Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi

chương 47: đấu trí đấu”dũng”, liêu bắc bắc làm không được

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cô gái yếu đuối Liêu Bắc Bắc ở trong phòng tắm than thở ba tiếng cũng không dám ra ngoài nhìn Đường Diệp Trạch, Vương Tuyết Mạn vốn muốn đẩy cô ra ngoài, nhưng Đường Diệp Trạch là người tương đối hiểu ý, trước khi đi nhờ Vương Tuyến Mạn chuyển lời đến Liêu Bắc Bắc, lúc nào cô muốn gặp anh, anh sẽ bỏ công việc xuống lập tức xuất hiện ở trước mặt cô.

“Cô cũng thật là, ngủ cũng ngủ rồi, sao còn e lệ như vậy?” Vương Tuyết Mạn nằm trên giường nhìn VCD, cô nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên của mình, khi đó cô chỉ có mười bảy tuổi, cô vốn luôn rất tò mò, cầm chứng minh nhân dân của chị gái chạy vào trong điếm ngưu lang tìm một gã thuận mắt, cứ như vậy… Ai, bây giờ suy nghĩ một chút thật đúng là thiếu não, chuyện cũ nghĩ lại mà sợ nha.

“Tôi cũng không biết mình làm sao nữa… Chỉ là trong lúc nhất thời không biết xử lý trước mắt mối quan hệ của chúng tôi thế nào.” Liêu Bắc Bắc ngồi ở trước bàn trang điểm vò đầu tóc, dám ‘làm’ không dám nhận – chính là câu nói thỏa đáng nhất với cô.

Thời điểm Liêu Bắc Bắc vẫn đang lo sợ không đâu, bên kia, trong lúc vô tình Phạm Phỉ nghe được nội dung trong lúc Đường Diệp Hoa cùng Đường Diệp Trạch nói chuyện với nhau, ý tứ đại khái chính là chuyện lạ phát sinh trên người Đường Diệp Trạch tối qua, Đường Diệp Hoa thì trêu đùa do em trai cấm dục quá lâu.

Đường Diệp Hoa không thể nói mình thuộc về loại người vô tư kia, nhưng là vì em trai, anh hoàn toàn có thể thờ ơ được, kể từ khi sau mẹ qua đời, anh cũng không thể thấy một tia sáng nào trong mắt Đường Diệp Trạch, đàn ông mặc dù không đem lo lắng nói ngoài miệng, nhưng có ghi ở trong lòng, từng cái có thể xuất hiện trong nháy mắt, vì đối phương bất chấp gian nguy.

Mà ngoài cửa, Phạm Phỉ nghe được tin tức thế, trong lòng cả kinh, thì ra là bọn họ không chỉ xảy ra quan hệ đơn giản như vậy, thậm chí tối nay, Đường Diệp Trạch còn chuẩn bị hướng Liêu Bắc Bắc cầu hôn.

Phạm Phỉ không nhìn thấy vẻ mặt Đường Diệp Trạch khi nói ra lời ấy, nhưng mà loại không chút do dự, giọng nói như không đợi được, khiến lòng cô ta đau đớn.

Cô ta lau nước mắt khóe mắt, vọt ra phòng làm việc.

Nửa tiếng sau, Liêu Bắc Bắc nhận được một cái tin nhắn: thư ký Liêu, giúp tôi đem bảng màu mãu đến công trường có được không? Tôi đặt ở trên bàn trà trong phòng. Trong phòng khách của tôi có rất điều quần lót, không có cách để cho người ngoài tiến vào, cho nên chỉ có làm phiền đến cô, cần dùng gấp.

Sau khi đọc được tin nhắn này, vội vã đứng dậy, cô xoay người nhìn về phía Vương Tuyết Mạn, Vương Tuyết Mạn đang nằm ở trên giường ngủ say, cho nên cô nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ, đẩy cửa phòng đi ra xa vài mét, chính là gian phòng Phạm Phỉ. Liêu Bắc Bắc lay chuyển cái tay cầm một chút, răng rắc một tiếng, cửa phòng mở ra, trên ghế salon phòng khách quả nhiên là lả tả mấy bộ đồ lót mới tinh.

Cô rất nhanh chú ý tới cặp văn kiện trên bàn trà, mở ra nhìn thấy chính là bảng màu, cho nên đựng ở trong túi giấu, đi về phía công trường.

Liêu Bắc Bắc không có quên lời khuyên của Vương Tuyết Mạn, nhưng mà dưới ban ngày ban mặt, lại đang ở công trường xây dựng, Phạm Phỉ có thể đối với cô thế nào, huống chi cô cũng không định trốn tránh, đúng là kìm lòng không đậu yêu Đường Diệp Trạch.

Mười lăm phút đồng hồ sau, cô đã công trường thi công bụi đất mù mịt, lập tức liền nhìn thấy Phạm Phỉ đội mũ bảo hộ.

“Là bản này sao?” Liêu Bắc Bắc đưa ra bảng màu.

Phạm Phỉ đang bận chỉ huy công nhân làm việc, nhìn cũng không nhìn cô một cái, liền nhận lấy tập văn kiện, tiện tay lật vài tờ, lúc này mới xoay người, cười nói: “Cám ơn cô thư ký Liêu, xem chút nên chọn màu thế nào?

Liêu Bắc Bắc thấy cô ta nở nụ cười rực rỡ, đi theo cô ta vào trong phòng mẫu, đây là bản mẫu tòa biệt thự hai tầng, công nhân xây dựng đăng tăng giờ làm việc, cũng sắp làm xong.

Bởi vì tường bên ngoài biệt thự còn chưa có tiến hành trang trí, cho nên nhìn từ bên ngoài vô cùng đơn sơ, nhưng mà bên trong lại khác, phong cách trang hoàng là hệ sắc màu ấm khiến gian phòng vừa nhìn rất ấm áp cũng thật thoải mái.

“Thật là gian phòng xinh đẹp. Phạm tiểu thư thật có tài.” Liêu Bắc Bắc giơ ngón tay cái lên tán thành.

Phạm Phỉ khẽ mỉm cười, thuận tay đưa một mũ bảo hộ khác cho Liêu Bắc Bắc. ” Lên tầng hai xem một chút, chú ý an toàn, cầu thang còn chưa làm xong, cũng không thật vững chắc.”

Liêu Bắc Bắc cười híp mắt đáp một tiếng, đeo mũ bảo hộ, đi theo phía sau Phạm Phỉ đi về phía cầu thang xoay tròn bằng gỗ.

Song, Liêu Bắc Bắc không nghĩ tới chính là thảm kịch xảy ra ở giờ phút này tại nơi đây.

Trong lúc các cô một trước một sau đi tới giữa cầu thang, nghe được tiếng cầu thang phát ra tiếng nứt gãy mơ hồ, tim Liêu Bắc Bắc thoáng cái nhảy lên tới cổ họng, lúc cô đang thất kinh, thì Phạm Phỉ đột nhiên xoay người kéo cổ tay Liêu Bắc Bắc, hô to hai tiếng: “Cứu mạng với, cứu mạng.”

Trong tay Phạm Phỉ vẫn giữ điện thoại, cho nên tiếng la trực tiếp truyền đến trong tai công nhân thi công ngoài phòng.

Công nhân thi công nghe được tiếng cầu cứu tất nhiên hết sức nhanh chóng chạy tới, lúc mấy người công nhân chạy vào cửa lớn cứu người, thì kinh hãi thấy tấm ván gỗ Phạm Phỉ dẫm dưới chân gãy hoàn toàn.

Nhất thời, Phạm Phỉ sợ kêu một tiếng, sau đó rơi xuống phía dưới, may là cô ta kéo thật chặt cánh tay Liêu Bắc Bắc, Liêu Bắc Bắc theo bản năng nâng cánh lên tóm Phạm Phỉ, nhưng đột nhiên xuất hiện sức nặng không phải cô có thể thừa nhận, cô cắn chặt hàm răng, một tay nắm chặt tay vịn, một tay đưa về phía trước.

“Không nên buôn tay. Tôi cầu xin cô ngàn vạn lần đừng buông tay. Liêu Bắc Bắc là tôi sai rồi. Thật xin lỗi – ” Hai chân Phạm Phỉ treo trên bầu trời, kêu la loạn lên, kinh hãi gào thét liên tục.

Các công nhân kinh hãi khi thấy cầu thang như muốn sụp, kinh nghiệm nói cho bọn họ biết nếu xông lên là vô ích, cho nên mấy người chạy ra khỏi cửa phòng kiếm lưới an toàn, nệm êm.

Liêu Bắc Bắc nào có thời gian chú ý đến cô ta hét cái gì, cô cảm thấy tấm ván gỗ dưới chân mình giẫm cũng sắp gãy, cô khó có thể giẫm lên, vẫn không quên khích lệ Phạm Phỉ: “Chịu đựng, kiên trì….”

“Đừng cử động. Vừa động dễ bị mất đi thăng bằng.” Phạm Phỉ tê tâm phế liệt thét lên.

Song khi cô ta nghiêng mắt thấy hình cảnh các công nhân trở về, Phạm Phỉ nhắm mắt lại, cô buông cánh tay Liêu Bắc Bắc đang nắm chặt kia.

Chỉ nghe thấy một tiếng ầm lớn, cát bụi vụn gỗ bay mù mịt, đồng thời Liêu Bắc Bắc vốn dùng hết sức muốn cứu Phạm Phỉ, bởi vì mất đi sức nặng, cũng bị lộn ngược về phía sau, các công nhân thì kịp thời tạo ra lưới an toàn ở vị trí của Liêu Bắc Bắc, chính xác tiếp được cô, trừ bên ngoài quần áo có chút bẩn, lông tóc cô không tổn hao gì.

Liêu Bắc Bắc rơi xuống trong lưới an toàn, cô thuận lợi tiếp đất, phản ứng đầu tiên là bò dậy tiến về phía Phạm Phỉ, các công nhân dịch chuyển tấm ván gỗ ở trên người Phạm Phỉ, may mà lúc đó cô ta rơi xuống độ cao chỉ có hai thước, tỷ lệ ngã chết rất nhỏ, nhưng mà bị thương là không thể tránh khỏi. Liêu Bắc Bắc thấy trên đùi Phạm Phỉ tràn đầy máu tươi, tay chân luống cuống gọi điện thoại cấp cứu, gấp đến độ đỏ cả vành mắt.

Mười phút sau, Đường Diệp Trạch cùng Đường Diệp Hoa cùng nhau chạy tới địa điểm gặp chuyện không may, nhân viên y tế đem Phạm Phỉ hôn mê lên xe, bước đầu chẩn đoán là xương bắp chân bên trái bị gãy, về phần nội tạng có bị tổn thương hay không, cần tiến hành thêm một bước kiểm tra.

Đường Diệp Trạch thấy Liêu Bắc Bắc bị dọa sợ đến tái nhợt khuôn mặt nhỏ nhắn, đi lên ôm cô vào trong ngực, vỗ vỗ phía sau lưng của cô: “Anh đi trước theo Phạm Phỉ đến bệnh viện, một mình em không sao chứ?”

Liêu Bắc Bắc vẫn còn hoảng loạn như cũ, cô lắc đầu loạn xạ: “Mau đi đi, chỉ mong Phạm tiểu thư bình an vô sự.”

Đường Diệp Hoan ở bên cạnh hung dữ với người phụ trách nhóm thi công, chất vấn đối phương sao lại không an toàn như vậy. Người phụ trách dĩ nhiên là trốn tránh trách nhiệm đứng đầu, nhưng cũng là ăn ngay nói thật, biển “Nguy hiểm” dán tại lối vào cầu thang không cánh mà bay.

Liêu Bắc Bắc nghĩ đến một màn vừa rồi trong lòng vẫn còn sợ hãi, đầu tiên cô đi đến trước mặt mấy công nhân ra tay cứu giúp, cúi chào tạ ơn từng người một, sau đó lại đến bên cạnh Đương Diệp Hoa, lo lắng nói: “Chúng ta cũng đi bệnh viện xem một chút Phạm Phỉ ổn không? Vừa rồi em cũng không muốn mình bị ngã xuống mới buông tay, em rất sợ cô ấy gặp chuyện không may…” Vừa nói, nước mắt cô rơi lã chã.

Đường Diệp Hoa trầm thấp đáp một tiếng, trước khi đi dặn dò tất cả các nhân viên tại chỗ phải giữ kín miệng, một khi tin tức này tiết lộ, chắc chắn tạo thành một ảnh hưởng không tốt thật lớn.

Ngồi trên xe, Liêu Bắc Bắc để tay trước ngực, yên lặng thay Phạm Phỉ cầu nguyện.

“Em chạy đến công trường làm gì?”

“Đưa bản mẫu. . . . . .”

“Ai kêu em tới ?”

“Phạm Phỉ. . . . . .”

Đường Diệp Hoa hỏi thăm mấy câu ngắn gọn, thấy Liêu Bắc Bắc vẻ mặt hoảng hốt, đưa một chai nước khoáng cho cô, giống như anh trai kéo cô vào trong ngực, nói: “Đừng lo lắng, rơi xuống từ độ cao thế không đến nỗi mất mạng. Nói thật, một năm trong công trường không biết phát sinh bao nhiêu sự cố tương tự, công nhân xây dựng đều dùng mạng để kiếm tiền.”

“Vậy sao anh không phát cho bọn họ nhiều tiền lương hơn chút?”

“Anh cho là không ít, nhưng công nhân chân chính có thể cầm trong tay là bao nhiêu anh cũng không biết.” Đường Diệp Trạch tận lực phân tán lực chú ý của cô, dĩ nhiên, lời anh nói cũng là sự thật, xã hội này chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé.

“Chỗ khác có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng người ở xây dựng, anh nên tìm một người phụ trách không tham tiền trông coi thôi.” Liêu Bắc Bắc cảm thấy lo âu, công trình yếu kém hại người rất nặng.

Đường Diệp Hoa nhìn về phía khuôn mặt lo lắng của cô, vuốt vuốt tóc của cô nói: “Chờ em sau này lên làm bà chủ cũng biết mình nên làm cái gì. Không nên dễ tin bất kể kẻ nào, không nên tiết lộ bất kỳ bí mật buôn bán, những người kia nhìn như trung hậu đàng hoàng, nhưng các thương nhân sẽ đem từng câu em nói nhớ kỹ, sau này sẽ khiến cho địa bàn Đường thị tan rã.”

Liêu Bắc Bắc ngây ngốc, nhất thời mặt đỏ bừng: ” Sao vô cớ nói những điều này?”

Đường Diệp Hoa cười nhạt một tiếng, thấy cô lâm vào trong một trạng thái khác, lúc này mới hài lòng buông tay ra, mở Laptop ra bắt đầu công việc.

Liêu Bắc Bắc sờ sờ gương mặt nóng bừng, thẹn thùng đan ngón tay, lại nghĩ tới không thể cứu giúp Phạm Phỉ, tâm cô lần nữa loạn như ma, Bồ Tát phù hộ, ngàn vạn lần không nên gặp chuyện không may a.

Đến bệnh viện, khi cô cùng Đường Diệp Hoa đang chuẩn bị bước vào cửa lớn bệnh viện,thì có hai đồng chí cảnh sát chạm mặt ngăn cản đường đi của bọn họ.

Liêu Bắc Bắc làm sao cũng không nghĩ đến, đến giây phút này, tất cả lo lắng của cô đối với Phạm Phỉ, tất cả bất an, cùng lời chúc phúc, đều biến mất trước lời nói trần thuật của nhân viên cảnh sát.

“Người bị hại Phạm Phỉ nói rằng, cô ta sở dĩ bị thương, là bị cô Liêu Bắc Bắc đẩy xuống cầu thang. Hiện tại, cảnh sát theo hai tội chứng có ý định thương tổn thân thể người khác cùng với có ý định mưu sát đến bắt cô. Cô có quyền giữ im lặng, nếu không tất cả lời cô nói, đều có thể làm chứng cớ bất lợi cho cô trước tòa, mời phối hợp với người thi thành công vụ.”

Liêu Bắc Bắc nghe thấy bên tai chỉ thấy ong ong, đây tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Sau khi nghe xong, Đường Diệp Hoa thần sắc tức giận, nhưng không có cùng cảnh sát đối chọi gay gắt, anh vỗ bả vai Liêu Bắc Bắc môt chút: “Thanh giả tự thanh, anh cùng Diệp Trạch sẽ gọi luật sư sau đó tới cục cảnh sát.”

“Đường Diệp Trạch sẽ tin tưởng em sao?” Đây là vấn đề Liêu Bắc Bắc khi ngồi trên xe cảnh sát quan tâm nhất.

Đường Diệp Hoa cho cô một ánh khẳng định, sau đó nhìn cảnh sát dần xa, thở dài một tiếng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio