Đêm hôm đó, Liêu Bắc Bắc thắp đèn để đọc cả đêm, học thuộc lòng từng câu từng chữ của tài liệu tuyên truyền, sau đó hoàn toàn tỉnh ngộ, điền sản của Đường thị nơi cô ở hóa ra giá trị như vậy, chiếm diện tích mẫu, khoảng chừng vạn /㎡ (bao gồm quyền sử dụng vùng núi cùng bãi biển). Dự tính trong vòng sáu năm sẽ đem Vạn Điệp Thành cải tạo thành khu biệt thự cỡ lớn cùng thắng cảnh nghỉ mát. Nói cách khác, xây dựng Vạn Điệp Thành là hạng mục lớn nhất từ trước cho tới bây giờ mà Đường thị nhận được. Có thể đoán được, ở trong tương lai không lâu, sẽ có một lượng lớn các công ty thi công tiến vào Vạn Điệp Thành, đem thị trấn nhỏ vốn yên ổn khuấy đảo đến nghiêng trời lệch đất.
Liêu Bắc Bắc hiện tại đã hiểu rõ rồi, cô làm công việc bạn ở Vạn Điệp Thành là một trận chiến lâu dài, trước nửa năm nhất định là không thể vơ vét chút béo bở gì, cho nên ai cũng không nguyện ý tới, nhưng một khi nhìn thấy quy mô này, thì nữ nhân viên bán hàng sẽ chen chúc tới, công trạng bán hàng tất nhiên là một đường bay lên.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại @ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc : Này, anh nói xem tôi có thể ở trước năm tuổi kiếm được năm vạn hay không?
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: Mục tiêu cô tự định cho mình thấp như vậy?
Ưu Thương Phụ Nhị Đại : Vậy còn thấp sao? Bây giờ tôi chỉ có ba ngàn tệ gửi ngân hàng thôi.
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: Tiền không phải là tích trữ ra được. Đem tới đây tôi giúp cô mua cổ phiếu.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại : Thật?. Đương nhiên đồng ý. Anh đem số tài khoản đưa cho tôi, tôi chuyển qua cho anh.
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: Trước tiên tôi sẽ giúp cô ứng trước, còn nữa, tôi cũng không bảo đảm nhất định sẽ kiếm được tiền.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại : A, không sao, tôi tin tưởng vào con mắt của anh.
Liêu Bắc Bắc lệ nóng doanh tròng….Mặc dù cô không hiểu về cổ phiếu, nhưng nghe người khác nói mua cổ phiếu thì kiếm tiền tăng gấp bội lần, cô không nghĩ tới ba ngàn đồng cũng có thể mua cổ phiếu a, anh, anh là phúc tinh của tôi.
Bỗng nhiên trong lúc này, cô tràn đầy lòng tin đối với bản thân, không đúng, cô đối với Đường Diệp Trạch tin tưởng mười phần, chỉ cần đem tiền lương kiếm được đều giao cho Đường Diệp Trạch xử lý, vậy chút vàng khô quắt của cô không phải sẽ biến thành núi vàng sao? Nga a a.
Nghĩ đến đây, cô lại gửi cho Đường Diệp Trạch một phong thư. Nói cho anh biết, tiền lương tháng này cũng thêm vào mua cổ. Dĩ nhiên, Đường Diệp Trạch không có cự tuyệt, gửi lại cho cô: Đã mua một cổ phiếu rất có tiềm năng. Tên của cổ phiếu cũng nói cho cô biết.
Liêu Bắc Bắc lên sàn giao dịch cổ phiếu qua mạng xem một chút, xem mãi vẫn không hiểu, nhưng mà cô cũng biết chữ màu đỏ biểu thị giá trị cổ phiếu đang trong giai đoạn tăng lên, cô nhìn thấy một cái tơ hồng xinh đẹp, trong lòng vui mừng. Sau đó ôm mộng phát tài tiếp tục đọc tư liệu.
※※ ※
Sáng sớm ngày thứ hai
Liêu Bắc Bắc nghe lời xúi giục của anh nói láo là thân thể không thoải mái, lúc các đồng nghiệp rời khỏi nhà ở tập thể, một mình cô ngồi chờ anh tiến hành kiểm tra kiến thức chuyên môn.
Chỉ chốc lát sau.
Đường Diệp Trạch gõ cửa phòng nhà ở tập thể của cô, Liêu Bắc Bắc bất an mở cửa phòng, theo thói quen vuốt phẳng áo, sát hạch gì gì đó đều đáng sợ nhất.
Trong phòng không có ghế, Đường Diệp Trạch tựa ở bên bệ cửa sổ, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Hệ thống độc lập chia làm mấy loại phong cách kiến trúc.”
“Thông thường chia làm sáu loại….. Phong cách kiến trúc Gothic (tương tự tòa thành), phong cách kiến trúc Baroque (cố ý theo đuổi lộng lẫy), phong cách kiến trúc Rococo (phần lớn là nghiên về trừu tượng và vật trang trí), phong cách kiến trúc kiểu gỗ (cơ cấu khung giá gỗ), phong cách kiến trúc lâm viên (thiết kế cá tính hóa).” Liêu Bắc Bắc một hơi đọc thuộc lòng xong.
Đường Diệp Trạch khẽ gật đầu: “Trả lời rất tốt.” Lại hỏi: “Ví dụ như khách muốn một cái nhà kiểu phong cách Trung Quốc, tương tự như kiến trúc tứ hợp viện, lại yêu cầu phải nhìn ngắm được cảnh biển, nhưng chúng ta không thể cung cấp mô hình nhà cửa này, vậy cô phải hướng khách hàng giải thích như thế nào?”
“……….” Liêu Bắc Bắc nhíu mày, giải thích: “ Tứ hợp viện tường cao sân lớn không thích hợp ngắm cảnh, đề nghị khách hàng đổi thành biệt thự phong cách lâm viên, vừa có thể thưởng thức mỹ cảnh, lại có đình viện cây cỏ……”
“Khách hàng cố ý xây dựng một cái viện, thậm chí nguyện ý đưa ra số tiền gấp đôi để mua quyền tài sản.”
“Tôi……Vậy thì hỏi lãnh đạo một chút?” Liêu Bắc Bắc bị xoắn xuýt rồi.
Đường Diệp Trạch thở dài một cái, bất đắc dĩ nói: “Dĩ nhiên là một lời đáp ứng, nếu như thực lực kinh tế của khách hàng hùng hậu, cô có thể đề nghị khách hàng mua khu nhà cao cấp to lớn nhìn thấy được núi và biển, sân ㎡, chỉ cần không ảnh hưởng đến hiệu quả tổng thể, không trái với nguyên lý thiết kế kiến trúc, ở bên trong khách hàng đồng ý xây cái gì thì xây cái đó. Không được quên, chúng ta bán chính là diện tích, một tấc đất là một tấc vàng.”
Liêu Bắc Bắc tỉnh ngộ, lại yên lặng cúi đầu, xem ra thứ cô cần phải học còn rất nhiều đây.
Đường Diệp Trạch thấy cô vẻ mặt như đưa đám, thì ôn nhu cười một tiếng: “Kinh nghiệm chưa đủ có thể từ từ bồi đắp, không cần phải gấp. Cô có sẵn ưu thế bẩm sinh, nụ cười ngọt ngào lại đối xử với mọi người thân thiện, nghề bán hàng cấm kỵ là dùng thành kiến nhìn người khác, tiếp tục giữ vững ưu điểm này của cô đi.”
Liêu Bắc Bắc vốn tưởng rằng anh sẽ trách mắng mình, không nghĩ tới vòng một vòng lớn lại khen gợi cô, cô xấu hổ cười cười: “Tôi sẽ cố gắng, thật sự tôi rất không ngại học hỏi kẻ dưới.”
“Tôi đã nhìn qua lý lịch sơ lược của cô, chuyện cô đã từng làm công việc về giáo dục, sẽ khiến hoàn toàn có thể lấy ra thái độ chuyên nghiệp đối diện với khách hàng, đem khách hàng coi như là đứa bé đang trong tuổi đi học, kiên nhẫn giải đáp từng cái vấn đề được đưa ra. Một trăm phần trăm thành tâm so với hoa ngôn xảo ngữ càng hữu hiệu hơn nhiều.”
Liêu Bắc Bắc ngây ngốc, nghe anh nói chuyện thì cô đã hiểu ra, cúi người xuống thấp để cảm ơn: “Ừ, tôi đã hểu, nhân viên bán hàng giống như tôi miệng lưỡi không đủ lưu loát, đầu óc không đủ nhanh nhạy, hẳn là phải đi theo con đường thân với dân. Đúng không?”
Đường Diệp Trạch phát hiện năng lực nhận biết của cô cũng không tệ lắm, được rồi, hôm nay dùng não quá độ, anh đã mệt mỏi.
“Đi thôi, dẫn cô đi ra biển.” Đường Diệp Trạch vừa nói vừa đi ra khỏi kí túc xá, đây mới là chuyện anh nguyện ý làm nhất.
“Á.” Liêu Bắc Bắc vội vàng cầm túi xách lên, đây mới là chuyện làm cô hưng phấn nhất.
. . . . . .
Du thuyền nhỏ chậm rãi chạy ra khỏi cảng, Liêu Bắc Bắc không nghĩ tới Đường Diệp Trạch thật sự biết lái du thuyền, cô nhìn về phía hệ thống thao tác phức tạp, lại nhìn về phía Đường Diệp Trạch đang chuyên chú điều khiển.
Đường Diệp Trạch cởi áo khoác âu phục xuống, nới lỏng cà vạt, vén tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay, ưu nhã ngồi ở trước vị trí điều khiển, một tay nắm giữ bánh lái, một tay điều khiển bảng dẫn đường điện tử, gió nhẹ lướt qua cửa sổ thủy tinh, lay động sợi tóc của anh, anh mặc dù nghiêm túc, nhưng lại để lộ ra sự thoải mái, phảng phất như anh vốn là thuộc về vùng biển này.
Liêu Bắc Bắc âm thầm huýt sáo, quay đầu lại đi lên thang lầu, Liêu Bắc Bắc ngồi ở trên boong thuyền hưởng thụ việc đắm mình trong ánh nắng mặt trời. Cô hít sâu một hơi, gió biển thổi tới luồng không khí trong lành, Hải Âu bay lượn đầy trời, thật là thoải mái a. Nhưng thực sự mà nói, nếu như không có tự mình cảm nhận được hết thảy trước mắt, có lẽ trong lòng cô còn có thể đối với anh một chút ảo tưởng, nhưng bây giờ cô cái gì cũng không nghĩ, bởi vì phụ nự làm bạn ở bên những công tử này đều là những cô em người mẫu dáng người xinh đẹp, mặc bikini, mà cô thì nên thành thành thật thật bán nhà cửa kiếm tiền…….Bán nhà cửa a.
. . . . . .
Khi du thuyền chạy vào trong nước, Đường Diệp Trạch tắt động cơ, để cho du thuyền tự do trôi nổi. Hai tay anh để vào sau gáy, nhìn về cảnh biển xa xa trước mắt, không cần cố ý biểu đạt cái gì, tâm tình không khỏi dễ chịu.
Liêu Bắc Bắc thì nằm ở trên boong tàu phía trên đầu anh, cũng hưởng thụ điều tốt đẹp mà thiên nhiên ban cho. Lúc này, điện thoại di động của cô vang lên. Liêu Bắc Bắc nhìn thoáng qua dãy số xa lạ, nghe máy.
“Bắc Bắc cô ở đâu?”
“Xin hỏi ngài là? . . . . . .” Liêu Bắc Bắc hỏi.
“Tôi là Phan Hiểu Bác, chú của Niếp Niếp, tôi trực tiếp gọi cô là “Bắc Bắc” có phải có chút đường đột hay không?
“Chào anh, Phan tiên sinh. Không sao, chẳng qua là rất lâu rồi không có ai gọi tôi như vậy, tìm tôi có việc sao?”
“Niếp Niếp khóc kêu muốn gặp cô, cô có tiện xin phép đi ra ngoài một chút không? Xin nghỉ nếu như bị trừ tiền tôi bù cho cô.” Giọng của anh rất nôn nóng.
“Thế thì không cần, nhưng mà bây giờ tô…ở trên du thuyền….” Liêu Bắc Bắc đã nghe được tiếng khóc của đứa bé, nhất thời đứng ngồi không yên.
“Cô đang ở trên du thuyền?….. Đường Diệp Trạch chỉ đưa một mình cô ra biển hay là tất cả công nhân viên?”
“Chỉ có tôi cùng ông chủ, nhưng mà anh đừng suy nghĩ nhiều, chúng tôi chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới.” Liêu Bắc Bắc vội vàng làm sáng tỏ.
Phan Hiểu Bác phì cười một tiếng: “Ý nghĩ của cô cũng quá đơn giản rồi? Một người đàn ông đem một người con gái lừa gạt đến giữa biển có thể không có mục đích sao? Bây giờ cô kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, tôi cho cô biết, nếu như anh ta cầm đồ uống đưa cho cô, nếu không phải là lon nước chưa mở nắp thì ngàn vạn lần đừng uống, bên trong nhất định có thuốc ngủ, chờ đến lúc cô thần trí không rõ, cái đuôi hồ ly của Đường Diệp Trạch sẽ lộ ra, Bắc Bắc a. Nghe lời tôi đi không sai đâu, hãy nói là cô say tàu, kêu anh ta lập tức về cảng.”
“?.”….. Trong lòng Liêu Bắc Bắc vang lên một tiếng lộp bộp, lời này của Phan Hiểu Bác không phải là không có lý, anh có phải thấy cô ngu, cho rằng cô là cái loại phụ nữ có thể chơi đùa một chút rồi tiện tay vứt bỏ hay không?
Cô vốn định nói chút gì đó, lại nghe được tiếng bước chân theo cửa thang lầu truyền đến, cho nên cô lập tức ngắt điện thoại, tay chân luống cuống cài lại nút áo sơ mi, khoác xong áo lửng bên ngoài.
Đường Diệp Trạch mang một chén nước chanh mới ép tới trước mặt cô. Liêu Bắc Bắc nhìn thức uống trong ly thủy tinh, cảnh giác nâng mí mắt lên.
“Không uống nước chanh?” Đường Diệp Trạch nghi ngờ hỏi.
“Tôi…. Ha ha….. Tôi thích uống nước lon ….” Liêu Bắc Bắc theo bản năng lui về phía sau, mặt người dạ thú.
Đường Diệp Trạch đáp ứng một tiếng, nói cho cô biết vị trí của tủ lạnh, sau đó ngồi ở trên boong thuyền phơi nắng.
Liêu Bắc Bắc nhanh như chớp chạy vào khoang tuyền, cô mở tủ lạnh mini ra, phát hiện trong tủ lạnh ngoại trừ lon bia ra, lại không có nước khoáng hoặc thứ đồ uống nào khác. Liêu Bắc Bắc thở dốc vì kinh ngạc, chẳng lẽ bị Phan Hiểu Bác nói trúng rồi?.
Cô vuốt cái điện thoại ở trên người, cầu Phan Hiểu Bác gọi lại, nhưng lại phát hiện cái điện thoại để ở trên boong thuyền, nhưng cô bây giờ lại không dám tới gần anh, sợ nhìn thấy Đường Diệp Trạch tao nhã lịch sự hóa thân thành con sói lớn.
“Có cá heo, mau đến xem.”
“………” Liêu Bắc Bắc vừa đáp lại vừa tìm kiếm vũ khí có thể phòng thân, cô rất nhanh đã nhìn thấy một bình cứu hỏa, không được, cái này quá rõ ràng, lại thấy một hàng dao kéo, gây ra mạng người lại càng không được. Cô linh cơ vừa động, nghĩ đến lon bia trong tủ lạnh, một tay cầm một lon, ừ. Món đồ này cũng có thể làm vũ khí.
Cô đi lên boong tàu, chỉ thấy một đám cá heo nhảy trên biển, liên tiếp phát ra tiếng kêu, Liêu Bắc Bắc bị chấn động, bởi vì… một màn này gần trong gang tấc, cái loại cảm giác đặt mình trong đó tuyệt vời không có cách nào tả được bằng lời.
Cô để lon bia xuống, cầm điện thoại di động, chuyển đến chức năng chụp ảnh, sau đó gấp rút nhét vào trong tay Đường Diệp Trạch, dậm chân thúc giục: “Mau mau mau, mau chụp cho tôi cùng cá heo một tấm.”
Đường Diệp Trạch cười cười, đứng lên giúp Liêu Bắc Bắc chụp ảnh, đợi hai tay Liêu Bắc Bắc mở rộng đồng thời, cạch một tiếng, chụp hình.
“Cám ơn anh. Hắc hắc. . . . . .”
Liêu Bắc Bắc cười híp mắt đi về phía Đường Diệp Trạch, nhưng mà, đang lúc cô chuẩn bị thu hồi điện thoại, thân thuyền đụng vào sóng lớn, lắc lư một cái, Liêu Bắc Bắc lảo đảo hai bước, vô ý ngã vào trong ngực của Đường Diệp Trạch.