Tô Tử Dương được Lăng Triển Dực ôm vào lòng hôn hít.
Nghe thấy anh nói câu 'Anh yêu em muốn chết' kia, Tô Tử Dương cũng không trốn tránh nữa.
Hôm nay cho anh chút mặt mũi trước mặt bạn bè anh, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết chắc hàng này đã cảm động rớt nước mắt.
Chỉ là Tô Tử Dương không nghĩ tới, chỉ một cái hôn môi lại biến thành loại tình huống giống như trong phòng tắm lần trước!
―― Tiểu huynh đệ của Lăng Triển Dực tinh thần phấn chấn đặt bên chân cậu, vận sức chờ phát động.
"Đừng có lộn xộn nữa, trễ lắm rồi, đi nấu cơm chiều đi." Vì để phòng ngừa sự tình tiếp tục phát triển theo hướng chệch đường ray, Tô Tử Dương quyết đoán đẩy Lăng Triển Dực đi "Em đói bụng, các bảo bảo cũng đói bụng rồi."
Lăng Triển Dực ôm cậu cọ cọ, giọng điệu làm nũng nói: "Để anh ôm thêm chút nữa..."
"Anh lớn già đầu rồi còn dùng loại giọng điệu này nói chuyện!" Tô Tử Dương khinh bỉ.
"Không phải ông bà ta có câu mỗi người đàn ông đều là đứa trẻ không bao giờ lớn sao? Em chưa từng nghe à?" Lăng Triển Dực mặt dày như bê tông ôm Tô Tử Dương không buông tay "Tử Dương, anh tra rồi, lúc mang thai cũng có thể làm, chỉ cần chú ý nhiều hơn bình thường là được, lần này chúng ta làm trên giường được không? Anh bảo đảm sẽ không làm em bị cảm nữa..."
"Cái đồ tinh trùng thượng não này ――" Tô Tử Dương cầm lấy gối dựa trên sofa đập vô mặt Lăng Triển Dực, tự mình bẻ tay Lăng Triển Dực ra rồi đứng dậy khỏi ghế sofa "Vốn dĩ em mang thai đã rất vất vả rồi, anh còn muốn làm chuyện đó, làm em đau bụng rồi sao? Người khó chịu cũng không phải anh."
Lăng Triển Dực ngồi quỳ trên sofa vô cùng đáng thương, nhìn Tô Tử Dương ôm bụng bước đi, không khỏi hỏi "Em đi làm gì vậy?" Không lẽ đi ngâm bồn tắm?
"Nếu kêu mà anh không đi, em phải tự mình động thôi. Dẫu sao em đói bụng, con trai cũng đói bụng, nếu không đút cho tụi nói chút nữa chúng nó lại hành hạ em." Tô Tử Dương đi vòng qua bàn trà hướng tới nhà bếp.
Lăng Triển Dực nhảy xuống sofa, bước nhanh đuổi kịp Tô Tử Dương: "Thôi thôi, để anh làm đi được không? Em ngoan ngoãn mang con trai đi nghỉ ngơi đi. Buổi tối muốn ăn cái gì nè?"
"Ờm... Sườn hầm khoai tây... Thịt thăn chua ngọt... Cánh gà chiên coca..." Tô Tử Dương nói ra một sọc đồ ăn, Lăng Triển Dực nhận lệnh đi làm.
Nhắc mới nhớ, mấy ngày nay trù nghệ của Lăng Triển Dực quả thật là tiến bộ vượt bậc, làm cảm giác thèm ăn của Tô Tử Dương càng lớn, ăn cũng nhiều hơn.
Tất nhiên, vui nhất thì phải kể tới Lăng Triển Dực. Bà xã nhà mình ăn nhiều, con trai nhà mình mới có thể càng khoẻ mạnh càng cường tráng đúng không!
Lúc ăn cơm, anh cũng không ngừng gắp đồ ăn và thịt vào trong chén của Tô Tử Dương, Tô Tử Dương thì cái nào cũng không từ chối, Lăng Triển Dực gắp gì cho thì ăn cái đó, cậu đều ngoan ngoãn ăn sạch hết. Dẫu sao phải đút no hai ông trời con trong bụng, ăn ít thì mau đói bụng thôi.
"Lăng Triển Dực, lát nữa lên mạng mua cái cân điện tử đi, em muốn cân coi mình nặng bao nhiêu rồi..." Tô Tử Dương cúi đầu ngắm bụng phồng to của mình một cái, thở dài "Chắc là em béo lên nhiều lắm phải không?"
"Mập chút mới tốt, thật ra cũng không coi là béo đâu, em đây được gọi là dáng người tiêu chuẩn. Mua cân điện tử cũng được, cơm nước xong rồi lên mạng mua. Đúng rồi, em còn muốn ăn cái gì hay mua gì nữa không? Chúng ta cùng nhau mua."
"Tạm thời chưa nghĩ tới, đợi em nghĩ lại cái đã..."
"Ừ, không vội, em cứ từ từ nghĩ."
Tô Tử Dương cắn một khối xương sườn, suy nghĩ nát óc, mình còn muốn ăn gì, mua gì nữa ta, cùng lúc đó trên màn hình TV siêu to đang phát tin tức, mới nãy hình như nói địa phương nào đó mùa dâu tây sắp đến rồi, lập tức nước miếng giàn giụa ―― dâu tây?!
"Lăng Triển Dực, em muốn ăn dâu tây..." Tô Tử Dương nhìn chằm chằm TV hô to với Lăng Triển Dực.
Hiện tai thành phố bọn họ ở đã là mùa hè, chắc hẳn những cửa hàng hoa quả có thể mua được dâu tây đặc biệt ít, nói không chừng còn không có.
Vật nhỏ này ngược lại còn đặt cho anh một nan đề!
bg-ssp-{height:px}
Có điều dù khó đến đâu, Lăng Triển Dực cũng phải làm được! Anh gật đầu: "Ok, nhất định sẽ mua về cho em! Tiểu ham ăn."
"Là con trai anh thèm!" Tô Tử Dương đáp lại rất nhanh, chọc cho Lăng Triển Dực buồn cười "Ừ, đúng rồi, là con trai anh thèm."
Làm ơn ―― có thể đừng có mỗi lần đều đẩy mọi chuyện lên đầu con trai tương lai của hai người có được không? Bạn nhỏ người ta cũng rất vô tội đó được không?
Sau bữa cơm chiều, Lăng Triển Dực thu dọn chén đũa xong hết, Tô Tử Dương thì ngâm bồn tắm.
Lần này Lăng Triển Dực không ngoan ngoãn chờ cậu ngâm xong mới đi tìm cậu. Thay vào đó anh trực tiếp theo vào, cởϊ qυầи áo bản thân sạch sẽ, chen vào bồn tắm, cùng Tô Tử Dương nằm song song, tay cũng bắt đầu không an phận.
"Lăng Triển Dực, anh đừng có mà chen chen với em, em ngâm không đã."
"Hai chúng ta cùng nhau ngâm mới sướng đó. Bà xã ngoan, giúp anh chút đi được không?" Lăng Triển Dực trơ trẽn bắt lấy tay Tô Tử Dương, đặt trên ƈôи ŧɦịŧ của anh, cầu xin "Lần này thật sự không gạt em, dùng tay là được... Thật đó... Em nhìn đi, nó sung sức quá rồi..."
Tô Tử Dương hết cách, chỉ đàng phải nắm lấy mệnh căn của Lăng Triển Dực, sau đó giúp anh thoải mái.
"Bà xã em thật tốt..." Lăng Triển Dực bắt đầu ôm Tô Tử Dương làm nũng, sau đó lại in mấy vệt nước bọt trên mặt người ta...
Lần này Lăng Triển Dực nói được làm được, đợi Tô Tử Dương giúp anh giải quyết hai lần xong liền bước khỏi nước mặc quần áo, sau đó cũng đỡ Tô Tử Dương bước ra bọc khăn tắm thì lập tức ôm về phòng ngủ.
Lau tóc lau người, những điều này tất nhiên không nói chơi. Lăng Triển Dực bận trước vội sau, lau Tô Tử Dương xong hết rồi mới nhớ tự lau đầu tóc cho mình.
Tô Tử Dương túm áo tắm của anh, ý bảo anh ngồi xuống: "Để em lau giúp anh nha!"
Lăng Triển Dực vui vẻ ngồi xuống bên cạnh giường, lần trước Tô Tử Dương quan tâm anh chỉ là quăng khăn lông cho anh tự lau tóc. Lần này vậy mà tự thân làm, hiếm có khó tìm nha!
Lăng Triển Dực hơi cúi đầu, chờ bà xã đại nhân hầu hạ. Mà Tô Tử Dương ngồi bên mép giường, hơi nghiêng người, như vậy có thể vừa với tới đầu tóc của Lăng Triển Dực. Cậu dùng khăn lông nhẹ nhàng lau tóc cho Lăng Triển Dực, lau đến khi hơi ẩm bị hấp thu gần hết lại dùng máy sấy thổi cho Lăng Triển Dực, thổi cho khô hơn phân nửa thì ngừng lại, dùng tay phủi phủi cho anh vài cái: "Được rồi đó, anh tự soi gương chải đầu sơ lại đi!"
Lăng Triển Dực cực kỳ mê luyến cảm giác này, vì thế ôm chân Tô Tử Dương không chịu đi. Anh hất hất mái tóc chưa khô hẳn của mình, chơi xấu nói "Em còn chưa làm khô hết cho anh nè..."
"Tóc sấy quá khô sẽ làm hư tóc, để đó đợi một chút cho nó khô tự nhiên đi!" Tô Tử Dương nào chịu để ý đến anh, dùng đầu gối đè lên ngực Lăng Triển Dực "Mau buông ra, em muốn đi nằm một lát."
"Tử Dương, anh có thể thương lượng chuyện này với em được hay không?" Lăng Triển Dực bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, anh ngước mắt, trịnh trong nhìn Tô Tử Dương.
"Chuyện gì?" Tô Tử Dương một tay nắm ga giường, một tay nhẹ nhàng xoa bụng, mới nãy hai tiểu tổ tông trong bụng cậu quơ tay múa chân, làm hại cậu suýt nữa lập tức nằm xuống rồi.
"Chuyện hai chúng ta... Khi nào mới có thể giải quyết xong?" Lăng Triển Dực chớp chớp mắt, trong đó ra vẻ đáng thương "Ba mẹ anh đều biết có sự tồn tại của em, cũng biết có cháu nội tương lai của bọn họ tồn tại. Hai người bọn họ đều vẫn luôn muốn gặp em, đáng tiếc là vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, hôm nay trời xui đất khiến nê em mới tránh thoát được. Nhưng cứ trốn tránh như vậy cũng không phải là cách. Anh đã vượt qua kỳ kiểm tra của em chưa? Nếu qua... Em xem... Chúng ta có thể về nhà một chuyến hay không, ra mắt người lớn?
Động tác nhẹ nhàng vuốt bụng của Tô Tử Dương khựng lại, cậu rũ mắt, một lúc lâu sau mới nói: "Anh không sợ bộ dạng này của em sẽ doạ bọn họ sợ sao?"
"Đầu tiên anh sẽ tiêm một mũi dự phòng cho họ, nếu như bọn họ không thể tiếp thu, anh cũng sẽ thuyết phục được bọn họ trước rồi mới dẫn em qua, nếu... Nếu bọn họ có thể tiếp thu... Vậy còn em? Em sẽ đồng ý cùng anh trở về gặp mặt bọn họ không? Nếu em ngại ngồi xe quá mệt mỏi, anh cũng có thể đón ba mẹ qua đây gặp em." Lăng Triển Dực nhớ đến lúc nấu cơm mẹ cho anh đại chiêu đoạt mệnh liên hoàn call, cảm thấy việc này không thể giấu được nữa, nếu không mẹ sẽ đem anh ngũ mã phanh thây không chừng à?
Tô Tử Dương suy nghĩ một lát: "Chỉ cần anh không sợ doạ bọn họ ra bệnh tim, em không sao hết, bọn họ muốn gặp thì gặp thôi. Dẫu sao em cũng đã rơi vào tay anh rồi... Trốn được mùng một cũng không tránh khỏi mười lăm... Nhưng mà người lớn tuổi đều thích trẻ con, em có thể hiểu được."
Nhớ đến hôm nay ở cạnh cửa nghe thấy giọng điệu nói chuyện của ba mẹ chồng tương lai, hình như cũng không phải loại người khó ở chung. Ngược lại, hai vị người lớn tuổi người ta cũng rất thú vị, ăn mặc hợp thời trang, Tô Tử Dương cũng không lo lắng quá nhiều, chắc là... Sẽ không có khoảng cách thế hệ gì đó ha?
"A! Tử Dương! Em đồng ý?! Thật tốt quá!" Lăng Triển Dực buông chân Tô Tử Dương ra, lập tức đứng dậy ôm mặt Tô Tử Dương hôn một cái "Tử Dương, em ngầu quá đi! Anh yêu em muốn chết luôn!"
"Được rồi, hôm nay anh cứ nói tới nói lui câu này hoài không chán à." Tô Tử Dương trừng anh một cái, cười nhắc nhở "Nhưng em phải nhắc anh trước, anh đến đó đầu tiên phải nói cho bọn họ biết, em là nam. Nếu như bọn họ không đồng ý thì anh phải làm cho bọn họ đồng ý trước, không thì em sẽ lập tức dọn đi, không để tạo thành mâu thuẫn cho anh và ba mẹ anh."
"Đừng mà!" Lăng Triển Dực vừa nghe cái này xong lập tức khẩn trương "Đừng có động một chút liền nói dọn đi mà, lời anh nói em không tin anh sao? Anh nói có thể thuyết phục được ba mẹ thì nhất định có thể thuyết phục được họ. Hơn nữa, bây giờ em khẩn trương cái gì chứ, nói không chừng không cần anh thuyết phục, bọn họ đã có thể chấp nhận con dâu là con trai đó! Huống chi, bây giờ chúng ta đã có pháp bảo bất bại, hai đứa con trai đã đủ cho hai vợ chồng già bọn họ không nói gì được rồi."
..........
Ritsu: Các bạn của toi ơi mn đã thi hk chưa, chứ toi là sắp thi gòi đó T.T