Lúc Lạc Dương nhận được điện thoại của Tô Tử Dương thì y còn đang lên lớp, y nao nao, nhìn cái tên được hiển thị trên màn hình điện thoại thì lập tức do dự.
Hôm qua sau khi Tử Dương bị người đàn ông kia mang đi thì vẫn không thấy trở về, mặc dù chuyện ban đêm không về ngủ rất phổ biến, nhưng xảy ra trên người Tô Tử Dương, Lạc Dương vẫn cảm thấy hơi khó tin.
Đưa tay ra hiệu với đám học sinh một chút, Lạc Dương cầm điện thoại rời khỏi phòng học, sau đó ấn nút trả lời, vừa định hỏi chuyện sau đó của anh với người đàn ông đấy, ví dụ như ‘đứa bé thật sự là con của người đàn ông đó sao‘, ‘có phải hai người đã làm hòa rồi không‘, ‘cuối cùng đã nói chuyện gì mà một đêm không về‘ gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng Thì đã nghe thấy giọng của Tô Tử Dương.
“Lạc Dương, tôi có chuyện muốn nhờ anh!” Tô Tử Dương dựa người vào thành giường, liếc mắt nhìn Lăng Triển Dực ở bên cạnh một cái, hơi nghiêng người, anh theo bản năng vẫn không muốn để hắn nghe thấy nội dung trò chuyện của mình với Lạc Dương.
Đã nói muốn Lạc Dương đến đón mình xuất viện rồi, sao cái tên này còn chưa đi?
“Chuyện gì? Anh nói đi.” Lạc Dương sảng khoái mở miệng.
“Anh có thể tới bệnh viện thành phố đón tôi không?” Tô Tử Dương lại nghiêng người, có điều do anh đang ngồi trên giường, nghiêng người dựa vào gối dựa, cho nên, dù có xoay thế nào, cũng không thể rời khỏi phạm vi tầm mắt của Lăng Triển Dực. Huống hồ gì, anh còn đang mang cái bụng to, không thể nghiêng toàn bộ cơ thể, chỉ là đầu với tay vẫn mơ hồ làm ra động tác đề phòng.
Lăng Triển Dực đứng ở một bên, nhìn mặt mày cong cong của anh khi gọi điện thoại với Lạc Dương, bình dấm chua đã đổ mấy lần. Sắc mặt hắn âm u nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay Tô Tử Dương, hận không thể nhìn ra người, sau đó để ánh mắt lửa giận thiêu chết Lạc Dương thông qua cái điện thoại kia!
Còn bên phía Lạc Dương khi nghe thấy Tô Tử Dương nói y đến đón anh ở bệnh viện, trong lòng căng thẳng, lo lắng hỏi: “Anh sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Chẳng lẽ người đàn ông đó không chịu trách nhiệm? Hay là đã tổn thương Tử Dương rồi?
“Không sao, đừng lo, tôi bị động thai, bụng hơi đau một chút, nhưng bây giờ đã không sao rồi.” Tô Tử Dương nói lướt qua đơn giản, “Tôi không mang theo tiền, anh cho tôi ứng trước tiền thuốc men được không?”
“Không thành vấn đề, tôi đến ngay, anh đừng lộn xộn, cẩn thận cơ thể.” Lạc Dương nhắc nhở một câu, cúp điện thoại, đẩy cửa nói một câu ‘Tan học‘ với đám học sinh trong phòng, ngay cả giáo án cũng không cầm đã vội vã chạy đi.
Nghe thấy lệnh tan học không thể hiểu nổi của Lạc Dương, hầu như học sinh nào cũng rất vui vẻ, reo hò một tiếng, bắt đầu thu dọn sách vở chuẩn bị trở về ký túc xá chơi game.
Trên ghế ngồi của hàng thứ nhất đối diện bục giảng, có một nam sinh nhàm chán xoay bút dõi theo Lạc Dương đi về phía cổng, cho đến khi không còn thấy được cái bóng của Lạc Dương. Động tác xoay bút của nam sinh bỗng nhiên dừng lại, cây bút bi kia nghe lời rơi vào lòng bàn tay, cậu ta đập bút lên bàn, đứng dậy, ghế dựa tự động chuyển về trạng thái ban đầu, nam sinh dùng một tay hơi dùng sức đỡ bàn, cả người nhanh nhẹn nhảy qua mặt bàn, sau khi đứng vững, cậu đi lên bục giảng, gom toàn bộ giáo án trên bàn giáo viên lại, kẹp ở dưới nách, cà lơ phất phơ theo sát đám học sinh ồn ào vui cười cùng rời đi...
Lại nói tới Tô Tử Dương, sau khi gọi xong thì lập tức dựa vào thành giường loay hoay chơi điện thoại, vừa mở một trò chơi chơi hai ván đã bị Lăng Triển Dực cướp mất điện thoại.
“Điện thoại có phóng xạ, không tốt cho em bé.” Lăng Triển Dực chặn ngang trước khi anh kịp nói.
Tô Tử Dương bất đắc dĩ, đành phải chuyển dời toàn bộ lực chú ý qua người Lăng Triển Dực.
“Tại sao anh còn chưa đi?”
Lăng Triển Dực thiếu chút nữa đã bóp nát cái điện thoại trong tay, vật nhỏ này, lại muốn đuổi hắn đi?!
Vừa nghĩ tới chuyện anh nói muốn ứng tiền cái tên ẻo lả kia để đóng tiền thuốc men lúc nãy, trong lòng Lăng Triển Dực càng nghẹn muốn chết.
Ba ruột của đứa bé ở ngay đây, sao lại cần người khác tới trả tiền? Hắn đã thanh toán xong mớ tiền kia từ lâu rồi!
Đương nhiên, hắn không hề biểu lộ ra trên mặt những bực tức này, chỉ oán thầm ở trong lòng, Tô Tử Dương, không phải em muốn làm người xa lạ với tôi sao? Rất tốt, vậy tôi sẽ bắt đầu từ người xa lạ!
Để tôi trả thì không được? Nhưng lại người thứ ba làm, chỉ sợ sẽ không làm được đâu!
Lăng Triển Dực liếc mắt nhìn Tô Tử Dương một chút, không nói gì, nhét điện thoại của Tô Tử Dương vào túi áo khoác, sau đó quay người đi ra ngoài.
Tô Tử Dương hơi sửng sốt, hả? Hắn đi sao? Lẽ nào lại nghe lời như vậy?
Thẳng đến khi trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Tô Tử Dương, anh mới nhận ra, không ngờ cái tên họ Lăng kia lại đi thật! Móa! Lúc khác sao không thấy hắn nghe lời như vậy!
Tô Tử Dương âm thầm lẩm bẩm, không thể không thừa nhận, sau khi Lăng Triển Dực rời đi mà không nói một lời, trong lòng của cậu ít nhiều gì cũng có chút... Không thoải mái.
Lăng Triển Dực đi thật sao?
Đáp án đương nhiên là —- Không!bg-ssp-{height:px}
Hắn rời khỏi phòng bệnh là để đến nơi nộp tiền viện phí, hắn dễ dàng mua chuộc em gái nhận biên lai như trở bàn tay, kêu cô ta tạo ra một tờ biên lai giả với số tiền kếch xù cho bệnh nhân Tô Tử Dương. Đương nhiên, Lăng Triển Dực sẽ không làm ảnh hưởng đến mặt mũi của bệnh viện, hắn chỉ muốn chơi tên họ Lạc kia một vố.
Lạc Dương vội vã đuổi tới bệnh viện, trước tiên hỏi thăm phòng bệnh của Tô Tử Dương, sau đó chờ thang máy không nổi, trực tiếp leo cầu thang chạy lên nhìn cậu.
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn thấy Tô Tử Dương đang nhàm chán nhìn chằm chằm vào bụng nói nhảm một mình, Lạc Dương mới hơi yên lòng một chút.
Gõ nhẹ cửa hai lần, Lạc Dương đẩy cửa vào, lồng ngực vẫn còn phập phồng thở dốc do mới chạy vội tới.
“Tử Dương, anh thật sự không sao chứ? Nếu không ổn thì ở lại bệnh viện thêm hai ngày đi.”
“Không sao, không sao, anh cho tôi mượn tiền trả tiền thuốc men trước đi, tôi thay quần áo, chờ khi anh quay trở lại thì có thể xuất viện về nhà rồi.” Tô Tử Dương cười mỉm mở miệng.
“Vậy thì tốt, về nhà nghỉ cũng được, tôi sẽ làm chút đồ ngon bổ dưỡng cho cậu!” Lạc Dương cũng cười, thấy Tô Tử Dương có tinh thần như thế, y cuối cùng cũng yên tâm. Nhắc nhở hai câu, Lạc Dương lập tức rời khỏi phòng bệnh xuống lầu dưới, chuẩn bị đi trả tiền thuốc men.
Y không biết là, dưới lầu còn có một cái bẫy đang chờ y.
“Cái gì?! Sao lại nhiều như vậy?!” Đôi mắt Lạc Dương trừng lớn xuyên qua mắt kính, “Không phải chỉ là giải phẫu nhỏ thôi sao? Nhiều lắm cũng chưa tới năm chục ngàn, sao lại muốn thu trăm ngàn?!”
“Thưa ngài, xin ngài đừng lớn tiếng như vậy có được không? Chúng tôi sẽ không ghi biên lai lung tung đâu, xin ngài nhìn kỹ một chút, trên biên lai này có chỉ rõ chi phí thuốc thang, tiền giải phẫu cùng chi phí hộ lý, nếu như ngài không rõ chỗ nào, tôi có thể nói rõ với ngài.” Cô gái mở biên lai dựa theo lời Lăng Triển Dực dạy cô để ứng phó với Lạc Dương, lời nói ra vừa vang vừa có lực, đúng tình hợp lý, “Bệnh nhân Tô Tử Dương đã làm giải phẫu giữ thai, thuốc được dùng đều là loại cao cấp, hơn nữa còn đều là loại nhập khẩu, không gây hại cho thai nhi, cho nên giá tiền tất nhiên rất đắt, nếu như không dùng loại thuốc tốt nhất thì nói không chừng giải phẫu không thể thành công... Tôi nghĩ ngài cũng không hi vọng nghe được kết quả giải phẫu không thành công có đúng không?”
Lạc Dương bị hỏi đến mức á khẩu không trả lời được, nếu như nhà y giàu có tiền bạc triệu thì đương nhiên sẽ không nói nhảm với người này, mấu chốt là y không có nhiều tiền tiết kiệm như vậy. Mặc dù y là giáo sư đại học, tiền lương cũng không ít, nhưng dù sao y mới hai mươi lăm tuổi, dạy học ở trường đại học năm hai mươi hai tuổi, cho dù tiền lương có cao hơn, nhưng thời gian ba năm vẫn không thể tiết kiệm được trăm ngàn!
Hơn nữa y còn phải tốn vào tiền phòng cho thuê, ăn uống, quần áo, giải trí... Thứ nào cũng phải tiêu tiền, y vốn là người không làm khó bản thân, đối xử với bạn bè cũng không tệ, cho nên chưa bao giờ ép buộc bản thân không được đi uống với bạn bè, cũng không có ý thức tiết kiệm tiền quá mãnh liệt, chỉ cần cuộc sống mỗi ngày có buồn có vui là được.
Không phải sao, tính cả túi tiền cùng thẻ ngân hàng, y cũng chỉ có sáu chục ngàn, đây là do y đã nỗ lực tiết kiệm.
“Thưa ngài, nếu như ngài không mang đủ tiền, xin ngài hãy về nhà lấy đủ một lần, chúng tôi còn phải làm thủ tục xuất nhập viện cho các bệnh nhân khác, phiền ngài tránh ra một chút.”
Đại khái là do Lạc Dương vừa cầm túi tiền vừa vuốt thẻ ngân hàng rồi ngơ ra thật lâu, em gái chịu trách nhiệm thu tiền nhớ tới lời nhắc nhở cuôi cùng của Lăng Triển Dực, mới nói ra một câu như vậy.
“Tôi trả trước một phần, sau đó sẽ bổ sung tiếp có được không?”
“Thật xin lỗi, thưa ngài, chúng tôi chỉ chấp nhận trả nợ một lần, phiền ngài phối hợp.”
Lạc Dương nghe vậy, đành phải bất đắc dĩ đi qua một bên, suy nghĩ một lát thì lập tức lấy điện thoại ra, ấn danh bạ, đầu ngón tay hoạt động, lúc trượt đến một cái tên thì ngừng lại, đầu ngón tay dao động không chừng, cuối cùng vẫn nhấn xuống cái tên ‘nhóc con đáng chết’ kia...
Cùng lúc đó, Lăng Triển Dực đã quay trở về phòng bệnh từ sớm để trông Tô Tử Dương. Hắn không rảnh nhìn cái tên ẻo lả kia làm trò cười cho thiên hạ.
Có điều, vừa đẩy cửa phòng bệnh ra thì hắn lập tức nhìn thấy một màn khiến sắc mặt hắn bỗng nhiên biến đổi.
—- Tô Tử Dương đã truyền dịch xong, đã rút kim tiêm ra, bản thân cũng đã xuống giường, đang thay đồng phục bệnh nhân ra chuẩn bị mặc quần áo.
Bởi vì đã vào hè, nên đồng phục bệnh nhân của bệnh viện đều là bộ quần áo thun màu trắng rộng rãi, Tô Tử Dương vén quần áo lên, đầu còn đang bị chặn lại, cho nên không chú ý tới Lăng Triển Dực đang đứng cạnh cửa nhìn chằm chằm vào cơ thể trần trụi của anh không chớp mắt...
Ánh mắt kia, như muốn phun ra lửa.
—- Vật nhỏ này, cứ không thèm kiêng kỵ gì để lộ cơ thể ra cho người khác nhìn như vậy sao? Đầu óc thật không biết tự giác, không biết cái gì gọi là bảo vệ bản thân sao?
Dáng người đầy mê hoặc như vậy, bị người khác nhìn lại ăn nhiều thua thiệt! Cũng may cái tên ẻo lả kia bây giờ không có ở đây, bằng không...
Lăng Triển Dực thở phì phò đóng cửa lại, nghĩ đến Lạc Dương và Tô Tử Dương đã ‘ở chung’ được hơn bốn tháng, lửa giận trong bụng hắn càng dữ dội hơn...
Tô Tử Dương vừa lột áo bệnh nhân xuống thì đã nhìn thấy trong phòng bệnh bỗng nhiên có thêm một người, lập tức giật mình, bị dọa thiếu chút nữa kêu to, cậu trừng hai mắt lui về sau hai bước: “Anh, anh, anh... Không phải anh đi rồi sao!”