Editor: Cà Chua.
An Mộc lại cúi đầu, nhìn nhìn nhãn mác quần áo, vốn là người có thói quen tính toán tỉ mỉ, cô không tránh khỏi trong lòng có chút nghĩ ngợi, tính toán một phen liền thấy có điểm không thích hợp.
Đang băn khoăn tự hỏi liền nghe thấy tiếng cười nhạo của trợ lí Lưu Tử kỳ:”Mua không nổi thì thôi, chúng ta có chờ đợi để mua quần áo đâu. Đầu năm đã có người phùng má giả làm người mập, rõ ràng là mang bộ dạng nghèo kiết xác, lại cố tình làm ra vẻ có tiền. Không có tiền là lại dạo đến nhãn hiệu Valentnio, cũng nhìn lại mình đi xem nhỏ bé đến mức nào!”
An Mộc nghe nói như thế, đôi mắt phượng ngước lên, đang muốn cãi lại, bên cạnh lại có một thanh âm khác truyền tới:”Có ai qui định những người nghèo không thể màng tới nhãn hiệu Valentino? Nhà nước có qui định người nghèo không thể mua quần áo sao? Là nhân vật của công chúng đương nhiên là phải chú ý đến hình tượng cá nhân rồi.”
Những lời này vừa nói ra, An Mộc quay đầu, liền nhìn thấy một người ăn mặc sánh điệu, tóc buộc cao sau đầu, phía trước chỉ còn lại một chút mái, kiểu sa đi tới, trên người cô ấy mặc một chiếc áo cách điệu tay lỡ, bên dưới là một chiếc quần jeans, kết hợp với đôi giày vải khỏe khoắn, quần áo cũng không phải là quá cầu kì, nhưng lại vô cùng tinh tế trong cách phối, phù hợp với thân hình, tuy rằng không trang điểm quá đậm nhưng vẫn khiến mọi người không thể rời mắt khỏi cô ấy.
An Mộc khi lớn lên cũng thuộc loại chỉ cần liếc mắt một cái đã toát ra sự kiều diễm lay động lòng người, nhưng ngũ quan cân đối của cô gái kia, cùng với ánh mắt tinh tế lại mang lại cảm giác có một cái đẹp vô cùng tri thức.
Trợ lí của Lý Tử kì nhìn thấy cô ta, ánh mắt hơi ngừng lại:”Cô là ai? Chúng tôi nói chuyện liên quan gì đến cô?”
Cô gái kia hơi mỉm cười, giọng nói cũng giống như dáng người cô ấy ung dung thong thả, nhưng từng câu từng chữ lại dứt khoát, không câu nệ, từ trong túi xách lấy ra một chiếc danh thiếp đưa cho người trợ lí:”Chào cô, tôi tên Y Lạc, là phóng viên của .”
Lời này vừa nói ra, Lưu Tử Kì cùng người trợ lí đều hơi sửng sốt. là tòa tạp chí nổi danh bậc nhất trong giới tạp chí, thường xuyên là nơi biết trước nhất những thông tin tuyệt mật của các minh tinh lớn.
Cho nên khi nghe thấy danh phóng viên Y Lạc, Tiếu trợ lí trở nên vô cùng sửng sốt.
Lưu Tử Kỳ cũng cảm thấy lúc này không xuống nước không được, nhưng Lưu Tử Kỳ dù sao cũng là người từng trải, lại một lần nữa nhìn về phía An Mộc, “Thì ra Đường Hạ và cô Y Lạc đây có quen biết, chúng tôi chỉ là quá thích bộ quần náo này, cô Đường, nếu cô không mua có thể nhường cho tôi không?”
Nói xong câu đó, cô lại nhìn về phía Y Lạc,:”Cô Y Lạc, mua quần áo chỉ là việc nhỏ thôi mà, tôi tin rằng cô Đường cũng không muốn làm lớn chuyện hiểu lầm như thế này phải không?”
Những lời này nói ra rõ ràng là để uy hiếp An Mộc.
Ánh mắt An Mộc trầm xuống, hiện tại đúng là cô không thể tạo tai tiếng xấu, rõ ràng là bị gây khó dễ, nhưng nếu tai tiếng này truyền đi, cũng sẽ lại lưu lại hình ảnh yếu đuối.
Lúc này, cô nghe thấy Y Lạc nói:”Đương nhiên là không, bộ quần áo này, cô Đường đã định mua rồi.”
Nói xong cô nhìn về phía An Mộc, “Tôi mua tặng cô.”
Tặng cô?
Đây là một quần áo đáng giá bằng mấy chục bộ khác, An Mộc tức khắc lắc đầu:”Không cần đâu.”
An Mộc lắc đầu, Y Lạc liền không hề kiên nhẫn, cuối cùng cũng là bèo nước gặp nhau, cô không thể đưa ra quyết định với một người xa lạ được.
Tiếu trợ lí nghe nói như thế, cười nhạo một tiếng, rốt cuộc cũng không nhịn được trào phúng cười nói:”Mua không có tiền thì nói sớm đi, không phải ai cũng có nhiều thời gian như các cô đâu.”
Dường như Lưu Tử Kỳ cho rằng An Mộc sẽ từ bỏ bộ quần áo này, đắc ý hơi ngẩng đầu, lúc đó, An Mộc móc ra một chiếc thẻ tín dụng, đưa cho nhân viên bán hàng:”Phiền cô soát thẻ giúp tôi.”
Chiếc thẻ vừa xuất hiện, ánh sáng bên trong Valentino phả ra, thoát ra một tia sáng kì dị.
Mọi người đều cảm thấy vô cùng hoa mắt.
Chỉ có Tiếu trợ lí của Lưu Tử Kỳ trào phúng cười:”Đây là máy quẹt thẻ kiểu gì? Đen xì thế, từ trước đến nay tôi chưa từng thấy cái nào như thế này?”
Những lời này vừa nói ra, chỉ làm Lưu Tử Kỳ càng cảm thấy khó coi, lập tức khẽ quát lên một tiếng:”Câm mồm!”