"Có phải là... con ở bên ngoài... làm (cɦịƈɦ) con gái nhà người ta... to bụng hay không?"
Đối mặt với câu hỏi hóc búa và thẳng thắn của mẹ Lăng, Lăng Triển Dực lại thản nhiên trả lời: "Không có."
―― Người mang thai là Tử Dương, mà Tử Dương không phải con gái.
Vậy cũng không tính là anh nói dối ha? Lăng Triển Dực mặt không đỏ tim không nhảy thầm nghĩ.
"Không có." Mẹ Lăng lại không tin, bà ấy đơn giản nâng giọng, nghi ngờ chất vấn "Không có vậy tại sao anh suốt ngày ở bên ngoài không về nhà? Không có tại sao anh luôn nhờ mẹ Trương nấu cơm cho anh còn bảo chú Lý của anh gióng trống khua chiêng mà đưa cơm cho anh?" Nói tới đây, giọng điệu mẹ lăng chuyển sáng đắc ý "Tiểu tử con đừng có giả bộ trước mặt mẹ! Mẹ đã hỏi qua mẹ Trương hết rồi, chị ấy nói con đang theo đuổi vợ, hơn nữa lúc nãy con còn hỏi mẹ Trương người mang thai bi cảm thì phải làm sao bây giờ... Được rồi, nhanh thành thật khai báo cho mẹ đi, có phải con làm cho vợ tương lai của con, con dâu tương lai của mẹ mang thai hay không? Lại còn bị cảm nữa chứ?"
Khoe khoang
Lăng Triển Dực nghe mẹ anh hỏi một chuỗi dài nên có chút hao tâm tổn trí mà thở dài: "Mẹ à, mẹ có thể đừng bát quái như vậy hay không?"
bà tám, buôn dưa, ăn dưa, nhiều chuyện. Viết thẳng ra như vậy nghe hỗn láo quá nên viết theo qt luôn.
"Không thể!" Mẹ Lăng bác bỏ, tiếp tục truy hỏi "Tiểu tử thối con đừng có đánh trống lãng với mẹ, mau trả lòi mẹ, rốt cuộc có phải thật hay không? Mẹ đây sắp được ôm cháu nội?"
"Không phải là mẹ biết hết rồi sao? Còn hỏi con làm gì?" Lăng Triển Dực không chịu lộ ra bất cứ chuyện gì có liên quan đến tình huống của Tô Tử Dương.
Trước khi anh chưa nắm chắc được, anh sẽ không để bất cứ kẻ nào quấy rầy đến bảo bối nhỏ của anh.
"Con――" Mẹ Lăng tức giận nghiến răng, lại không có cách nào bắt ép con trai, đồng thời trong lòng cũng tỉnh ngộ, có phải trước kia bọn họ không nên nuôi thả hay không, nhìn xem, nuôi tiểu tử thối này thành quen thói xấu không lớn không nhỏ như vậy!
Cứng không được chỉ có thể mềm, mẹ Lăng hạ nhẹ giọng, trên mặt treo thêm nụ cười lấy lòng: "Con trai con đừng có tuyệt tình như vậy, cho mẹ ăn một viên thuốc an thần được chưa? Chuyện này rốt cuộc là thật hay giả vậy? Nếu con không nói, mẹ với ba con sẽ sắp xếp cho con đi xem mắt."
"Tuỳ mẹ. Dù sao con cũng sẽ không đi."
"Ranh con này, con càng ngày càng quá đáng đúng không? Được thôi, là tại con không nói, đừng trách mẹ với ba con đi tra hỏi chú lý, đến lúc đó chúng ta tìm được địa chỉ sẽ trực tiếp gϊếŧ qua, xem nhãi ranh con còn giấu giếm thế nào!" Mẹ Lăng vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi.
Bà thật là vừa đấm vừa xoa vừa đe doạ vừa dụ dỗ đều đã dùng qua, sao miệng đứa con trai khốn này vẫn kín như vậy.
"Nếu mẹ không sợ doạ đến con dâu tương lai với cháu nội tương lai thì cứ việc hấp tấp lỗ mãng chạy qua đây, con không quan tâm." Lăng Triển Dực nhẹ nhàng đáp trả lại một câu, sau đó nhắc nhở nói: "Còn có, mẹ à, lần sau có mắng con thì đừng có nói là mẹ với ba cùng mắng. Bởi vì dựa theo gen di truyền mà nói, nếu con là nhãi ranh, vậy mẹ với ba không phải là... Khụ... Mẹ hiểu ha..."
"Con đồ thỏ đế..." Nhớ tới lời Lăng Triển Dực vừa nhắc nhở, mẹ Lăng đang nói đột nhiên im bặt, lại tức giận suýt chút nữa ném rơi điện thoại.
Khoé môi Lăng Triển Dực khẽ nhếch lên, cũng không ba hoa với mẹ anh nữa, trực tiếp cừi nói: "Được rồi mẹ à, mẹ đừng có gấp như vậy được không? Chờ con theo đuổi vợ con tới tay, sợ ôm không được cháu nội sao? Lúc này mẹ đừng có rước thêm phiền cho con được không? Bây giờ con trong mắt người ta là điểm âm, con phải cố gắng biến thành điểm dương sau đó thăng cấp thành điểm, con đường truy thê mờ mịt lại xa xôi, con còn phải tìm kiếm ngược xuôi."
"Thôi đi, không đủ hấp dẫn còn bày đặt sang chảnh, nói tới nói lui còn nói sai, anh nên đi tìm thầy dạy văn bổ túc thêm đi." Mẹ Lăng vừa châm chọc vừa nhớ lại lời Lăng Triển Dực nói ―― ừ, có "con dâu tương lai", "cháu nội tương lai" này kia kia nọ ―― nói cách khác, tin tức quan trọng nhất bà cũng tìm hiểu được rồi, cũng xác định thật có một vị chủ nhân như vậy, mê hoặc con trai bà đến thần hồn điên đảo, còn mang thai con cháu nhà họ Lăng.
Cho nên mẹ Lăng đại phát từ bi quyết định tạm thời buông tha tên tiểu tử thối này, tất nhiên, trước khi cúp điện thoại cũng không quên tiếp tục trêu chọc con trai nhà mình: "Con cũng có lúc trị người ta không được! Âm điểm... Ha ha... Âm điểm... Đáng đời!"
"Có mẹ nào như mẹ không? Không cỗ vũ con thì thôi, còn bỏ đá xuống giếng, lỡ như con bị mất lòng tin không theo đuổi được thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó mẹ cũng không ôm cháu nội được đâu."
"Được rồi, vậy con cố lên nha." Mẹ Lăng lại xin tiếp "Có thể cho mẹ với ba con xem ảnh trước được không? Ba mẹ đều rất tò mò."
"Để sau đi." Lăng Triển Dực từ chối, sau đó vội la lên "Được rồi, em ấy ăn xong rồi, con còn phải dọn dẹp cho em ấy." Nói xong liền nhanh chóng cúp điện thoại.
Mẹ Lăng nhìn di động chằm chằm thở dài than: "Tiểu tử thối, lớn như vậy rồi mà con còn chưa có dẹp cơm cho mẹ với ba con lần nào đâu! Có vợ rồi thì khác liền..."
Từ lúc Lăng Triển Dực nghe điện thoại thì Tô Tử Dương vẫn luôn dựng lỗ tai lắng nghe, mặc dù nghe không rõ lắm, nhưng đại khác vẫn nghe hiểu được một ít, cảm giác ngon miêng của cậu cũng dần dần biến mất, chỉ ăn mười mấy miếng sủi cảo liền ngồi im.bg-ssp-{height:px}
"Không ăn nữa à? Sao ăn có mấy cái vậy?" Lăng Triển Dực nhìn ba phần tư sủi cảo còn dư lại, nhăn mày "Không thoải mái sao?"
"Ăn không vô?" Tô Tử Dương buông đũa, cuối cùng cũng không nhịn xuống được, mở miệng hỏi: "Mẹ anh điện à?"
"Ừ, phải. Bà ấy quả thật hay tám chuyện." Lăng Triển Dực nói đến mẹ nhà mình, khoé miệng nhịn không được cong lên ý cười.
"Vây bà ấy biết anh là gay không?" Tô Tử Dương tiếp tục truy hỏi.
Lăng Triển Dực lắc đầu, bẩm báo đúng sự thật: "Tam thời còn chưa biết, anh còn đang nghĩ phải nói cho bọn họ thế nào đây nè!"
"Vậy sao này anh có tính toán gì chưa?"
"Đương nhiên là chờ cho tình cảm chúng ta ổn định một chút thì sẽ mang em về nhà, sau đó nói cho bọn họ hai chúng ta yêu nhau, lại còn có bảo bảo, bọn họ thấy Lăng gia có hậu, chắc chắn sẽ không trách anh." Lăng Triển Dực cười, giải thích: "Nhưng mà anh cảm thấy, năng lực tiếp thu của ba mẹ anh rất lớn, có lẽ từ đầu đến cuối bọn họ cũng sẽ không kiểm tra chúng ta."
Có con... Lăng gia có hậu mới không kiểm tra...
"Thật sao?" Ánh mắt Tô Tử Dương buồn bã.
Quả nhiên là vậy, Lăng Triển Dực là vì mình có thể chất đặc thù có thể mang thai mới mặt dày mà theo đuổi mình, nếu như chờ đứa bé chào đời, nói không chừng sẽ mang đứa trẻ đi, sau đó đuổi mình đi.
Cậu một người nhỏ bé thì có tài cán gì? Sao có thể hấp dẫn một một tổng tài công ty đa quốc gia thân phận quý giá như vậy hạ mình đế lấy lòng?
Hoá ra, cách nói "mẹ quý nhờ con" đều không phải là mê tín phong kiến. Sự thật chính là như vậy.
Nếu mình không có thể chất như vậy, không thể mang thai, sau đêm đó, hai người bọn họ nhất định sẽ không có lần sau. Anh ta sẽ không nhớ tới mình, mình cũng sẽ không nhớ tới anh ta. Bọn họ cùng lắm là hai người gặp nhau một lần lợi dụng lẫn nhau.
Cho dù có thể gặp nhau lần nữa thì sao, như vậy chắc chắn Lăng Triển Dực với mình cũng không có bất cứ liên hệ nào. Cho dù lui một van bước, bọn họ có liên hệ gì với nhau, cùng lắm là thêm một đêm ân ái mà thôi. Thứ trao cho nhau, khẳng định không phải thật tình.
Nhưng giờ đây, thay vì biến thành người xa lạ, bọn họ ngược lại ở chung một vở kịch, thậm chí còn có thể có cuộc sống như những cặp đôi bình thường khác.
Ngày tháng ấm áp mà vui vẻ như vậy, nhưng lại tiềm ẩn tai hoạ rất lớn. Bởi vì tất cả rốt cuộc cũng chỉ là tưởng tượng, sau khi hiện thực tàn nhẫn xé mở vẻ ngoài ngọt ngào, những thứ lộ ra chỉ có sự thật đẫm máu!
Nhìn đi, bây giờ cậu biết được sự thật, trong lòng liền rất khó chịu.
Loại người như hai người bọn họ, là rất không có cảm giác an toàn, đặc biệt là dưới tình huống hai người có địa vị lẫn gia thế đều khác xa nhau.
Lăng Triển Dực thấy tinh thần Tô Tử Dương không tốt, ánh mắt ảm đạm, đại khái đoán được cậu có thể đang suy nghĩ miên man, nhưng lại cảm thấy có lẽ bởi vì sinh bệnh nên cả người lười biếng, suy nghĩ nhiều, dễ để tâm vào những chuyện vụn vặt, vì thế không khỏi khuyên nhủ: "Tử Dương, em đừng suy nghĩ bậy bạ, anh không có ý muốn giấu chuyện của em. Anh không mang em đi gặp người lớn là bởi vì anh cảm thấy bây giờ vẫn chưa phải lúc, hơn nữa không phải em vẫn còn đang kiểm tra anh sao? Không được em cho phép sao anh dám tự mình nói cho ba mẹ anh chuyện của em? Hơn nữa bây giờ em đang dưỡng thai, quá nhiều người đến quấy rầy em thì không tốt."
Nếu như ngày thường mà giải thích như vậy chắc chắn sẽ dỗ dành Tô Tử Dương được. Nhưng mà bây giờ Tô Tử Dương lại nhận định rằng Lăng Triển Dực với cậu ở bên nhau là vì đứa con, cho nên nghe thấy câu nói "dưỡng thai" cuối cùng, trong lòng càng không thoải mái. Cậu nhắm mắt lại, dựa lưng về phía sau, thấp giọng nói: "Ừ, tôi biết rồi, anh không cần giải thích nữa, tôi hiểu rõ những chuyện này, hơn nữa cho dù anh dẫn tôi đi gặp người lớn, tôi cũng sẽ không đi theo anh, hai chúng ta còn chưa tới mức đó. Thời gian không còn sớm, anh đi làm tiếp đi, tôi ngủ thêm một lát."
"..." Lăng Triển Dực thấy cậu ra vẻ "tôi rất mệt", "không cần nói nữa", khẽ thở dài, lúc này anh càng quan tâm sẽ càng loạn, càng không nghĩ tới Tô Tử Dương đang nghĩ tới chuyện sâu xa hơn ―― cũng chính là "Mẹ quý nhờ con" ―― bị loại suy nghĩ này thấm sâu trong đầu.
"Buổi chiều anh không đi làm, ở nhà với em. Đúng rồi, em còn chưa uống hết nước gừng ngọt nè, uống thêm chút đi, nếu không bệnh cảm sẽ lâu khỏi, cảm suốt một tuần sẽ rất khó chịu." Lăng Triển Dực cầm chén đứng dậy "Anh đi hâm nóng lại cho em, uống xong sẽ dễ đổ mồi hôi, có lẽ sẽ mau khỏi bệnh hơn."
"Ừ." Tô Tử Dương không phản đối gì với chuyện này, chung quy là bây giờ câu đang nghẹt mũi nhức đầu chóng mặt rất khó chịu, phải mau khỏi bệnh mới có tinh lực đấu trí đấu dũng, vạch trần âm mưu của anh ta, hừ!
Dù sao cứ tiếp tục quan sát một chút, nếu tên Lăng khốn nạn kia chỉ cần đứa con không cần cậu, vậy thì cậu liền mang đứa bé rời đi, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của anh!
..........