Ông Đây Không Cần Anh Chịu Trách Nhiệm!

chương 62: tiểu tổ tông thích ngâm bồn tắm!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Ritsu

Beta: Ritsu

――――――――――――――――

Vui vẻ đâu chỉ có mỗi mình Lăng Triển Dực?

Tảng đá lớn đè nặng trong lòng đột nhiên biến mất, cả người Tô Tử Dương cũng nhẹ nhàng không ít.

Sau khi Lăng Triển Dực ra ngoài mua đồ ăn, Tô Tử Dương đợi ở nhà một mình buồn chán, dứt khoác đứng dậy đi loanh quanh trong căn nhà này, chuẩn bị quan sát điều kiện nhà Lăng Triển Dực.

Những cái khác cũng không có gì quá đặc biệt, nhiều nhất cũng là quý trọng, xa hoa, nhìn nhiều thì quen rồi thôi. Tô Tử Dương loanh quanh ở lầu một xem tranh, nghịch lọ hoa, nghiên cứu đồ cổ, dẫu sao trước mắt cậu cũng không có đủ thể lực để đi tham quan lầu hai, những ngẫu nhiên vận động một lát vẫn có lợi cho thai nhi.

Phong ở lầu một có hạn, rất nhanh Tô Tử Dương đã đi lang thang chỉ còn một phòng cuối cùng, đẩy cửa ra, Tô Tử Dương mới chợt nhận ra đây là phòng tắm.

Nói ra, cái phòng mới vừa rồi là toilet (phòng có bồn cầu í mn), không có vòi hoa sen, cậu còn đang buồn bực không lẽ Lăng Triển Dực lắp đặt phòng tắm trên lầu hai không? Vậy mỗi ngày lúc cậu muốn tắm rửa thì phải leo cầu thang, kia chẳng phải là mệt muốn chết sao?

Cũng may, là cậu suy nghĩ nhiều, phòng tắm ở ngay lầu một, rất rộng rãi rất sang trọng.

―― Bồn tắm cực bự, nền nhà chống trượt, tấm thảm màu đỏ trải xung quanh bồn tắm cũng là chống trượt.

Tô Tử Dương tấm tắc ra tiếng, gọi tên đó là đồ khốn không sai chút nào, nhìn thử đi, thật là lãng phí!

Có điều... Thoạt nhìn có vẻ thật thoải mái nha...

Buổi tối có thể thử một lần xem cảm giác ngâm bồn tắm là như thế nào, chắc là so với tắm vòi hoa sen thì thoải mái hơn nhiều ha?

Sự thật chứng minh, Tô Tử Dương dự đoán cực kỳ chính xác!

Cậu với Lăng Triển Dực, hai người sau khi ăn cơm trưa, trước tiên ngủ một giấc, kết quả cậu vừa ngủ thì thức đậy đã tối. Lăng Triển Dực đã dậy từ lâu, ngồi bên máy tính không biết bận cái gì. Tô Tử Dương xốc cái chăn đang đè nặng mình lên, vẻ mặt cạn lời: "Lăng Triển Dực, anh tính đè em nóng chết hả?"

Thiệt tình, hại cậu đổ quá trời mồ hôi!

Lăng Triển Dực nghe thấy giọng nói của cậu, động tác gõ phím dừng lại, sau đó đứng dậy đi về phía cậu: "Em còn chưa hết cảm đâu, đắp thêm một cái chăn cho ra mồ hôi, mau khỏi bệnh."

"Vậy cũng không cần tới hai cái chăn chứ? Bây giờ đang là mùa hè! Nóng làm em cảm nắng thì sao?" Tô Tử Dương trừng anh.

"Sẽ không, anh vẫn luôn quan sát tình hình của em, nếu có gì không ổn anh sẽ lấy chăn ra." Lăng Triển Dực cười hì hì trả lời, thoáng nhìn cậu kéo cổ áo quạt cho mát, biết cậu quả thực đang rất nóng nên nói: "Nếu đã ra một người mồ hôi, vậy đi tắm một cái đi. Nước nóng phòng tắm nhà anh dùng không bao giờ hết nhé!"

Tô Tử Dương liếc xéo anh: "Ý của anh là khinh thường nhà em đúng không? Vậy sau này đừng vô nhà em nữa! Cũng không cho tắm ở nhà em luôn!"

Lăng Triển Dực tiến lên, đỡ người ta ngồi dậy, cười nói: "Không cho anh tắm cũng chẳng sao, chỉ cần em không chê anh thúi là được, kaka."

"Cho anh ngủ dưới sàn trong phòng khách, có thúi cũng chả liên quan đến tui, hứ!" Tô Tử Dương được anh đỡ đi vào phòng tắm, bây giờ không còn cản giác đầu nặng chân nhẹ như buổi sáng, xem ra đổ mồ hôi thực sự có lợi cho khỏi cảm, trừ bỏ toàn thân dính nhớp khó chịu một chút, nhưng thật ra thoải mái hơn nhiều.

Lăng Triển Dực nhéo nhéo mũi cậu: "Em thật nhẫn tâm!"

"Đừng có động tay động chân, mau đi xả nước!" Tô Tử Dương tát bay cái móng heo của anh, trong lòng có hơn chờ mong cảm giác ngâm bồn tắm.

Lăng Triển Dực tốt bụng trả lời: "Đây không phải là chờ đem quần áo của em đi giặt sạch sao?"

Trong khi nói, Lăng Triển Dực thản nhiên lướt mắt lưu luyến trên thân thể Tô Tử Dương, phảng phất như nói, hai chúng ta bây giờ con cũng có rồi, chẳng qua là ở trước mặt anh cởϊ qυầи áo thôi, có cần xấu hổ như vậy không?

Tô Tử Dương vừa nhìn đã hiểu trong mắt anh muốn nói gì, nghĩ lại cũng phải, cậu sợ cái gì, Lăng Triển Dực nếu muốn làm bậy thì lấy đứa bé trong bụng ra cảnh cáo anh, coi anh có dám nữa không!

Vì vậy Tô Tử Dương bình tĩnh cởi bỏ hết quần áo còn lại, Lăng Triển Dực dìu cậu bước vào bồn tắm, lại đỡ cậu ngồi xuống, sau đó chỉ vào chỗ nhô ra có thể dựa vào sau lưng Tô Tử Dương nói: "Nếu em mệt có thể nằm ngâm cũng được, thoải mái lắm."

bg-ssp-{height:px}

Tô Tử Dương bước vào bồn tắm mới nhận ra chất liệu làm bồn tắm dưới lòng bàn chân này vậy mà cũng là chống trượt! Cậu không khỏi thở dài, có tiền đúng là sướng thật, cuộc sống sao và suиɠ sướиɠ thế không biết!

Thử ngả người ra sau, dựa cổ vào nơi được thiết kế đặc biệt để người ta tựa vào, Tô Tử Dương thở dài thoả mãn, dòng nước ấm bao quanh cậu thực sự rất thoải mái!

"Sao? Cảm thấy thế nào!" Lăng Triển Dực nhìn Tô Tử Dương, như trẻ con ba tuổi chờ được khen ngợi.

Ông lớn Tô Tử Dương gật đầu một cái: "Cũng không tệ lắm."

Ừ, lần này không còn trả lời chắp vá nữa, Lăng Triển Dực ngay lập tức cảm thấy thật mãn nguyện.

"Bên này có sữa tắm, hương gì cũng có..." Lăng Triển Dực đang nói, bỗng nhiên ghé người bên tai Tô Tử Dương thì thầm "Anh tương đối thích mùi cúc hoa..."

Tô Tử Dương vung nước tát lên người Lăng Triển Dực: "Muốn chết hả ―― anh cái đồ biếи ŧɦái!"

Làm gì có loại sữa tắm hương đó chứ! Tên khốn nạn này thật là mặt dày trơ trẽn vô sỉ không có giới hạn mà!

Lăng Triển Dực bị tạt nước mà vẻ mặt vẫn rất vui vẻ, anh cười ha ha đứng dậy: "Vốn định bồi em cùng ngâm tắm, nhưng để tránh sự cố phòng tắm như lần trước phát sinh, anh vẫn nên ngoan ngoãn ra ngoài làm việc thôi. Anh muốn kiếm tiền nuôi sống em với con trai!

"Đm――" Tô Tử Dương khinh thường trừng mắt liếc anh "Không phải anh nói anh không cần làm việc cũng có thể có rất nhiều tiền sao? Thoạt nhìn vẫn có chỗ không đáng tin!"

"Anh muốn kiếm nhiều tiền hơn mà, em tham tiền như vậy, anh sợ con trai anh cũng di truyền tính cách của em biến thành một tiểu tham tiền. Đến lúc đó anh kiếm tiền không đủ xài thì làm sao bây giờ? Lỡ như bà xã với con trai ghét bỏ vứt anh thì không phải là hối hận không kịp sao?" Lăng Triển Dực cố ý trêu chọc.

"Anh mới là đồ tham tiền! Cả nhà anh đều là đồ tham tiền!" Tô Tử Dương tiếp tục vung nước tát Lăng Triển Dực.

Lăng Triển Dực đã trốn đến rất xa, nghe thấy Tô Tử Dương nói còn cười càng thoải mái, anh không những không xấu hổ mà còn rất tự hào, đồng ý nói: "Đúng vậy, cả nhà anh đều mê tiền, có em một tiểu tham tiền, hơn nữa con trai cũng nho nhỏ tham tiền, chắc chắn anh cũng bị các em lây bệnh biến thành đại tham tiền, cho nên nha, càng phải chăm chỉ kiếm tiền. Bà xã, anh đi đây, cho anh một cái hôn gió đi, khen thưởng anh chăm chỉ làm việc đi nào!"

Đôi mắt nhỏ của Tô Tử Dương vẫn không ngừng phóng đao, Lăng Triển Dực nhún vai, tự phát một cái hôn gió cho Tô Tử Dương: "Anh đây cho bà xã đại nhân một cái hôn gió cũng được, chăm sóc bản thân và con trai cho tốt nha, có chuyện gì thì kêu anh, cứ tuỳ tiện sai khiến bất cứ lúc nào!"

"Anh đi nhanh đi, còn nhây nữa." Tô Tử Dương cười anh "Anh so với Đường Tăng còn nhây hơn!"

Lăng Triển Dực cười ha hả rời đi, khoé miệng Tô Tử Dương nhếch lên bắt đầu ngâm bồn tắm rửa.

Nhiệt độ nước vừa phải, không cao không thấp, nằm thẳng lại rất thoải mái, Tô Tử Dương nghịch nước một lát rồi bắt đầu tắm rửa sạch sẽ, xoa tay, xoa chân, trong miệng còn hát ngâm nga.

Không lâu sau Tô Tử Dương liền phát hiện chỗ tốt của việc ngâm bồn tắm, đó chính là ―― bởi vì có lực nổi của nước (aka lực đẩy Archimedes), cho nên ngâm mình trong nước như vậy cậu cảm thấy áp lực lên bụng nhỏ hơn rất nhiều so với ở ngoài, hơn nữa có lẽ bảo bảo nhận thấy môi trường nước ấm bên ngoài này với môi trường bình thường bé ở không khác nhau lắm, cực kì an phận mà ngủ yên trong bụng cậu, không hề ầm ĩ làm cậu mệt mỏi.

Sau khi phát hiện chỗ tốt này, Tô Tử Dương quyết định sau này sẽ ngâm bồn tắm thật nhiều!

Điều kiện tốt vậy không lợi dụng chẳng lẽ để lãng phí?!

Kết quả là, Lăng Triển Dực phát hiện lần này Tô Tử Dương tắm gần cả tiếng đồng hồ vẫn chưa xong, lưu luyến không muốn đi ra.

Lăng Triển Dực sợ cậu bị cảm, mặc dù nước vẫn ấm, nhưng dù sao lúc ngâm tắm cũng không mặc quần áo, lỡ như cảm mạo lại nặng thêm, chẳng phải là mất nhiều hơn được?

Vì thế anh phải vừa dụ dỗ vừa lừa gạt, lùa tiểu tổ tông này ra khỏi bồn tắm. Lăng Triển Dực lại tự động lau khô thân thể, bọc áo tắm dài lên cho người ta, sau đó lại bận trước vội sau mà lau tóc lau chân.

Từ lúc Tô Tử Dương ra khỏi bồn tắm thì cảm thấy bụng thực sự trướng nặng, cậu lười biếng dựa vào Lăng Triển Dực, chơi xấu nói: "Em không muốn đi nữa đâu, bụng nặng quá, đi không nổi."

Lăng Triển Dực là lần đầu tiên nghe Tô Tử Dương làm nũng với anh, anh vui mừng khôn xiết, tự nhiên là cưng chiều thoả mãn cậu vô điều kiện: "Vậy em muốn thế nào? Bế em về phòng được không?"

"Ừm!" Tô Tử Dương gật đầu, thực tự giác vươn tay ôm cổ Lăng Triển Dực.

Lăng Triển Dực dở khóc dở cười, nhưng lại vui sướng nhiều hơn, anh dặn dò: "Ôm chặt!" liền cúi xuống bế người lên, đi vào phòng ngủ lớn của họ.

Điều mà Lăng Triển Dực không ngờ là, đoạn thời gian kế tiếp, anh vẫn luôn liên tục là trạng thái này, đầu tiên là lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ người ta ra khỏi bồn tắm, sau đó lại thật cẩn thận mà ôm về phòng.

Tô Tử Dương thích ngâm bồn tắm muốn chết, điều này làm anh vừa đau đầu vừa hết cách. Cũng không phải là anh không muốn bế, chẳng qua theo đứa bé trong bụng Tô Tử Dương ngày càng lớn lên, cân nặng của cậu cũng dần dần gia tăng, muốn bế lên thì phải cố sức một chút.

Đương nhiên cũng không phải là sức lực Lăng Triển Dực không đủ, anh sợ nhất là lỡ như mình ôm không chắc, quăng người ta ngã thì dù cho tốt xấu gì thì cũng thì hối hận không kịp!

Lăng đại tổng tài khổ bức luôn suy nghĩ mãi, vẫn phải quyết định rằng mình cần tăng cường rèn luyện thể lực với lực cánh tay... để đáp ứng nhu cầu của lão bà đại nhân!

..........

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio