Thoải mái ăn cơm trưa xong, dọn dẹp bàn sạch sẽ, Chu Tiểu Niệm trở về phòng tiếp tục thu dọn, cậu phát hiện mặc dù là mùa hè, nhưng giường chiếu cũng phải đem ra phơi nắng một chút. Lộc cà lộc cộc chạy đi tìm anh Lâm, thế mà lại nhìn thấy anh Lâm đang rửa bát ở phòng bếp.
Chu Tiểu Niệm một bên sám hối vì mình đã không nấu ăn chỉ biết ăn còn không chịu rửa bát! Kiểm điểm mình không có ý thức của người sống chung với nhau.
Một bên nhìn đàn anh mặc tạp dề rửa rửa rửa mà chảy nước miếng! Dưới sự tô điểm của những giọt nước, cơ bắp gầy gò trên cánh tay rửa bát của đàn anh càng thêm rõ ràng. Dây đeo tạp dề phác họa ra hình dáng của chiếc eo. Còn cả ánh mắt rất chuyên chú khi rửa bát nữa!
Quả nhiên đàn ông ở nhà là gợi cảm nhất! Nếu anh Lâm là cong mình chắc chắn sẽ mặt dày mày dạn mà quấn lấy ảnh!
Vì ánh mắt của Chu Tiểu Niệm quá thèm muốn và trắng trợn, cuối cùng cũng dời được sự chú ý của anh Lâm từ việc rửa chén tới trên người cậu.
“Có việc gì thế?”
“À à! Em muốn hỏi xem giường chiếu của anh có cần phơi nắng không? Đã lâu rồi anh không ở đây còn gì.”
“Ừm, vậy thì làm phiền em vậy.”
Chu Tiểu Niệm nhìn đàn anh tiếp tục rửa chén, cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể dâng hiến chút gì đó rồi, cậu quay người đi tới phòng của đàn anh lấy giường chiếu chuẩn bị đem ra ban công phơi nắng.
Vác từng thứ lên vai, còn thêm một cái gối nữa, chỉ một lúc không để ý, Chu Tiểu Niệm liền cảm giác mình đá trúng cái gì đó, còn đi kèm với một tiếng vang thật lớn nữa. Cậu vội vàng thả đồ lại trên giường, đừng có đá hư đồ gì cả nhé!
Vừa cúi đầu nhìn, hóa ra chỉ là một cái rương vốn không đóng chắc, bị đá văng nắp, vừa định đóng lại, Chu Tiểu Niệm lại phát hiện ra một chuyện rất khó lường.
Thế mà lại là thiết bị kìa! Đầy đủ mọi thứ như card âm thanh micro giá đỡ tai nghe kiểm âm vân vân luôn! Chỉ thoáng nhìn qua thôi cũng đã toát ra hào quang cao cấp rồi.
Còn vì sao lại biết đẳng cấp cao ấy hả, bởi vì Chu Tiểu Niệm nhớ đại thần đã từng khoe một bộ thiết bị như thế ở trên weibo. Cậu còn tự tay đi tìm giá sau đó về weibo anti một trận nữa đó!
Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm: Ghi âm thôi mà còn sắm đồ chuyên nghiệp như vậy! Đồ nhà giàu mới nổi!
Chu Tiểu Niệm còn nhớ đại thần reply lại rằng, Bất Ngữ: Sở thích mà.
Tỉnh lại từ trong hồi tưởng, Chu Tiểu Niệm mới phát hiện toàn bộ trọng điểm của sự việc.bg-ssp-{height:px}
Đàn anh cũng thích ghi âm ha! Còn rất chuyên nghiệp nữa! Không nhìn ra đó nha!
Lâm Trí Ngữ nghe thấy một tiếng “rầm” trong phòng, tiếp đó lặp lại yên lặng, một lát sau thì nhìn thấy Chu Tiểu Niệm kêu gào chạy tới.
“Đàn anh đàn anh! Anh cũng thích ghi âm hả! Mấy cái thiết bị của anh đều chuyên nghiệp thật đó!”
Lâm Trí Ngữ vốn là vì sợ bị Chu Tiểu Niệm phát hiện ra, nên mới cố ý cất vào trong rương, không ngờ ma xui quỷ khiến vẫn bị phát hiện. Vậy cũng tốt, có thể quang minh chính đại mà lắp lên rồi.
“À, chỉ là chơi một chút thôi.” Lâm Trí Ngữ không tự nhiên mà né tránh ánh mắt bắn ra ánh sáng của Chu Tiểu Niệm.
“Đàn anh chơi gì vậy? Anh có biết võng phối không?”
“Võng phối là gì? Anh thỉnh thoảng chỉ hát mấy bài thôi.” Lâm Trí Ngữ uống một ngụm nước.
“Hát? Cover hả? Đàn anh có trang chủ không? Em tới giúp anh đẩy lên nha!”
“A… không có, chỉ thỉnh thoảng hát một chút ở trên YY thôi.” Nhìn Chu Tiểu Niệm càng dựa càng gần, Lâm Trí Ngữ lơ đãng tránh về phía sau.
“Tùy tiện hát một chút mà cũng cần thiết bị tốt như vậy hả!”
“Em đã phơi giường chiếu chưa? Đợi lát nữa ánh nắng sẽ không tốt lắm đâu.”Lâm Trí Ngữ vội vàng đổi đề tài, nhìn bạn nhỏ Chu Tiểu Niệm có lối suy nghĩ như dòng điện một chiều lại vội vội vàng vàng vòng trở về, anh mở hai tay ra toàn là mồ hôi.
Quả nhiên mình không thích ứng được với việc nói dối người mình thích mà.
Chu Tiểu Niệm trở lại đóng kín nắp, lấy đồ lần nữa đem đi phơi nắng, rồi mới kịp phản ứng lại.
Ồ! Sư huynh cũng chả hỏi vì sao mình lại tinh thông như vậy hả!
Còn nữa! Còn chưa hỏi được là sư huynh hát cái gì, thế mà đã tự khai ra căn cứ của mình rồi.