Tô Tử Dương bị câu hỏi gọn gàng dứt khoát của y khiến cho sững sờ, có điều anh vẫn sảng khoái gật đầu: “Không sai, tôi là gay.”
Lạc Dương cười rạng rỡ: “Tôi cũng thế.”
Tô Tử Dương kinh ngạc mở to hai mắt, Lạc Dương nhìn bộ dáng này của anh thì cảm thấy rất thú vị, ý cười không giảm: “Điều tra thấm vấn thì sao? Lẽ nào muốn hỏi tôi có thể chấp nhận ở cùng gay hay không à?”
“Ừm... Chuyện này cũng là mặt khác, có điều... Còn có một chuyện...” Tô Tử Dương cân nhắc, không biết phải mở miệng thế nào.
Lạc Dương nhẹ nhàng nói: “Không sao, anh có gì khó nói thì cứ nói đi, năng lực chịu đựng của tôi rất tốt.”
“... Anh đã từng nghe nói đến... Thể chất song tính ẩn chưa?” Tô Tử Dương hít sâu một hơi, không thèm quan tâm mở miệng.
Nét mặt ôn hoà của Lạc Dương cuối cùng cũng hơi thay đổi, y kinh ngạc mở miệng: “Là anh?”
Tô Tử Dương cảm thấy mình đã đả kích người ta, những vị khách trọ tới lúc trước, hoặc là ngại điều tra thẩm vấn quá phiền phức, hoặc là nữ sinh điên cuồng nhìn chằm chằm anh để YY, còn thiếu mỗi việc chảy nước miếng, chưa bao giờ có một người nào sắc bén giống như Lạc Dương, vừa có lực tiếp nhận cao, còn thông minh đến mức khiến người ta khó hình dung.
Anh nên nói gì đây?
Anh không hề nói gì, thấp thỏm gật đầu, tỏ vẻ Lạc Dương đã đoán đúng, thể chất của bản thân chính là song tính ẩn.
Mặt mũi Lạc Dương nhuộm ý cười: “Tôi có thể tiếp nhận. Thực ra, tôi không chỉ là giáo sư ở đại học Danh Dương, mà còn là dân nghiệp dư thích nghiên cứu sinh mệnh mọi thứ. Đương nhiên, anh đừng sợ, tôi không có ý coi anh thành đối tượng để nghiên cứu đâu, chỉ là... A, điều tôi muốn biểu đạt chính là, tôi có thể tiếp nhận việc người và sự việc kỳ lạ, anh không cần lo lắng tôi sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn anh.”
Tô Tử Dương nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của Lạc Dương một chút, nếu như người này không phải cao thủ diễn xuất thì y hẳn rất chân thành.
Người ta đã mở miệng ra như vậy rồi thì không cần hỏi thăm tiếp làm gì, Tô Tử Dương vươn tay ra: “Vậy hoan nghênh anh vào ở, về sau... Xin anh để ý nhiều hơn.”
“Yên tâm, tôi hiểu rồi.” Lạc Dương vươn tay ra nắm chặt tay Tô Tử Dương, coi như một phần hợp đồng đã ký xong.bg-ssp-{height:px}
Tô Tử Dương vừa bỏ được tảng đá lớn trong lòng xuống, đã tiếp tục cảm thấy dạ dày hơi trào lên, anh rút tay về, chạy vội vào trong phòng vệ sinh tiếp tục nôn.
Ánh mắt Lạc Dương khẽ động, đứng ở cửa phòng vệ sinh, thấp giọng hỏi thăm: “Anh... Có rồi?”
Tô Tử Dương súc miệng, yếu ớt đáp lại: “Ừm.”
“Mấy tháng?” Lạc Dương hỏi.
“Ừm... Còn chưa được một tháng.” Tô Tử Dương thở dài.
“Còn chưa được một tháng? Đã bắt đầu nôn nghén sớm như vậy rồi?” Lạc Dương tò mò trừng to mắt.
“Đúng vậy... Chỉ sợ sẽ còn tiếp tục rất lâu...” Theo như kinh nghiệm ở kiếp trước, ba tháng là ít rồi, nếu không tốt thì sẽ qua bốn tháng...
Dù sao anh cũng là đàn ông, lại có thể mang thai, khẳng định sẽ đau đớn cùng gian khổ hơn phụ nữ rất nhiều...
Lạc Dương đắn đo một lát, hỏi ra một vấn đề cuối cùng: “Vậy... Ba đứa bé đâu?”
Ánh mắt Tô Tử Dương biến đổi, lập tức nhíu mắt cười khổ một tiếng: “Đây chính là kết quả sau một đêm mây mưa, tôi phải đi kiếm ba đứa bé ở đâu?”
“Vậy tại sao không phá bỏ đứa bé?” Lạc Dương nhíu mày, cảm thấy người trẻ tuổi trước mắt này có phải hơi ngốc rồi không, nếu như người bình thường gặp được kiểu tình huống này thì khẳng định sẽ đến bệnh viện giải quyết xong đứa bé trong bụng, huống chi anh còn là đàn ông, nếu về sau nâng cao cái bụng lớn xuất hiện ở trước mặt người ngoài, không phải sẽ khiến người khác chú ý rất nhiều sao? Hơn nữa nói không chừng còn bị người khác chỉ trích...
Nụ cười của Tô Tử Dương lần này mang theo chút tự giễu, nhưng thoải mái lại nhiều hơn: “Gần đây tôi rất sợ, sợ khi giải phẫu xảy ra vấn đề khiến tôi đánh mất cả cái mạng nhỏ, thứ hai là, tôi cảm thấy nếu có được một cục cưng theo tôi thì cũng tốt, cho nên, mặc cho số phận đi!”
Hi vọng một đời này, có thể bình yên vô sự vượt qua mười tháng tiếp theo... Cũng hi vọng bé con của anh, có thể bình an ra đời...