Nhanh chóng, Trương Kiến Thành đã đứng trước cửa phòng làm việc của Sở Nguyệt.
Nếu như khi trước, mỗi khi gặp mặt hắn, cô sẽ tìm cách tránh né.
Nhưng hiện tại đã khác, cô không còn là Diệp Sở Nguyệt yếu hèn của ngày xưa bởi vì hiện tại, cô chính là người chở che duy nhất cho con trai.
Diệp Sở Nguyệt đang ngồi trên ghế, sau đó xoay lại nhìn người phía trước.
Ngay lập tức, cô đứng bật dậy, chậm rãi tiến từng bước về người đàn ông đang đứng ngay phía cửa, lạnh giọng nói:
- "Trương Kiến Thành, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại.
Thế nào, cuộc sống sung sướng của anh ở Âu Dương gia tốt đẹp chứ? Cả hai người đã sinh đứa con nào chưa?"
Cô nói với giọng vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại mang ý mỉa mai người trước mặt.
Chuyện cái chết của Âu Dương Nhã Nhược vẫn chưa kết thúc.
Hắn là đang bị truy đuổi mà trốn về đây, chính vì thế mà cái danh nghĩa con rể Âu Dương gia cũng đã sớm không còn.
Trương Kiến Thành nhíu mày nhìn cô, đáp:
- "Không ngờ, em lại có thể nói những lời này."
Diệp Sở Nguyệt nhếch môi, cười đáp:
- "Tại sao không? Tôi nghe nói, được làm rể Âu Dương gia không phải là chuyện tầm thường, nhưng đối với một người như anh chắc dễ như trở bàn tay nhỉ?"
Trương Kiến Thành không vòng vo liền lên tiếng hỏi:
- "Con trai của tôi đâu? Tôi muốn gặp thằng bé."
- "Chết rồi."
Sở Nguyệt chậm rãi tiến lại gần hắn, cô nhấn mạnh chữ "chết" đến mức khiến người nghe phải lạnh sống lưng.
Ánh mắt phủ đầy sự căm hận.
Thế nhưng, Trương Kiến Thành vẫn cố chấp mà cố đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng làm việc của cô.
Ngay lập tức, hắn phát hiện bức ảnh đang để trên bàn.
Trong hình chính là cô cùng với một đứa bé trai với gương mặt tuấn tú.
Hơn nữa đứa bé đó còn là...
- "Trương Kiến Thành, ông khá bất ngờ khi tôi vẫn còn sống đúng không?"
Sở Kiệt lạnh lùng mở mạnh cửa bước vào khiến Trương Kiến Thành bất ngờ mà lùi người ra sau, lắp bắp nói:
- "Là...là cậu nhóc khi nãy."
- "Phải.
Chính là tôi, Diệp Sở Kiệt, con trai của Diệp Sở Nguyệt, người thừa kế tập đoàn Anh quốc cũng như sẽ trở thành người lãnh đạo trong tương lai của KBS."
Cậu nói một tràng đầy tự tin.
Ngay khi nhìn thấy người trước mặt, Trương Kiến Thành bỗng rưng rưng mắt mà lập tức chạy đến toang ôm chầm Sở Kiệt thì đã bị năm vệ sĩ bất ngờ từ phía sau đến chắn trước mặt.
- "Từ đây về sau, tôi cấm ông xuất hiện trước mặt hai mẹ con tôi."
Cậu lạnh giọng cảnh cáo người từ xa.
- "Sở Kiệt, cha là cha ruột của con.
Suốt mấy năm qua, cha luôn tin rằng con vẫn còn sống cho nên đã nhiều lần cho người tìm kiếm thông tin về con."
Sở Kiệt sau khi nghe những lời giả tạo này trong lòng không ngừng khinh bỉ.
Chẳng qua ông ta quay trở về đây tìm cậu cũng đều là lấy cậu ra để uy hiếp Sở Nguyệt khiến cô phải giao toàn bộ quyền lực vốn có trong tay, mượn sức mạnh này để đối phó với phía Âu Dương gia.
- "Hai từ "con trai" có lẽ không đến lượt ông xưng hô với tôi."
Dứt lời, Sở Kiệt liếc mắt ra hiệu cho vệ sĩ bên cạnh đem đến một bàn cờ sau đó chỉ tay về phía người đàn ông đối diện mình, lạnh giọng đáp:
- "Vì tôi không muốn trở thành kẻ máu lạnh vô tình, cho nên tôi đấu với ông một cách văn minh nhất có thể.
Chỉ cần ông thắng / ván, tôi sẽ xem xét lại mọi việc."
Ngừng một lát, cậu nói tiếp:
- "Còn nếu như thua, tự giác biến khỏi thành phố này ngay lập tức và đừng bao giờ đến làm phiền cuộc sống của mẹ con tôi nữa."
Trương Kiến Thành khẽ bật cười đắc ý.
Không ngờ mọi việc lại đơn giản hơn hắn nghĩ.
Chỉ là đấu cờ thôi mà.
Hơn nữa, một đứa trẻ mới lên mười thì chiến thuật làm sao có thể sánh so với người đã từng có nhiều trải nghiệm như hắn chứ.
- "Được, cha đồng ý.
Con chuẩn bị ngoan ngoãn mà kêu ta một tiếng "cha" đi."
Sở Kiệt nghiêng đầu, thản nhiên đáp:
- "Cứ chờ xem.".