Tô Tử Dương vẫn không đặt lời nói của Lăng Triển Dực ở trong lòng như cũ.
Hôm nay có thể cho hắn vào cửa, bản thân cũng đã ban ân lớn nhất rồi, hắn còn muốn ngày ngày tới đây dây dưa không rõ sao?
Lăng Triển Dực dọn dẹp xong chén đũa, đúng hẹn rời đi. Ngược lại hoàn toàn với những gì Tô Tử Dương đoán trước, anh vốn tưởng rằng cái tên tổng giám đốc tự cao tự đại này sẽ tìm mọi cách ở lâu hơn một chút. Không nghĩ tới lại nghe lời rời đi ngay như vậy.
Tô Tử Dương ở nhà một mình, chán đến chết nên bắt đầu đùa nghịch thiết bị máy ảnh.
Anh vén quần áo lên một chút, sau đó bụng lớn lộ ra, màn hình máy quay đã điều chỉnh xong, anh nâng bụng đi qua đi lại được vài bước, trong miệng lẩm bẩm giải thích: “Bảo bối, có thấy được không, hiện tại con còn đang ở trong bụng ba ba, vẫn còn là một bé con nho nhỏ, ba ba sẽ nỗ lực ăn cơm, cho con đầy đủ chất dinh dưỡng, giúp con mau mau lớn lên, chờ đến ngày con sinh ra rồi trưởng thành...” Anh đứng yên, dùng tay vẽ ra hình dạng em bé lớn nhỏ, hơi mỉm cười, “Ba ba rất thương con, phải ngoan ngoãn đấy nhé.”
Không biết vật nhỏ có nghe hiểu hay không, thấy trong bụng Tô Tử Dương động nhẹ, nhưng rất nhanh lại yên lặng trở lại.
Tô Tử Dương đã quay chụp xong cảnh hôm nay, dọn dẹp trang thiết bị, đi bộ vài vòng ở trong phòng tiêu thực, vận động một chút, sau đó lại nằm ở trên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Dù sao cũng vừa mới xuất viện, tinh thần ngay lúc này vẫn còn mệt mỏi. Đầu vừa dính vào gối, mí mắt Tô Tử Dương đã không ngừng đánh nhau, không bao lâu lập tức ngủ say.
Lần này, một giấc của Tô Tử Dương nhanh chóng trôi qua đến ngày hôm sau.
Vừa mở mắt đã cảm giác được hình như trong phòng có gì đó không đúng, anh chống khuỷu tay ngồi dậy thật cẩn thận, nhìn trên tường phía đối diện đầu giường có dán một bức hình trẻ con, hai đứa nhóc núc ních thịt giống nhau như đúc ở trong đó, dùng đôi mắt sáng có hồn nhìn anh, cực kỳ đáng yêu.
Ánh mắt Tô Tử Dương nhìn qua một lượt, vừa lúc quét đến một rương hành lý to đang nằm giữa sàn nhà, trên rương hành lý có đặt hai cái ô tô con giống nhau như đúc, bên cạnh còn có mấy bộ quần áo trẻ con...
Tô Tử Dương quay đầu, tầm nhìn lại nhảy ra một cái xe nôi vốn không thuộc về phòng mình...
Mới ngủ có một giấc, sao trong nhà lại xuất hiện nhiều đồ như vậy?
“Lạc Dương? Anh đã mua đồ sao?” Tô Tử Dương vừa mặc quần áo vừa cất giọng hỏi.
Bởi vì bình thường vào lúc này, Lạc Dương đang ở trong phòng bếp làm bữa sáng.bg-ssp-{height:px}
Không có ai trả lời.
Tô Tử Dương chậm rì rì xuống đất: “Lạc Dương? Sao lại không nói tiếng vậy?”
Kỳ quái, rõ ràng nghe thấy trong phòng bếp có tiếng lách cách lang cang, chẳng lẽ giọng mình nhỏ quá nên y không nghe thấy?
Tô Tử Dương đeo dép xong, đi ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng bếp, lúc đi ngang qua phòng ngủ phụ, anh hơi sửng sốt ―― Cách bày biện bên trong phòng ngủ phụ đều thay đổi hết rồi!
Có chuyện gì vậy?
Thoạt nhìn trống không, những thứ của Lạc Dương không thấy đâu cả!
Tô Tử Dương bước nhanh hơn, đi vào phòng bếp, mở cửa ra, người bên trong xoay lại, nở một nụ cười sáng lạn với anh: “Chào buổi sáng, Tử Dương!”
Lăng Triển Dực!
Tô Tử Dương kinh ngạc nhìn vị khách không mời mà đến này: “Anh, anh vào đây bằng cách nào?”
Lăng Triển Dực bê canh trứng vừa ‘làm xong’ tới, vẻ mặt tự nhiên: “Lạc Dương đưa chìa khóa cho anh.”
“Anh ấy, sao anh ấy lại đưa chìa khóa cho anh?” Tô Tử Dương nghĩ đến phòng ngủ phụ trống vắng mà mình vừa thấy, nhịn không được dò hỏi, “Người đâu?”
“Đi rồi.”
“Đi rồi?” Sắc mặt Tô Tử Dương trầm xuống, “Anh đuổi anh ấy đi sao? Ai cho anh cái quyền đấy, anh dựa vào đâu đuổi người đi?!”