không, cầm đũa ăn bữa sáng.
Trên đường đến công ty, Giải Dương kiểm tra Weibo phát hiện ra bên Mộc Chu Dịch đã trả lời thông báo của Lục Trí. Cô không trả lời chính thức, thay vào đó mà đăng một Weibo rất riêng tư, cảm ơn sự giúp đỡ của Lục Trí và công ty trong năm qua. Lời lẽ rất tình cảm, khiến người ta có cảm giác rằng cô và Lục Trí
bất đắc dĩ mới không tiếp tục hợp tác.
Sau khi đọc bài, fans của Mộc Chu Dịch nghiêng về một bên vì nghĩ rằng Mộc Chu Dịch bị Hoàng Thiên chèn ép, sôi nổi ở trên Weibo của Mộc Chu Dịch, kêu Mộc Chu Dịch đừng ngốc mà tiếp tục ở lại Hoàng Thiên nữa đưa theo Lục Trí tìm công ty giải trí tốt hơn đi.
…
Sau khi đến công ty, Giải Dương gọi Hồ Tiêu đến văn phòng.
Hồ Tiêu nói thẳng: “Tôi sẵn sàng đổi chức vị rồi.”
Giải Dương cũng sớm đoán được rồi nhưng cậu vẫn hỏi: “Nghĩ kĩ rồi?”
“Nghĩ kỹ rồi.” Hồ Tiêu thở dài “Đúng thật là anh không hợp làm quản lý thật, anh còn theo mấy đứa thì sẽ còn liên lụy tới mấy đứa…. Không, cậu không cần phải an ủi anh. Anh cũng không phải đang nói mát, mà đã thật sự nghĩ kỹ rồi. Trước khi cậu về, anh có nói chuyện với phó tổng Liễu, chờ các cậu tìm được người đại diện tôi sẽ chính thức lui lại phía sau. Cũng đừng lo Đồng Kiếm và kha Lam, anh đã trò chuyện riêng với tụi nó rồi, tụi nó cũng hiểu rồi hơn nữa còn tôn trọng quyết định của tôi, cũng bảo sẽ toàn lực hợp tác với người đại diện mới.”
Giải Dương không nói gì, đứng dậy và đưa tay về phía Hồ Tiêu
Hồ Tiêu cũng đứng dậy, mỉm cười và bắt tay với cậu.
Sau khi nói chuyện về công việc, cả hai đã cùng nhau tán gẫu.
Hồ Tiêu lấy điện thoại di động ra, phát hiện bài đăng mà anh đăng trên diễn đàn theo lời Giải Dương, đưa cho Giải Dương đọc rồi bảo: “Bài đăng bắt đầu nổi, hiện tại đã hơn một nghìn người xem, còn có rất nhiều người bình luận ảnh như này. Dưới bình luận cũng có người nhắc đến cảnh cậu bị Mộc Chu Dịch đánh ở bãi đậu xe. Hoá ra không phải mỗi mình tôi thấy động tác Mộc Chu Dịch đánh cậu rất kì lạ.”
Giải Dương cầm di động lên xem, nói: “Hành vi của cô ấy ban đầu rất kỳ lạ, bài đăng này độ nổi khá ok, anh tiếp tục đăng bài chờ đến khi có tài khoản influences bê sang Weibo thì anh sẽ xoá bài này đi, xoá luôn tài khoản.”
Hồ Tiêu gật đầu hiểu.
Sau khi nói chuyện với Hồ Tiêu, Giải Dương lại đến gặp Liễu Toa. Liễu Toa lấy ra một tập tài liệu đặt trước mặt Giải Dương nói: “Đây là danh sách những người đại diện ở công ty khác cố nhảy sang Dương Hành. Tôi đã lọc qua một lần rồi còn những người còn lại đều phù hợp với yêu cầu của cậu, cậu chọn đi. ”
Giải Dương cầm lấy tập tài liệu và mở nó ra.