Tầm mắt Hiểu Lan Yên dần dần mờ đi. Hoặc là, tâm trí cô đang mất kiểm soát. Niềm hi vọng nhỏ nhoi là hình bóng Vương Hàn dường như đã tan biến vào hư không. Hóa ra tất cả chỉ là mộng mị do cô tự vẽ ra, tự hi vọng. Nước mắt Lan Yên vẫn rơi lã chã, thấm đẫm khắp gương mặt trắng nõn, lấm lem đất bụi.
Không! Cô không thể buông xuôi như thế. Cô không thể để chúng muốn làm gì thì làm, dù chỉ là một chút lý trí, cô cũng phải cố lên. Vô tình quay sang bên phải, Hiểu Lan Yên nhìn thấy một mảnh thủy tinh nhỏ, sáng lên dưới ánh đèn vàng yếu ớt, dường như là từ một cái chai đã vỡ. Chưa khi nào nhìn thấy một vật nguy hiểm mà Hiểu Lan Yên lại vui mừng đến thế. Cô yếu ớt với tay tới mảnh thủy tinh kia, cho tới khi nó nằm gọn trong lòng bàn tay bé nhỏ. Hiểu Lan Yên cố sức nắm chặt, tới mức cô có thể cảm nhận được máu tươi đang chảy ra từ lòng bàn tay mình.
Kì diệu làm sao! Đau đớn truyền tới từ bàn tay hình như đã xua đi phần nào cơn mê muội. Hiểu Lan Yên vui sướng vô cùng, bọn chúng muốn cô chủ động, cô sẽ tự thức tỉnh mình. Ba tên khốn vẫn đang mải mê cười đùa nhe nhởn, rồi lại chỉnh camera, không hay biết rằng cô gái nhỏ nằm trên tấm gỗ kia, đang ra sức dùng mảnh thủy tinh sắc nhọn rạch lên tay mình.
Càng đau đớn bao nhiêu, Hiểu Lan Yên càng ra sức bấy nhiêu. Dường như lúc này, chỉ cần cô dừng cái việc tự hại mình này lại, cơn mộng mị thèm muốn kia sẽ trở lại, lập tức dìm chết cô... Máu tươi ồ ạt chảy ra từ những vết cắt vội vã, một cảnh tượng kinh dị vô cùng!
Cho tới khi bọn lưu manh quay lại phía Lan Yên để chuẩn bị thực hiện những “thước phim” đã dự tính, thì chúng mới phát hiện ra cô thở gấp gáp giữa những vũng máu đỏ tràn lan. Ba tên côn đồ vừa bất ngờ lại vừa tức giận, không ngờ tới một con nhóc như cô cũng dám làm một việc tày trời như thế này. Bỗng dưng chân tay chúng trở nên luống cuống, cùng lúc đó, tiếng cánh cửa sắt nặng nề bị đạp văng vào tường nghe thật ghê người vang lên, giống như một đòn mạnh mẽ giáng thẳng vào tâm lý bọn chúng.
Bóng dáng cao lớn của Vương Hàn hiên ngang trước cửa, đôi mắt tức giận giăng đầy sát khí hướng tới, ba tên côn đồ bao năm làm chuyện ác, nay bỗng dưng không rét mà run. Một tên mắt mở trừng trừng, miệng mấp máy chẳng ra hơi:
- Anh... anh cả... kia là... Vương Hàn...
- Mẹ kiếp! Sao nó biết mà tới đây. Đập cửa sổ, chuồn nhanh!
Tiếp theo là những tiếng kính vỡ, rơi loảng xoảng nhức óc inh tai. Ba tên côn đồ quần áo còn chưa kịp mặc, đã vội vàng lao thẳng ra ngoài qua ô cửa sổ.
Hiểu Lan Yên đâu còn sức mà có thể thu hết mọi âm thanh hỗn loạn ấy vào đầu. Cảnh tượng cuối cùng cô nhìn thấy trước khi chỉ còn một mảng đen tối, đó chính là dáng hình thân thuộc bế cô lên bằng vòng tay rắn chắc. Và có lẽ, cô đã cười, dù đau đớn bao trùm...
---
Một màu trắng xóa, trắng tới vô hồn.
Hiểu Lan Yên bừng tỉnh giấc, đã là lúc nào rồi? Tại sao chân tay cô lại không thể cử động được, cả người cô lại bất động thế này? Ôi trời... Cảm giác hai cánh tay bị băng bó chằng chịt mới khó chịu làm sao, phía bàn tay hơi nhức và vướng, tuy nhiên trong người lại khá nhẹ nhàng dễ chịu.Hóa ra, cô đang được truyền nước! Nhưng khoan đã, thứ gì đang ghé vào sườn trái của cô thế này? Hiểu Lan Yên cố gắng mở to đôi mắt nâu, dù rất mệt nhưng vẫn lấy hết sức đảo qua đảo lại, tình cờ lại vừa vặn đảo tới vị trí “đặc biệt”, cái nơi mà con người cao ngạo kia đang nằm chẳng ra nằm, ngồi chẳng ra ngồi, đầu ghé sát vào bên sườn cô.
Hiểu Lan Yên phì cười, nhưng vừa cười được vài tiếng thì thầm thì hai cánh tay đã truyền tới cảm giác đau nhức dữ dội. Ui da, đầu cũng đau như búa bổ, mơ hồ vô cùng, cô thật sự chẳng hiểu chuyện gì đã diễn ra nữa...
Con người kia thấy thấy động thì tỉnh dậy ngay lập tức. Hiểu Lan Yên lại thêm lần nữa cảm thấy hài hước, cứ như là cảnh giác ấy, chút động nhỏ mà đã vội mở mắt rồi! Thật là, lúc ngủ trông hắn còn dễ chịu hơn là u ám như khi tỉnh dậy mà.
Vương Hàn thấy con nhóc trên giường mắt mở to nhìn hắn, môi còn có ý cười cợt, mặt liền tối lại, nhưng mừng vui trong mắt thì lại giấu không nổi:
- Tỉnh rồi?
- Phải. Tôi vừa mới...
Tiếng phát ra thật sự là nhỏ như mèo kêu, chắc phải khó khăn cho người nghe lắm. Thế nhưng nhìn bộ dáng Vương Hàn lúc này thì đúng là đã nghe rất rõ rồi. Hắn đưa tay lên định làm gì đó, nhưng bỗng dưng khựng lại giữa không trung rồi hạ xuống, trầm giọng hỏi:
- Sao lại tới đó?
- Dạ? Tới đâu?
- Nhà hoang.
Hiểu Lan Yên dần nhớ ra tất cả, nhớ xong rồi lại cảm thấy tủi thân, hai mắt đo đỏ, chất giọng mèo kêu cố gắng diễn tả lại sự việc một cách ngắn gọn dễ hiểu nhất cho Vương Hàn nghe. Vương Hàn nghe xong, phòng bệnh tràn ngập tĩnh lặng, vẻ băng lãnh làm người đối diện nhìn không ra cảm xúc, lại vô tình làm Hiểu Lan Yên bối rối cuống cuồng.
Hiểu Lan Yên kể xong thì im lặng, nghĩ nghĩ gì đó, lại hỏi:
- Cậu chủ, sao cậu lại biết tôi ở đó?
Vương Hàn không nói, chỉ là giơ lên cái điện thoại di động của cô, xem ra bị vỡ một chút ở góc màn hình, hẳn là rơi ra trong quá trình cô bị bắt cóc rồi. Hiểu Lan Yên cơ hồ không hiểu, Vương Hàn tiếp tục nói thêm một câu:
- Là kết nối dò tìm vị trí.
Ồ, hiện đại, là công nghệ tân tiến đó mà! Cũng may có điện thoại cậu chủ mua cho, không thì cô đã đoản thọ rồi! Vương Hàn nhìn cô không chớp mắt, một cỗ tức giận bất chợp dâng lên, thành ra giọng nói hướng cô to hơn một chút:
- Sao lại làm chân tay thành ra thế này?
Hiểu Lan Yên thực sự không biết giải thích làm sao nữa? Cô nên nói như thế nào đây? Là cô cần giữ mình? Hay là cô không muốn bị...? Nhưng một lý do thực sự khiến Lan Yên không thể buông xuôi, cô lại không dám nói thật... Vì Vương Hàn sẽ không tin, cũng sẽ không muốn nghe tới điều đó.
Thấy con nhóc yếu ớt nhìn hắn nửa ngày mà chẳng thể nói nổi một câu, Vương Hàn đúng là không nỡ, trách mình quá vội vàng, con nhóc vừa tỉnh đã dồn dập hỏi nọ hỏi kia. Chung quy cũng chính là lo lắng xót xa... Nhưng có lẽ, dù cô không nói ra, hắn cũng hiểu rõ lý do vì sao mà. Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được mà nhếch lên ý cười, đặt giữa hoàn cảnh hiện tại thật... chẳng ra làm sao cả!
Vương Hàn đứng lên, bộ dáng cao lớn cứ như che rợp cả gương mặt Hiểu Lan Yên. Hắn kéo chăn bao kín vai cô, định mở miệng ép cô ngủ, lại bắt gặp đôi mắt mọng nước đang lo âu nhìn hắn:
- Cậu chủ, còn đám cưới, chẳng phải ngày mai chúng ta...
Hiểu Lan Yên chưa nói hết, thứ ấm áp thân thuộc đã sà xuống bờ môi khô nứt của cô, nụ hôn vừa dịu dàng vừa khác lạ. Vương Hàn cứ như vậy, đơn giản là không nhịn được mà ủ lấy môi cô, hai cánh môi bệch bạch ốm yếu, càng làm hắn thương yêu chẳng nỡ rời.
Đúng là con ngốc, đại ngốc, bị mất máu quá nhiều tới mức suýt mất mạng, hôn mê ba ngày liền còn hỏi đám cưới cái gì nữa chứ, đương nhiên hắn phải tìm cách rời sang ngày khác rồi. Nghĩ lại cảnh đêm hôm ấy nhìn thấy cô nhỏ bé nằm giữa tấm gỗ thô sơ, mình đầy máu máu tươi, thương tích chằng chịt, hắn quả thực đã kìm lòng tột độ, mới ngăn mình không đuổi theo giết chết ba tên khốn khiếp trần truồng kia. Cũng chỉ vì lo cho cô, mà vội vàng chạy tới bế cô vào lòng, đưa tới bệnh viên, để ba tên kia trốn thoát. Trong quá trình Hiểu Lan Yên nằm trong phòng cấp cứu, hắn thật sự đã biết tới cái cảm giác thế nào là sợ hãi, mất mát. Vương tổng cao ngạo, bộ dáng tiều tụy, áo sơ mi dính đầy máu, trông mới thật thảm hại làm sao. Nay trách cứ cô là vậy, thế nhưng nghe cô hỏi tới đám cưới của hai người với sự lo âu, không hiểu sao lòng hắn lại ấm áp vô cùng. Chẳng lẽ hắn đã thực sự động tâm với con bé này rồi?
Vương Hàn không đáp lại lời Hiểu Lan Yên, chỉ là lạnh lùng một câu đem cô ném vào giấc ngủ. Hiểu Lan Yên cũng mệt mỏi vô cùng, rất nhanh liền đi tới mộng mị. Đợi gương mặt bầu bĩnh kia trở nên ổn định, hơi thở đều đều, hắn mới bước ra khỏi phòng bệnh, rút điện thoại ra, giọng nói đầy sát khí:
- Đã điều tra xong chưa?
- Chưa có thêm manh mối nào, bọn chúng thật sự rất kín tiếng, là người được thuê từ một bang nguy hiểm.
Vương Hàn tắt điện thoại, tay nắm chặt, dám tiêm thuốc kích dục, lại còn muốn quay phim hãm hại người của hắn, xem ra bọn này cũng không vừa. Nhất định bằng mọi giá, hắn sẽ tìm ra ngọn nguồn.
Điện thoại lại rung, là y tá của Vương Thiên Nhi gọi.
- Có chuyện gì?
- Vương tổng, sức khỏe của Vương tiểu thư thật sự không tốt, cô ấy chỉ muốn gặp ngài.
Vương Hàn không đáp, quay lại nhìn cánh cửa phòng bệnh của Hiểu Lan Yên một chút, trên mặt thoáng qua nét miễn cưỡng, liền bước đi hướng tới phòng của Vương Thiên Nhi.
Sau hôm Vương Thiên Nhi tai nạn xe, rõ ràng lúc hắn đưa cô tới bệnh viện còn lành lặn, vậy mà sau khi hắn chạy đi cứu Hiểu Lan Yên trở về, lại nhận được tin Vương Thiên Nhi bị chấn động tới não bộ, sức khỏe không ổn, cần được theo dõi điều trị. Vì tin tưởng, và cũng vì lo lắng, hắn không hỏi thêm hay bắt chứng thực điều gì. Vì trách nhiệm và nghĩa vụ, hắn cũng nên để tâm chăm sóc Vương Thiên Nhi một chút.
---
Hiểu Lan Yên giấc ngủ chập chờn, vừa nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc không dài, lại bị tiếng động đánh thức.
Hình như có người tới thăm cô?
End chap
Hú hú ^^
Các bạn đợi có lâu không ạ:v Tớ xin lỗi nhé. Thực ra tớ còn không định đăng chap vào hôm nay, nhưng vì thấy số lượng người theo dõi đã lên đến hơn , nên quyết tâm viết để coi như cảm ơn tất cả các bạn