- Về đi, anh không rảnh.
- Hàn, sao anh nỡ đuổi người ta như vậy...
Mới sáng sớm đã có cảnh xuân đập vào mắt, cô gái xinh đẹp ăn mặc hở hang quấn lấy cái tên họ Vương mà ưỡn ẹo. Hiểu Lan Yên tối qua khóc mí mắt vẫn còn sưng, nay lại được chứng kiến cảnh câu dẫn này, hai mắt càng thấy nhức nhối muốn dụi. Hiểu Lan Yên định chuồn vào bếp, bác gái lại cản cô, kêu rằng cô buổi sáng còn chưa chào cậu chủ.
- Cậu chủ, cậu ăn chưa, cậu muốn ăn gì?
Khi phát hiện âm lượng của mình hình như khá lớn thì cũng đã muộn. Một câu nói của đứa đầu gỗ thôi, cũng đã thành công thu hút đôi trai gái đằng kia.
Hiểu Lan Yên thật sự đã phát hiện ra mình ngốc thế nào rồi, người ta là chủ nhà, bên cạnh là bạn gái, còn cô là ai, là mẹ người ta chắc...
- A không, xin lỗi cậu chủ, cậu muốn ăn gì tôi sẽ làm.
- Bác Trần, bác chưa dạy nội quy cho cô ta?
Bác gái bối rối, quay sang Lan Yên, lại không nỡ trách mắng:
- Xin lỗi cậu, con bé hôm nay là ngày đầu tiên, chưa hiểu luật nên dậy muộn...
- Thôi được rồi, Thành Diệp, về đi, anh phải tới công ty.
Thành Diệp???
Chẳng phải chính là cô gái hôm đó trong xe, đã... làm... với hắn ta hay sao?
Mặt Lan Yên bỗng chốc ửng hồng, may cái mặt cô cũng không quá mỏng, không chắc đã đỏ bừng lên rồi, chuyện nhạy cảm mà... Vậy mà mọi suy nghĩ của cô dường như bị Vương Hàn nhìn thấu, ý cười thoáng xuất hiện.
Thành Diệp kia còn chưa kịp lả lơi câu nào, đã bị hắn ta bỏ lại, bước ra xe đi thẳng tới công ty. Bỗng chốc cô ta quay lại, tới gần Lan Yên:
- Gì đây, đồ hầu? Lớn giọng như vậy, xem ra không phải giúp việc đi?
Ui chao, giọng nói thật quyến rũ đi. Nhưng mà kệ tôi, liên quan gì đến bà cô chứ!
Đương nhiên những lời này, có cho vàng Hiểu Lan Yên cũng không dám thốt ra. Thành Tiệp chế giễu xong cũng rất nhanh quay gót, nhãi con nhà quê, nhìn mặt mũi tầm thường, vậy mà dám ra vẻ...
- Yên Yên, lại đây!
- Bác gái...
- Con nhớ nhé, đây là Tiểu Phương, con gái ta, cả gia đình ta giúp việc ở đây cho cậu chủ từ lâu lắm rồi. Tiểu Phương sẽ nói với con nội quy nhà này.
- Con đã biết... A, bác gái, chuyện sáng nay là con...
- Ta không để bụng, người con tròn tròn, ôm cũng thích lắm.
Hiểu Lan Yên nghe xong cười toe toét, bác gái quả là quá tốt đi!
Bác gái Trần nhìn theo bóng dáng Yên Yên, đứa nhỏ tội nghiệp, chẳng lẽ mẹ nó, đã mất rồi hay sao...
Tiểu Phương hơn Lan Yên một tuổi, dịu dàng lại chu đáo, lại rất thông minh. Lan Yên rất thần tượng Tiểu Phương, bởi cô luôn ý thức được rằng cái não nhỏ bé của cô không thể theo kịp cô gái ấy.
- Yên Yên, giúp việc ở đây, buổi sáng phải dậy đúng giờ, nấu bữa sáng, dọn dẹp. Đặc biệt không có việc quan trọng thì không được nói chuyện với cậu chủ, cậu ấy rất có uy lực, không chỉ mình chị, mà ai cũng sợ cậu ấy, em tuyệt đối giữ phép tắc, nhất là... nhất là... không được nảy sinh tình cảm...
- Chị yên tâm, em trong lòng vẫn giữ tình cảm với anh bán đậu phụ gần nhà, chị đừng lo.
Hiểu Lan Yên nói vậy cho vui mồm, chứ thực ra cô giờ còn chẳng nhớ cái anh đậu phụ đó tên gì nữa rồi...
Xem ra giúp việc ở đây dễ dàng quá, chỉ có dọn dẹp rồi ăn cơm, lúc rảnh còn được tự do giải trí, rồi đi ngủ... Như thế này, xem ra mình lãi quá đi?
Lan Yên ngày trước trốn nợ quen thức khuya, giờ căn nhà này mọi người lại hay ngủ sớm, vì tên họ Vương kia có hôm về rất muộn hôm không về, nên chẳng cần ai phải đợi cả.
Hôm nay cũng vậy, Lan Yên ngủ không được, tự dưng thấy đói, mò xuống bếp kiếm cái gì ăn. Trong bóng đêm, cô vô tình nghe thấy tiếng động nho nhỏ...
Lan Yên rùng mình, cái quỷ gì thế? Dù não cô có hoạt động chậm hơn người bình thường một chút, nhưng trong chốc lát vẫn có thể nhận thấy nguy hiểm, vội hét lên:
- A... Trộm... trộm...
Tiếng hét chói tai, bác gái cùng Tiểu Phương lập tức chạy xuống bật đèn...
Hiểu Lan Yên bỗng chốc đơ người... Không phải trộm... mà là ông chủ của cô... nhưng có điều...
Vương Hàn hôm nay tâm trạng không tốt, công ty đối tác dám làm khó đặt điều kiện mới đồng ý kí hợp đồng, một bên Thành Diệp quấn dai như đỉa, một mực đòi tới nhà hắn, hắn cũng không ngại, thứ đàn bà này chỉ dòm ngó tiền đồ của anh, nên đưa cô ta về nhà,vừa tới phòng bếp cô ta đã lập tức lôi kéo hắn. Có thể nói là đúng lúc gay cấn, thì tiểu yêu kia xuất hiện, hét hò ầm ĩ, thật đúng là luôn biết cách làm cho hắn muốn bóp chết...
Hiểu Lan Yên nhìn cậu chủ của mình đầu tóc rối bời càng thêm quyến rũ, áo đã cởi, cà-vạt đã tháo, người đẹp Thành Diệp tóc xõa, dây áo tụt... mà đầu óc quay cuồng. Lại nhìn xuống cái chảo đã thủ sẵn trên tay mình phòng trường hợp xấu nhất, mà lòng càng gào thét
Cô lại một lần nữa phá chuyện tốt của người ta rồi...
Bác Trần nhìn cô, con nhóc ngây thơ, nhà này nhiều bảo vệ như vậy, trộm kiểu gì chứ... Lại lén nhìn Vương Hàn, mặt hắn vẫn lạnh băng không cảm xúc, đi qua Lan Yên hướng về phòng, Thành Diệp đuổi theo, rất tự nhiên cũng bước vào phòng hắn.
Bác gái Trần và Tiểu Phương cùng nhìn Lan Yên cảm thông, mong cậu chủ rộng lượng mà bỏ qua cho con ngốc...
Nhưng thật ra, chỉ có trời biết, đất biết, Hiểu Lan Yên biết, trước khi đi ra khỏi phòng bếp, hắn đã “thì thầm” vào tai cô một câu rất rất rất “dịu dàng”:
- Tôi không bỏ qua đâu.
End chap
Hihi chào các cậu:v