Ông Chủ Kiêu Ngạo

chương 18

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương .

Sưu tầm

Tề Ngạo Vũ sửng sốt, không chỉ hắn mà toàn bộ người trong phòng khi nghe được câu đầu tiên nàng nói khi tỉnh lại đều ngây ngẩn cả người. Tề Ngạo Vũ ngay lập tức phục hồi tinh thần. Hắn chẳng những không tức giận, trái lại còn mạnh mẽ gật đầu, "Được, ta thân thể cường thể tráng, siêu vi trùng nho nhỏ không thể làm gì được ta đâu. Ngươi đem toàn bộ siêu vi trùng truyền qua cho ta như vậy ngươi có thể sớm một chút mau lành bệnh".

"Hỗn... đản..." Vân Nhu Y vô lực liếc mắt nhìn hắn, bây giờ nàng hiểu được không thể nói lý được với hắn, vả lại cũng không muốn cãi nhau với hắn lãng phí thể lực, cho nên, hai mắt khép lại thiếp đi.

"Y Y, Y Y..." Bàn tay lớn không nôn nóng không ngừng vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của nàng. Thấy vỗ mãi không tỉnh, tiếng rống giận kinh thiên động địa lại lần nữa vang lên, "Chuyện gì xảy ra? Nàng làm sao lại bất tỉnh nữa?"

Y tá và bác sĩ lập tức ùa lên, sau khi kiểm tra đo đạc liên tiếp, bác sĩ vui mừng tuyên bố: "Hạ sốt rồi, Vân Nhu Y tiểu thư cuối cùng cũng hạ sốt, có thể xem như nàng đã vượt qua được thời kỳ nguy hiểm".

Nghe vậy, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đã có thể không cần chịu đựng tiếng sư tử rống đinh tai nhức óc nữa.

Vì để cho bệnh nhân có thể nghỉ ngơi an dưỡng, cho nên lỗ tai mọi người cũng được nghỉ ngơi ké một chút. Thế là Tôn Lăng Tiêu kiên quyết kiến nghị Tề Ngạo Vũ để tâm hơn vào công việc một chút.

"Lão đại, bác sĩ Trương nói gì anh cũng nghe thấy. Nếu Vân Nhu Y đã không có gì đáng ngại, anh cũng không nên kéo dài chuyến công tác ở Hồng Kông, có đúng không? Hợp đồng này mọi người đã nỗ lực cố gắng lâu như vậy, chúng ta cũng không thể để cho ở ngay bước ngoặt cuối cùng lại bị thất bại trong gang tấc".

"Vậy..." Tề Ngạo Vũ nhìn hô hấp của Vân Nhu Y dần dần bình ổn, trầm ngâm nửa buổi. Trong phút chốc bỗng rùng mình, nữ nhân là trò chơi, là công cụ giải tỏa áp lực, làm sao có thể xen vào hỉ nộ ái ố của hắn, thậm chí lại còn ảnh hưởng đến công việc? Nhìn Vân Nhu Y với ánh mắt thâm sâu khó hiểu, hắn hít một hơi dài.

"Vậy hôm nay ta bay đến Hồng Kông, ở đây mọi chuyện giao lại cho ngươi!" Nói xong, dứt khoát quay người cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng rời đi.

Cánh cửa khẽ vang lên tiếng động, Tiểu Bình cẩn thận từng li từng tí nâng cái khay sứ tiến vào phòng ngủ.

"Tiểu thư!" Đầu tiên, đem khay thức ăn đặt trên bàn, sau đó đi tới bên giường, nhẹ dỗ giành nói: "Người nhất định đói bụng rồi, đúng không? Tôi giúp người mang một ít cháo thịt nạc người thích nhất tới, người ngửi xem, thơm quá! Ăn chút đi, có được hay không?"

Vân Nhu Y cuộn mình nằm trên giường, cũng không thèm nhìn nàng một cái.

"Tiểu thư..." Tiểu Bình thầm sốt ruột, thanh âm lại cố giữ vững sự ôn hòa, tựa như chỉ sợ làm kinh động đến nàng. "Người là sắt, cơm là thép. Người nếu cứ như vậy, cái gì cũng không ăn là không được".

Nói mãi mà Vân Nhu Y cũng không hé răng. Trên thực tế, theo bệnh trạng của nàng hiện đã dần dần khỏi hẳn, nhưng tâm trạng nàng thì ngày càng trở nên trầm mặc, giống như búp bê thủy tinh, cả ngày cuộn mình trên giường ngây ra, ai cũng không thèm để ý.

"Tiểu thu, đừng như vậy. Người đã hai bữa không ăn không uống, nếu cứ tiếp tục như thế nữa thân thể của người sẽ chịu không nổi đâu!"

Tiểu Bình rất thích, rất thích Y Y tiểu thư, thực sự không muốn nàng bị đói một chút nào.

"Tiểu Bình. Ngươi sẽ giúp ta một lần nữa, có đúng hay không?" Vân Nhu Y khẽ cắn môi, khẽ quay khuôn mặt nhỏ nhắn suy yếu nhìn tiểu Bình. Đây là lần thứ một trăm linh một nàng đưa ra yêu cầu. Sắc mặt nàng tái nhợt có phần gần như trong suốt.

"Tiểu thư, không phải là ta không muốn thả người, mà là..." Tiểu Bình dùng ánh mắt khó xử cầu xin nàng.

Vân Nhu Y thất vọng xoay đầu đi, nàng không còn chút sức lực nào để nói thêm cái gì nữa.

Vẻ mặt xinh đẹp thê lương của nàng khiến tâm lý Tiểu Bình khổ sở nói không nên lời. Với tình huống hiện tại, cho dù nàng có muốn thả Y Y tiểu thư thì cũng không có cách. Từ sau vụ việc lần trước, Hoài Viên đã tăng cường thêm người canh gác cực kì chặt chẽ.

Thiếu gia vì sao vẫn chưa quay về? Nếu cứ tuyệt thực thêm như vậy nữa, tiểu thư sẽ chết mất!

Rầm... một tiếng đóng cửa rất nhẹ cũng đánh thức ý thức của Vân Nhu Y. Nàng lại lần nữa ngẩng đầu lên, trong phòng trống rỗng, vẫn như cũ, chỉ một mình nàng trong căn phòng này.

"A . . . . . Không, không, đừng đem ta giam ở chỗ này!"

Cơn tức giận không hiểu từ đâu chợt trào dâng trong ngực nàng, khiến nàng cao giọng hét to, tiếng kêu đau đớn phẫn uất của nàng vang trong không khí.

Nàng điên cuồng mà quăng mà đập gối. Trong một giây bất cẩn, nàng cũng bị rơi xuống giường, tóc dài xõa tung trên thảm trải sàn, cái gối tuột khỏi tay, bay về phía đầu giường, bình hoa cũng bị vớ tan tành.

"Vì sao? Vì sao đối xử với ta như vậy, cuối cùng là ta đã làm sai cái gì?" Nàng xúc động cùng phẫn nộ mà đánh thùm thụp lên cái thảm ở dưới đất. nàng cảm thấy tủi thân, sự đau đớn và không cam lòng như trường giang đại hà tuôn trào, nàng òa khóc, khóc đến mức khản cả giọng, nước mắt rơi như mưa, nhưng vẫn không có cách nào thay đổi được thực tế rằng nàng đã bị bắt giam tại đây.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio