.
Khi Thẩm Dịch nói ra những lời này, nháy mắt tất cả mọi người như được tiếp thêm sức sống.
Ai nấy đều đồng loạt nhìn về phía tôi.
“Trời ạ! Vì sao Nịnh Nịnh chưa đồng ý chứ?”
Tôi đứng ngồi không yên, như đang ngồi trên đống lửa.
Chỉ có thể nở nụ cười xấu hổ: “Ha ha, ha ha…”
Trong khoảng thời gian ngắn, hình tượng của Thẩm Dịch ở trong mắt mọi người càng thân thiết hơn.
Có thể là phát hiện ra ngay cả ông chủ cũng không thể nào làm được mọi chuyện nên khoảng cách được thủ nhỏ lại khá nhiều, các đồng nghiệp bắt đầu sôi nổi đưa ra kế sách.
“Ông chủ, anh là người không có giá nhất trong tất cả các ông chủ mà tôi biết, ha ha ha…”
“Ông chủ, tôi chưa từng được ăn ở nhà hàng Michelin này lần nào, cảm ơn anh nhiều!”
“Nào, mời ông chủ tốt nhất thế giới một ly….”
…..
Tôi chỉ uống xoàng mấy chén sau đó đau khổ vùi đầu vào ăn.
Chị Lý uống nhiều, gào giọng nói: “Nịnh à, chị đã hiểu lầm em rồi! Hóa ra em và ông chủ đúng là chưa yêu nhau!”
Tôi: ….
Ai đó tới cứu tôi được không?
Nơi này, một phút tôi cũng không thể ở được nữa.
Tìm đại một cái cớ nào đó tôi vội vã rời khỏi nhà hàng.
Chỉ là cuối cùng ánh mắt Thẩm Dịch nhìn theo bóng dáng rời đi của tôi có thêm nhiều điểm ý vị thâm trường.
Tôi làm gì còn có thời gian lo lắng ánh mắt gì đó chứ, ngay cả tay và chân đều luống cuống rời đi.
Nhanh chóng chạy về nhà tắm rửa một lát, cố gắng bảo bản thân phải bình tĩnh, thật bình tĩnh.
Đúng là muốn mạng mà!
Thẩm Dịch nói chuyện cũng quá thẳng thắn!
Tôi dang người nằm thành chữ ‘đại’ trên giường, lăn qua lăn lại, trong đầu đều là những lời nói của Thẩm Dịch.
Tức giận thật đấy!
Nhưng dù không muốn nghĩ tới thì nó vẫn cứ xuất hiện ở trong đầu!
Lúc tôi đang cảm thấy phiền loạn bỗng nhiên có tiếng gõ cửa truyền tới.
Ghé vào mắt mèo thấy Thẩm Dịch đang đứng ngay ngắn ở trước nhà tôi.
Tôi chết mất!
Sao anh ta lại tới tìm tôi?
Tôi chạy nhanh tới nhà vệ sinh kiểm tra đầu tóc rồi mới thấp thỏm đi ra mở cửa.
Thẩm Dịch tới gần, mùi rượu xộc vào trong mũi tôi.
Tôi không nhịn được lùi về sau vài bước.
Anh ta chú ý tới động tác lùi về sau của tôi, trên mặt là sự bi thương vô cùng, giọng điệu nghẹn ngào mà mở miệng: “Em ghét tôi đến vậy sao?”
Tội vội vàng tiến lên: “Không hề không có, không dám không dám.”
Thẩm Dịch vẫn đứng thẳng tắp ở đấy, tôi cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Ông chủ tìm tôi có việc gì sao?”
Thẩm Dịch nhìn tôi, khóe miệng kéo xuống dưới, tủi thân: “Không có việc gì thì tôi không được tìm em ư?”
Hả?
Từ từ, sao lời này nghe quen quen vậy ta?
Tôi gãi gãi đầu, không nhớ bản thân đã nói lời này ở đâu lúc nào.
“Tất nhiên là có thể, lúc nào tôi cũng hoan nghênh anh tới!” Tôi trả lời rất ứng phó.
Thẩm Dịch nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên đi lên phía trước vài bước, đè tôi ở trên cửa.
Ngay lập tức mùi hăng của rượu vây quanh mặt tôi.
Anh ta chống một tay lên cửa, dùng giọng cầu xin hỏi tôi: “Em có thể… Có thể đừng xem tôi là ông chủ được không?”
?
Ý gì thế?
Tôi giơ đôi mắt nghi ngờ nhìn anh ta, anh ta tiếp tục nói:
“Có được hay không? Có thể xem tôi như là một người đàn ông bình thường được không?”
Não của tôi nhanh chóng suy nghĩ, lúc sắp nghĩ ra thì cả người Thẩm Dịch mềm nhũn, ngã xuống trên người tôi.
Đầu của anh ta dựa vào vai tôi, hô hấp phả vào da thịt bên hõm tai và nách tai.
Rất ngứa.
Tôi có ý muốn đẩy anh ta ra, nghe thấy anh ta lẩm bẩm một câu.
“Tôi chỉ muốn… Chỉ muốn ở cùng với em mà thôi.”
.
Thẩm Dịch uống say.
Dù tôi có gọi anh ta như thế nào cũng không tỉnh.
Không phải, thật ra anh ta có thể nói cho tôi mật mã nhà anh ta rồi ngủ tiếp cũng được mà!
Tôi đánh nhẹ vào mặt Thẩm Dịch: “Mật mã nhà anh là bao nhiêu?”
Anh ta mơ hồ trả lời: “…”
Hay quá, mật mã sai rồi!
….
Bấm đi bấm lại nhiều lần cũng không thể mở được cửa nhà của anh ta.
Tôi không còn cách nào khác đành đưa anh ta trở về nhà mình.
“Thẩm Dịch, tôi đúng là người tốt bụng, vì anh mà tôi hy sinh cái giường yêu quý đó!” TÔi ném Thẩm Dịch lên giường, nói một câu đầy thấm thía: “Sau này anh nhớ đối xử tốt với em một chút, có được không?”
Thẩm Dịch âm thầm nói gì đó.
Tôi trừng anh ta một cái, co mình nằm trên sô pha ngủ.
Lúc ngủ hình như tôi mơ thấy Thẩm Dịch.
Còn nghe cả những lời mà anh ta nói….
Sáng sớm hôm sau.
Ai có thể nói cho tôi biết vì sao tôi đang ngủ ở sô pha bỗng nằm ở trên giường vào sáng hôm sau không?
Điều xấu hổ hơn là mẹ nó Thẩm Dịch dậy còn sớm hơn cả tôi.
Thế cho nên lúc tôi tỉnh dậy điều đầu tiên đập vào mắt chính là con mắt đang mỉm cười của anh ta.
“Dậy rồi à?”
Tôi cực kỳ khiếp sợ, khóe miệng run rẩy: “Ảo giác, chắc chắn là ảo giác…”
Sau đó ép bản thân mình nhắm mắt lại.
Một ngón tay lành lạnh chọc vào mặt tôi.
“Không phải là ảo giác đâu Nịnh Nịnh.”
…..?
Mí mắt tôi chuyển động, cuối cùng cũng mở mắt ra.
Thật tốt, cảnh tượng bây giờ cũng không khác lúc nãy là bao.
Chỉ là đáy mắt chứa ý cười của Thẩm Dịch càng sâu hơn.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng: “Anh đừng hiểu lầm, em… Em… Cái gì nhỉ… Tối hôm qua em có hỏi mật mã nhà anh nhưng anh lại nói sai…”
“Sau đó ngày hôm qua em… Thật ra là em ngủ ở sô pha… Em cũng không biết vì sao…”
Tôi vừa nói vừa lê thân lại mép giường.
Lúc tôi định chuồn xuống bỗng nhiên bị ôm cả người về.
Thẩm Dịch vòng tay qua ngực tôi, dịu dàng hôn lên vành tai tôi.
“Không sao, anh biết mà.”
Cả người tôi choáng váng.
Anh ta nhẹ nhàng nói ở bên tai: “Nửa đêm ngày hôm qua là em bò lên giường, còn ôm anh, nói anh rất thơm.”
????
Hãy để tôi đi chết đi!
Tôi không hề!
Tôi sẽ không nói như thế!
Rất nhanh, nghi vấn của tôi đã được giải đáp.
Thẩm Dịch cúi đầu dựa vào hõm vai tôi: “Em còn nói em cảm thấy ông chủ rất đẹp trai, dáng người tốt, em rất thích. Nhưng em sợ khoảng cách giữa em và ông chủ quá xa, không đủ xứng đôi.”
Nói xong anh ta bắt đầu hôn tôi.
“Thật ra, em có thể nói trực tiếp với anh.”
A a a a!
Thẩm Dịch hôn từ gáy tôi rồi đi lên trên, hôn đến mí mắt của tôi.
“Nếu đã thích thì ở bên nhau đi.”
Nói xong câu đó, anh ta cầm lấy cằm tôi hôn lên đôi môi của tôi.
Anh ta hôn rất dịu dàng, rất… Khiến cho người ta phải say mê.
Này thì ai mà chịu được cơ chứ?
Suy nghĩ thầm kín bị người ta phá tôi cũng không giả vờ nữa, tôi ngả bài.
Tôi ôm cổ Thẩm Dịch, bắt đầu đáp lại: “Vậy thì ở bên nhau đi…”
Mãi cho đến mười một giờ trưa.
Tôi vô lực đẩy Thẩm Dịch ra.
“Muộn rồi, trưa đến nơi rồi kìa…”
Thẩm Dịch bóp eo tôi: “Anh là ông chủ, anh có quyền định đoạt.”
.
Sau khi yêu đương với Thẩm Dịch thể lực của tôi kém đi nhiều.
Nhưng mỗi ngày anh ta lại càng vui vẻ khỏe khoắn hơn.
Đúng là tức chết tôi!
Một ngày kia tôi nằm trong lồ ng ngực Thẩm Dịch nghe nhạc bỗng nhiên nhớ tới chuyện nào đó.
Tôi chất vấn anh ta: “Có phải trước kia anh thường xuyên nghe lén em nghe nhạc đúng không?”
Thẩm Dịch ra vẻ lười nhác nói: “Đó là quang minh chính đại nghe.”
“Ngay từ đầu khi âm nhạc bỗng vang lên trong nhà anh, anh rất khiếp sợ nhưng sau đó lại thành thói quen.” Anh ta nhớ lại: “Thậm chí cảm thấy cô gái ở bên cạnh này rất thú vị.”
“Cho nên anh đã có ý đồ với em từ sớm?” Tôi nhìn vào đôi mắt của anh ta.
Thẩm Dịch ôm lấy tôi, vẻ mặt thản nhiên: “Cũng tương tự như thế.”
Sau khi bị tôi bức cung hỏi Thẩm Dịch thừa nhận, ngay từ đầu ra vẻ lạnh lùng là muốn hấp dẫn sự chú ý của tôi.
Hơn nữa, tuổi của Thẩm Dịch nhỏ hơn tôi nên cũng không biết làm thế nào.
Sau đó phát hiện tôi giận dữ anh ta mới không dám nữa.
Tôi giơ ngón tay chỉ chỉ vào đầu Thẩm Dịch: “Nếu như anh lại hung dữ với em thì phải làm sao bây giờ?”
“Tuyệt đối không có khả năng!” Thẩm Dịch trả lời chắc nịch.
Sự thật chứng minh đúng là anh ta nói được làm được.
Mãi cho đến sau này khi tôi sinh con, đi học… Anh ta chưa bao giờ hung dữ với tôi một lần nào.
Có một lần tôi cãi nhau với Thẩm Dịch, hai người lâm vào trạng thái chiến tranh lạnh.
Con trai nhỏ ra vẻ thần bí thò qua nói: “Mẹ, vừa nãy con nghe thấy bố đang lầm bầm ở trong phòng ngủ đó.”
“Bố con nói cái gì?”
Con trai nhớ lại: “Bố vẫn luôn nhắc mãi ‘Không được tức giận, không được tức giận, cãi nhau là do mình sai, vợ vĩnh viễn không sai.’”
Tôi phụt cười.
Thẩm tiên sinh, con đường sau này, hãy để em chia sẻ cảm xúc cùng với anh!