“Muộn thế này rồi còn ăn hả?”
“Ơ?! Đại thần anh có thể nghe thấy hả?”
“Uh.”
Chu Tiểu Niệm hơi xấu hổ gãi gãi đầu nhưng cũng chẳng biết nói gì cả, sau khi pia kịch xong bầu không khí hình như lại yên tĩnh, Chu Tiểu Niệm không biết nói chuyện với đại thần như thế nào cả, hay là khuyên đại thần đi ngủ nhỉ? Nhưng mình sẽ lỡ mất một cơ hội ở chung với thần tượng đó.
Yên lặng gần nửa phút, đèn xanh phía trước ID của đại thần lại sáng lên.
“Đang ăn gì vậy?”
“Đang ăn rau câu đàn anh làm cho em! Đàn anh cái gì cũng biết làm, rất lợi hại đó!” Trong lời nói của Chu Tiểu Niệm không nén được sự hưng phấn.
“Oh? Đàn anh?”
“Vâng, chỉ là đàn anh thôi….” Chu Tiểu Niệm nhớ lại vẫn chưa làm rõ được tình cảm của mình đối với đàn anh là gì, bèn từ từ yên tĩnh lại, ngay cả rau câu ngon miệng trước mặt cũng chẳng muốn ăn nữa.
Hỏi đại thần vấn đề mà mình định hỏi Đại Ninh Ninh chắc cũng được nhỉ? Có lẽ đại thần đáng tin hơn Đại Ninh Ninh nhiều! Hay là cứ hỏi đại thần đi!
“Đại thần, anh đã thích ai chưa?”
“Hửm? Em muốn thích anh hả?”
“A không phải không phải! Em không thích anh! A không phải! Em thích anh! Cũng không đúng! Đại thần ý em là ở trong cuộc sống hiện thực hình như em có thích một người….”
Lâm Trí Ngữ ở bên kia máy tính im lặng nhíu mày, cái này chắc là nói mình nhỉ?
“Hình như? Em vẫn chưa xác định được hả?” Giọng nói của đại thần đè thấp, vừa ôn nhu lại vừa yên tâm, trong màn đêm yên tĩnh khiến người ta không tự chủ được mà nói ra những lời từ tận đáy lòng.
“Đúng vậy, anh ấy rất đẹp trai, học giỏi, đối xử với mọi người rất tốt, mọi mặt đều rất ưu tú, khí tràng rất mạnh mẽ, đối xử với em cực kỳ tốt, có một số việc anh ấy không cho em làm, nhưng em biết là vì muốn tốt cho em. Anh ấy luôn suy nghĩ cho em, chăm sóc em. Trong mắt em anh ấy chính là sự tồn tại của nam thần, nam thần từng bước tới gần, từng bước khiến em ỷ lại vào anh ấy, anh ấy không ở nhà em sẽ nhớ ảnh.” Em không biết em có thích anh ấy không.
Chu Tiểu Niệm dừng một chút rồi lại nói tiếp: “…….Hơn nữa, anh ấy cũng là cong.”
“Rất dễ nhớ tới người đó hả? Ở bên cạnh người đó sẽ rất vui?”
“Đúng vậy…..”bg-ssp-{height:px}
“Vậy gần như là thích rồi còn gì.”
“Thật sao!” Chu Tiểu Niệm có loại cảm giác tìm được đáp án rồi nhưng lại không muốn thừa nhận.
“Thật. Sao em không tỏ tình?”
“Đàn anh lại chẳng thích em.”
“Em không thử thì làm sao biết người ta không thích em.”
“Đàn anh ưu tú như vậy, em cũng là cong nhưng rất hay làm mấy chuyện ngu ngốc, sao đàn anh lại coi trọng em được chứ….”
Âm cuối thất lạc của Chu Tiểu Niệm khiến trong lòng Lâm Trí Ngữ căng thẳng, là mình khiến đứa nhóc không buồn không lo chạm đến tình yêu, làm em ấy không vui nữa rồi.
Rất nhanh lại nghe thấy giọng nói giả bộ không có chuyện gì của Chu Tiểu Niệm: “Thôi cứ vậy đi! Thầm mến thì thầm mến thôi! Đại thần ngủ sớm một chút nhé!”
“Khoan đừng ngủ, em nghe anh nói đã.” Chu Tiểu Niệm không biết có phải là ảo giác của mình không, cậu cảm thấy trong câu nói đó giọng nói của đại thần có chút sốt ruột.
Nhưng lập tức lại nghe thấy đại thần khẳng định nói: “Người đó chắc chắn thích em, nếu không ai lại săn sóc một chàng trai khác như vậy chứ? Người đó chắc chắn thích em, em cũng rất ưu tú, tin tưởng bản thân mình một chút nhé! Tỏ tình đi, em sẽ nhận được kinh hỉ đó.”
“Thật hả? Đại thần anh đừng gạt em nha!”
“Em không tin anh hả!” Giọng nói của đại thần có mang theo tiếng cười.
“Tin chứ tin chứ!”
Fan não tàn Chu Tiểu Niệm tin tưởng đại thần không chút nghi ngờ, cái tên này vừa xác định được mình thích người ta liền chuẩn bị để tỏ tình luôn rồi!
Chúc đại thần ngủ ngon xong, cậu nghĩ đã làm rõ tình cảm, chẳng có khúc mắc gì nữa, thế là vui vẻ ăn hết sạch một khay rau câu dưa hấu, lại còn chưa đã ghiền mà đi gặm thêm nửa quả dưa hấu nhỏ.
Trước khi ngủ ngẫm lại chuyện xảy ra hôm nay, Chu Tiểu Niệm không vì nói chuyện với đại thần nên hưng phấn không thôi giống thường ngày, mà cả đầu toàn là đàn anh đàn anh!
Phải tỏ tình! Đàn anh! Em tới đây!