Trường cấp III Newtime hôm nay nhộn nhịp từ cổng trường.
Đấy đấy,úi dời trông cái mặt là biết hàng họ rồi. Vâng, không ai khác, chúng chính là tay sai của mụ phù thủy mắt xanh tóc vàng. hotgirl đứng phát giấy cổ động từ sớm, gặp ai cũng chặn như đi ăn cướp.
-Chúng nó làm cái chi chi vầy ta?-Bảo An mặt “ngứa ngáy”, từ lúc bị nhỏ Alee chơi cho một vố, con bé vẫn còn cay đắng đến tận bây giờ.(Haizz, con gái thù dai thì không có gì là lạ,nhá!)
Nhỏ Phương cười mỉm quay ra cho câu :”Không quan tâm” rồi bước đi không thèm để ý con bạn mặt đần thối đằng sau.
-Aizzz, con nhỏ này, đợi tôi!
Đúng lúc mấy ông cụ A đến cổng trường
-Đúng là bọn con gái-Gia Huy nhìn đứa con gái lớp mình vừa chạy vào với mấy chị đang “chặn cổng”
Thằng Khanh với Hiếu bước tới vỗ vai,lắc đầu :”trẻ con bây giờ vậy đó ông ạ!” (Hơ..).Rồi cả tụi bước vào, bà chị tung tang chạy ra, tay dơ ra mấy tờ giấy in hình Alee.
-Chọn cho hotgirl Alee nhé!- Bả Ngọc toe toét.
-Chị ơi,em không thích lái máy bay bà già-Khanh cợt nhả rồi lướt qua mặt mấy bà chị đang đơ ra..(:)
Giờ sinh hoạt lớp A
-Tôi đã phổ biến xong,các anh chị chọn người nhanh còn tập tành cho ra hồn-Thầy Đinh gõ thước.
xì xào “Sao toàn mấy trò vớ vẩn tk?”, “Thi Miss tài năng á?”, “lớp mình cống bé nào giờ..”…
-Hóa ra vì cái này nên mấy con “Kền kền” mới trực cổng hờ- Phương mặt bơ.
-Đúng là cầm đèn chạy trước công ten nơ mak-nhỏ An xoa xoa cằm lắc đầu!
-Trật tự, nào ,Cương-thầy gõ thước rồi gọi thằng đang dơ tay.
-Phương Linh ạ!
-Khanh.
-Bảo An thầy ơi!
Nhỏ An giật mình với tay đánh Khanh,nhưng hắn đã may mắn né thoát,lại còn thè lưỡi làm Bảo An nhà mình tức nổ mắt!!
-An, tôi xin lỗi bà trước!- Phương nhẹ nhành.
-Hả???
-Thầy ơi con thấy nhỏ An xinh xắn, dáng đẹp,hát hay, chọn luôn đi cho đỡ mất thời gian thầy ạ!-Hoài Phương nói to. Cả lớp nhìn nó xong quay ra nhìn An và hạ mắt ở thầy :”Vầng,chọn luôn cho nhanh đi thầy!”, “nhỏ An là được rồi ạ!”,bla bla…
-Được rồi, An, con đại diện A tham gia Miss tài năng năm nay. Hết,cả lớp giải tán. (Thầy con trai nên qua loa vậy hà J)
“Hớ?” An ngơ ngác còn chưa biết chuyện gì. Quay ra Huy,ổng cười lộ răng khểnh với cái má núm (đẹp zai phết),quay sang nhỏ Hoài Phương :”hề hề” nhỏ này cũng có răng khểnh, bên ak nha!
-Tôi không chịu đâu, con nhỏ lai tây đó sẽ đè bẹp tôi mất-Bảo An ôm cái bàn ăn vạ.
Phương vỗ vai, mặt rất có “trách nhiệm” : - Yên tâm,có anh ở đây rồi. Xog nhỏ dở cười điên như phù thủy!!
Cả lũ ngất..! @@!
..Mấy tuần sau..
h
-Sao con về muộn vậy??-Cô Hải vẫn đợi Phương ở phòng khách.
Nhỏ ném cái phịch balo ở ghế,leo lên salon ôm cô Hải (thân nhau vậy hoài ak)
-Con đi tập mak!!-Phương ê a.
-Có phải con thi đâu mà sao vất vả thế này??- Cô nhăn nhó xót.
Thấy Phương không trả lời, cô ngoáy xuống nhìn. Con bé này, chắc mệt quá ngủ luôn oy! “Con y hệt bố!”,cô mắng yêu! Đúng lúc Kiệt đi xuống,nhìn không nói gì, hắn đi lấy cốc nước uống.
-Kiệt,cõng em Phương lên phòng cho mẹ đi!
Vẫn cái tướng bình thản, hắn đặt cốc xuống nhìn mẹ :”Con đâu liên quan!”
-Này,con lớn rồi, nếu không thích Alee thì quen với em Phương ở ngay đây này!-Cô Hải lườm yêu thằng con.
-Mẹ ak..-Kiệt lập tức biểu cảm.
-Mẹ để ý từ lúc Phương đến đây hai đứa vẫn chưa nói chuện, nhà vậy sống sao.
Kiệt còn chưa kịp nói gì.
-Mẹ về phòng đây, con liệu mà đưa em nó về phòng.-Rồi cô đặt Hoài Phương dựa vào ghế vào đi qua thằng con “quý tử” để về phòng,không quên nháy mắt cái!
Thật ra với mẹ, Tuấn Kiệt sống rất thật, không lạnh nhạt như cái vỏ bọc. Hắn biết nghỉ và thực sự thương mẹ.Chỉ là không có bố bên cạnh, nhiều lúc hắn hơi hụt hẫng, nhưng suy cho cùng “sông có khúc người có lúc”, hắn cũng phải kẻ thích “ôm” quá khứ.
Lê từng bước nặng nề về phía salon,con nhóc tội lỗi đó đang ngủ ngon lành. “Aizz”,cu cậu thở dài rồi kéo tay Phương ngả vào lưng,cõng lên cầu thang.(Với Kiệt công tử, đây là lần đầu tiên cõng người).
Phòng nhỏ Phương.
phịch, Kiệt “ném” con bé xuống giường. “may là cô nhẹ”, đang quay lưng đi. “..Lỡ buông lời yêu anh, sợ anh xa lánh…” Phương “lơ tơ mơ”
-Con nhỏ này hát khi ngủ hay ngủ giả vờ ta?
Rồi ông cụ quyết định ghé đầu vào gần…”…Lỡ mai này yêu nhau,đừng cho em ngóng những trưa hẹn dù trời nắng hay mưa trên đầu..”
-Á..á, này cô làm gì vậy-Kiệt giật mình,nhỏ Phương lật người ôm phát cổ Tuấn Kiệt như ôm con cún bông(ai bỉu dí sát làm chi -_-)
-Nầy, giời ơi..-Cơ mak hắn càng đẩy tay nhỏ càng xiết chặt.
s,s,s.. Kiệt chợt im bặt, chăm chú nhìn con nhỏ đang ngủ say sưa cách mặt . cm (>_
-Nhỏ này coi vậy mà xinh xắn phết!
Cứ thế, Kiệt nhìn Phương một lúc, đến lúc Phương quay người,phải s sau Kiệt mới tỉnh ra, nhảy tọt xuống gường. Ngơ ngác nhìn nhỏ,gãi gãi đầu, má ửng ửng lên ông cụ mới chạy về phòng!
Từ lần đó,hễ thấy Hoài Phương là Kiệt lại lơ đi. Cơ mak không phải như lúc đầu là lạnh lùng không quan tâm mà lần này là kiểu “ngơ ngác ngần ngại”(@@!)
-Hắn mắc bệnh gì lạ không cô-Nhỏ Phương nhận ra điều kì lạ (haizz)
Cô Hải nhìn tấm lưng dài của con trai đi được một lúc,cô cũng hơi ngạc nhiên xong lại quay ra Phương cười tươi :”chắc bệnh mới”.
Buổi chiều tại sân bóng sau trường. Đây là chỗ lớp Phương tập dượt, thế mà hôm nay A lại “xí”
-Ê, mấy nhỏ kia xa ra, không thấy các anh chị lớp trên đang làm việc ak?-Thiên Dư ra vẻ “chị lớn”
-Ờ chuẩn, thấy Miss tài năng kia không?-Nhỏ Ngọc chỉ Alee đang tập nhảy-Tránh xa chỗ này, đang yên tĩnh- Mấy bả A (lớp Alee,Kiệt,Minh) nhăn nhó xua như đuổi tà.
Alee như nhìn thấy thế, dừng tập, đứng khoanh tay nhếch mép cười đểu mấy nhỏ An,Phương!
Phương lầm lì không nói, liếc qua Alee rồi kéo tay Bảo An đang tức tối :”đi”.
Thấy mấy đứa bỏ đi, Alee lập tức dập tắt nụ cười : “Mới chỉ là màn chào hỏi thôi mà?”